Nữ Phụ Ở Thập Niên 70

Chương 9


Trần Ái Ân chớp chớp mắt, mặt bày ra vẻ trong sáng: “Chúng ta là bạn tốt mà, tôi chơi xấu ai cũng không thể chơi xấu cậu được. Lệ Anh, cậu nói rõ ràng đi, tôi làm gì cậu rồi?”

“Có phải cậu nói với đại đội trưởng, Dương Dương chỉ cần một mình cậu trông, không cần tôi, sau đó đưa tôi xuống đất làm việc không?” Từ Lệ Anh tức phát khóc.

Chuyện bếp núc cô sẽ không làm, càng miễn bàn là việc đồng áng. Tháng 5 dù là buổi chiều thì ánh nắng mặt trời cũng không nhỏ, ngắn ngủn nửa ngày, Từ Lệ Anh cảm thấy mặt và cổ của mình như bị sát ớt cay, vừa căng lại vừa đau.

Làm Từ Lệ Anh không thể tiếp thu chính là, bởi vì vẫn luôn giúp Trần Ái Ân chiếu cố Dương Dương nên việc ngoài ruộng trên cơ bản cô đều không có kinh nghiệm gì, cũng không biết làm thế nào.

Các thanh niên tri thức cùng từ thành phố tới đều đã làm một thời gian dài, làm mãi cũng có chút quen tay.

Ngày thường còn nhìn không ra, ngẫu nhiên cũng sẽ có thôn dân bực bội thanh niên trí thức này kia làm việc mà tay chân chậm chạp.

Nhưng hôm nay không giống vậy. Hôm nay không có hương thân nào oán giận những thanh niên trí thức kia làm việc không nhanh nhẹn. Biết làm sao được, còn có một thanh niên tri thức Từ càng chậm chạp hơn để so sánh kia mà. Các thanh niên trí thức khác đều làm xong một vòng, thanh niên tri thức Từ còn không làm được nửa vòng. Muốn trách thanh niên tri thức Từ vài câu,thế nhưng thanh niên tri thức Từ làm việc tuy rằng chậm, cô lại vẫn làm luôn tay, không ngừng nghỉ.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt tủi thân cùng với đôi mắt ướt dầm dề của Từ Lệ Anh, đặc biệt là nam, mặc dù đều ghét bỏ Từ Lệ Anh làm việc chậm chạp, cũng ngượng ngùng đến trách móc cô. Nếu thật sự không được, chỉ đành phụ một chút, để thanh niên tri thức Từ nỗ lực đuổi kịp tiến độ của mọi người.

Nghĩ đến mình vất vả nửa ngày còn không đổi được một chữ “tốt”, chảy nhiều mồ hôi như vậy, đại đội trưởng lại chỉ cấp một nửa công điểm. Từ Lệ Anh cảm giác được hốc mắt mình càng ngày càng ướt. Nếu là bạn tốt, Trần Ái Ân làm sao có thể hại cô như vậy!

Lúc này, những người khác cũng từ trong đất trở về, bỗng thấy thanh niên tri thức Từ tựa hồ đang cùng con gái nhỏ nhà họ Trần “cãi nhau”.

Trần Ái Ân gật gật đầu: “Đúng vậy, lời này đúng là tôi nói với đại đội trưởng.”

“Cậu cuối cùng cũng thừa nhận rồi. Ái Ân, chúng ta quan hệ tốt như vậy, cậu vì cái gì muốn hại tôi? Cậu nghĩ cái gì vậy?” Đây mới là điều Từ Lệ Anh nghĩ mãi không ra.

Trước kia Trần Ái Ân thích nhất cùng cô nói chuyện phiếm, đột nhiên đem cô chuyển chỗ khác, nhất định là có mục đích không thể cho ai biết. Chẳng lẽ là ba của Dương Dương sắp tới, Trần Ái Ân sợ ba Dương Dương nhìn thấy cô, đối cô động tâm, cho nên mới không cho cô tiếp tục chăm sóc Dương Dương?

“Ái Ân à, cháu cùng thanh niên tri thức Từ có chuyện gì vậy, sao thanh niên tri thức Từ lại bảo cháu hại cô ấy?”

Ây da, bảy cô tám dì trong thôn vừa nghe chuyện, bận việc trong đất nửa ngày mỏi mệt đều tiêu biến, hứng thú bừng bừng, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn chằm chằm Trần Ái Ân và Từ Lệ Anh. Một bộ thái độ không đem sự tình tình huống hiểu biết rõ ràng thì thế nào cũng không đi.

Trần Ái Ân vẻ mặt vô tội: “Lệ anh nói, bởi vì cháu nói cho đại đội trưởng, cháu có thể một người trông Dương Dương, để cô ấy xuống đất làm việc cho nên là cháu hại cô ấy. Thím Trương, cháu cũng không rõ lắm, sao tự dưng lại thành cháu hại cô ấy rồi?”

Thím Trương “Ối” một tiếng, lông mày vì nhịn cười mà run run.

Chuyện này ấy à, người trong đội sản xuất đều biết, con gái nhỏ ngốc nghếch của Trần gia, công việc tốt như vậy, lại không yên phận mà đem chia một nửa cho người khác.

Chỉ là sau này mọi người lại nghe nói, thật ra Dương Dương đều là thanh niên tri thức Từ một mình chăm sóc, con gái nhỏ nhà họ Trần chính là ở trong nhà chơi, mọi người mới chợt hiểu rõ.

Quả nhiên, trên đời này nào có người ngốc như vậy chứ.

Xem đi, con gái nhỏ nhà họ Trần mới gọi là thông minh kìa, đứa nhỏ giao cho thanh niên tri thức Từ trông, chính mình cái gì đều không cần làm, nhẹ nhàng mà ở yên trong nhà, còn có thể lấy không một nửa công điểm. Đây sắp thành ngồi không mà hưởng, đuổi kịp địa chủ trước kia rồi.

Có điều đều là người cùng thôn, rốt cuộc chuyện này cũng chỉ là nghe đồn, ai cũng sẽ không đến chỗ hồng tiểu binh kiếm chuyện. Hơn nữa, Dương Dương vẫn luôn ăn ở tại Trần gia là sự thật. Nghĩ tích cực thì, con gái nhỏ Trần gia lấy một nửa công điểm coi như là tiền cơm của Dương Dương giao cho Trần gia thôi. Bởi vậy, cũng không ai nói gì.

Mà không đúng! Sau này con gái nhỏ Trần gia một người trông thằng bé? Có thể làm được không vậy?

Thím Trương hỏi một câu: “Ái Ân à, cháu một người trông Dương Dương được không? Vạn nhất cháu không chăm sóc tốt đứa bé, bị ba Dương Dương biết được, cháu làm sao ăn nói với người ta?” Ba Dương Dương chính là quân nhân đó!

“Đúng vậy!” Từ Lệ Anh như là tìm được đồng minh cùng lý do, kiên nhẫn khuyên Trần Ái Ân, “Ái Ân, hai ta là bạn tốt. Cậu động tâm tư, tôi có thể hiểu, tôi cũng sẽ không truy cứu. Nhưng Dương Dương còn nhỏ như vậy, yêu cầu có người chăm sóc. Cậu không thể bởi vì tâm tư nhỏ của mình mà ảnh hưởng tới Dương Dương được. Chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối không so đo đâu, có được không?”

Mặc kệ thế nào, ngày mai, cô tuyệt đối không muốn xuống đất.

Tưởng tượng đến bảy tháng trồng vội gặt vội đáng sợ, Từ Lệ Anh sợ tới mức run lên một cái, dần dần lên giọng: “Như vậy đi, Ái Ân, hai ta là bạn tốt, tôi là thật sự chỉ muốn chăm sóc Dương Dương thật tốt mà thôi. Tôi cảm thấy ba của đứa nhỏ ở tiền tuyến đổ máu hy sinh, chúng ta mới có thể yên ổn sinh hoạt như bây giờ. Vậy nên, chúng ta càng phải chăm sóc tốt cho Dương Dương để báo đáp anh ấy. Về sau công điểm này tôi cũng không cần nữa, toàn bộ cho cậu hết, được không?”