“Đừng, đừng khóc.” Từ Lệ Anh hoảng sợ luống cuống tay chân, cố học theo bộ dáng Trần Ái Ân, vỗ vỗ Dương Dương, muốn dỗ Dương Dương nín khóc.
Thế nhưng chính cô cũng không nghĩ, trong hai tháng cô chăm sóc Dương Dương kia, số lần cô ôm Dương Dương có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước đó, cô cũng chưa hề có kinh nghiệm chăm đứa bé khác. Không nói cô có thể dỗ Dương Dương được hay không, chỉ cần nhìn tư thế Từ Lệ Anh ôm em bé thôi, các cô các thím đã có con vừa thấy liền lập tức nhíu mày.
Ôm cái kiểu kia, đứa bé không thoải mái, có thể nín khóc được mới tài đấy.
Không phải nói hơn hai tháng qua Dương Dương đều luôn được thanh niên tri thức Từ chăm sóc hay sao. Như thế nào thanh niên tri thức Từ có việc bồng thằng bé cũng bồng không xong, để con nhà người ta khóc nức nở thế kia!
Từ Lệ Anh dỗ thế nào Dương Dương cũng không nín, khóc đến đỏ bừng mặt nhỏ.
Thấy Dương Dương như vậy, lại phải chịu ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người ở đây, Từ Lệ Anh chỉ cảm thấy mặt mình trở nên càng nóng rát khó chịu, cô cũng muốn khóc theo Dương Dương luôn. Cô thực sự không rõ, Trần Ái Ân ẵm thế nào, cô cũng ẵm theo như vậy. Vì cái gì Dương Dương ở trong ngực Trần Ái Ân thì ngoan ngoãn nghe lời, quay qua ngực cô thì chỉ biết khóc, khóc đến đáng sợ như tiểu ác ma, làm cô hận không thể đem đứa nhỏ trong ngực này quăng ra ngoài.
Đã đạt được mục đích, Trần Ái Ân mới đem Dương Dương ôm trở về: “Không khóc không khóc, chỉ là để thanh niên tri thức Từ ôm con một cái, xem con khóc kìa, cục mít ướt nhõng nhẽo.”
Dương Dương nghe thấy được hương vị quen thuộc, được trở lại vòng ôm ấm áp mềm mại, đầu tiên là tủi thân mà khụt khịt vài cái, tiếp theo vươn bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo trước ngực Trần Ái Ân, thường thường nấc lên hai tiếng, trông đặc biệt đáng thương.
“Lệ Anh, cậu cùng Dương Dương ở cùng hơn hai tháng, thói quen của Dương Dương cậu cũng rõ ràng. Dương Dương còn nhỏ, phần lớn thời gian đều ngủ. Nó tỉnh lại là vừa khóc vừa quấy, cậu lại không thể ôm nó, không thể dỗ nó. Cho nó uống sữa mạch nha, đổi tã cho nó, lau tắm đều là tôi làm cả. Thật sự không phải ghét bỏ cậu ở nhà tôi mà bận cái gì đều không thể giúp đâu. Tôi chỉ là là cảm thấy, sắp trồng vội gặt vội, nhiều thêm một người thì nhiều thêm một phần sức lao động thôi. Huống chi, cậu là thanh niên trí thức xuống nông thôn, vốn dĩ cũng nên dung nhập vào cuộc sống của quần chúng nhân dân chứ.”
“Tôi là vì cậu mà suy nghĩ đấy, hy vọng cậu có thể tiếp xúc với mọi người trong thôn nhiều hơn, gia tăng hiểu biết lẫn nhau, trợ giúp cậu dung nhập với đội sản xuất của chúng tôi. Vậy nên tôi mới tìm đại đội trưởng thương lượng chuyện này. Tôi biết cậu tính tình hiếu thắng, vốn dĩ cậu cũng không giúp được tôi trông Dương Dương, nếu để cậu xuống đất làm việc mà tôi còn phân một nửa công điểm cho cậu, cậu nhất định không vui, không muốn lấy không phần công điểm này.”
“Cậu xem, tôi… tôi thật sự tất cả đều vì bạn tốt là cậu mà suy nghĩ. Như… như… như thế nào lại biến thành tôi chơi xấu cậu rồi?”
Từ Lệ Anh trong lòng yên lặng gào to: Cậu bây giờ câu câu chữ chữ, đều là đang chơi tôi đó!
Chỉ là lúc này, Từ Lệ Anh thật sự không thể nói những lời này ra.
Trước kia cô ở trước mặt các vị hương thân này, mở miệng là Dương Dương dài Dương Dương ngắn, Dương Dương thích cái này, ghét cái kia. Hiện tại thì hay rồi, Trần Ái Ân vừa nói như vậy, rốt cuộc là ai chăm sóc Dương Dương, ai lấy không một nửa công điểm, người có đầu óc ai mà không biết?
Từ Lệ Anh cảm thấy vừa tủi thân lại mất mặt: “Dương Dương không cho tôi ôm, tôi biết làm sao được!”
Nếu là Dương Dương chịu để cho cô trông, cô tình nguyện một ngày 24 tiếng đồng hồ đem Dương Dương mang theo trên người.
Trần Ái Ân đặc biệt nhìn vẻ mặt Từ Lệ Anh, đứa bé không cho cô ôm đúng là không phải lỗi của cô. Vấn đề là cô lại đi nói cho người khác, thằng bé tất cả đều là cô một người chăm, là lão nương đây ngồi không chiếm tiện nghi một nửa công điểm, đó mới chính là cái sai của cô đấy!
Từ Lệ Anh mặt biến sắc, trả lời vừa gấp lại mau: “Không có, tôi sao có thể là vì cái này mà cùng cậu cáu kỉnh. Không, tôi không có cùng cậu cáu kỉnh. Tôi, tôi chỉ cho rằng cậu cùng tôi có hiểu lầm gì, không muốn nhìn thấy tôi nên mới nói với đại đội trưởng là cậu muốn chăm sóc Dương Dương một mình.”
“Hiện tại tôi đã rõ ràng rồi, hai ta không có hiểu lầm, cậu cũng không ghét tôi. Ái Ân à, vừa rồi thật sự xin lỗi cậu. Không… không còn sớm, ngày mai còn phải làm việc, tôi trở về chỗ của thanh niên trí thức đã.”
Quăng lại những lời này, Từ Lệ Anh từ trong đám người lao ra, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về chỗ ở của thanh niên trí thức.
Sau khi mọi người trong đội sản xuất đã nghe hiểu câu chuyện, không thể nhịn được nói với ba Trần một câu: “Lão nhị à, Ái Ân nhà ông cũng quá thật thà rồi.”
Nếu không phải hôm nay thanh niên tri thức Từ tìm Ái Ân gây rối, Ái Ân mới phải đem tình hình thực tế nói ra, thì người trong đội sản xuất đúng là sẽ luôn cho rằng Dương Dương đều là một mình thanh niên tri thức Từ chăm nom còn Ái Ân chỉ ngồi không hưởng lội thôi.
Ai có thể nghĩ được, cách một cánh cửa phòng, tình huống trong phòng lại hoàn toàn tương phản với những điều thanh niên tri thức Từ nói.
Ba Trần hơi giận: “Mấy đứa nhỏ trong đội sản xuất chúng ta, tâm tư không nhiều, làm người đều thật thành. Làm sao so được với người từ thành phố tới, trong bụng đều đầy mưu toan.”
Cái chó má chứ mà thanh niên trí thức, căn bản chính là một đám rùa đen!
Nông dân bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.
“Đúng vậy.” Nghe nói các thanh niên tri thức được phân đến các đội sản xuất khác gây ra không ít rắc rối, hắn còn tưởng đội sản xuất của mình thanh niên trí thức đều tốt cả. Không nghĩ tới đội của bọn họ lại có loại gian ngầm như vậy.
Mọi người đều đã đói bụng, Từ Lệ Anh đi rồi, những người khác liền ai về nhà nấy.
--------
Làm xong đoạn vả măt bạch liên bông thích quá nên up lên luôn cho nóng :)))