[2.3]
Tác giả: Thi Nhiên A
Edit: Left Dimple
Mấy ngày gần đây, trong nhà trúc luôn có một vị khách không mời tới - Mai Như.
Trần Túy đoán được tâm tư của nàng, có hơi không kiên nhẫn, nhưng nhìn đối phương là nữ nhân, cũng không tiện trực tiếp đuổi người, sau khi nói chuyện với nàng vài câu thì tìm cớ cho người ta rời đi. Cho rằng chỉ cần mấy lần thôi đối phương hẳn sẽ suy nghĩ lại, không nghĩ tới nàng còn chưa chết tâm.
Hôm nay, Mai Như lại thừa dịp Thất Nhất ra ngoài mua đồ ăn liền đi đến nhà trúc.
Trần Túy ở trong sân, híp mắt ngồi trên ghế dựa, lười biếng phơi nắng. Mai Như hô hấp cũng chậm hơn thường ngày, chỉ sợ quấy nhiễu công tử thần tiên này.
“Cô đứng đó làm gì?” Một giọng nói từ tính đột nhiên vang lên.
Mai Như hoảng sợ, mới phản ứng lại, nàng nhìn Trần Túy nhìn đến mê muội, lại nhất thời quên mất thời gian: “Tôi, tôi tới tìm Trần công tử.”
“Huynh về rồi.” Trần Túy nghe thấy giọng nói này liền đi lại đó, tươi cười tiếp nhận thức ăn trong tay Thất Nhất, giống như không hề nhìn thấy Mai Như.
“Ừ.” Thất Nhất không nói nhiều, cùng Trần Túy vào nhà.
Mai Như nhìn bóng lưng bọn họ, móng tay bấm vào lòng bàn tay mà không biết, lòng ghen tị và không cam lòng cứ thế mà chiếm hết tâm trí.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Thất Nhất lại có được tình cảm của Trần Túy chứ?
Độc kế nảy ra, nàng cười lạnh suy nghĩ, chờ gạo nấu thành cơm... Đến lúc đó để coi huynh có chịu cưới tôi không!
Mấy ngày sau là sinh nhật bốn mươi tuổi của thôn trưởng, ông tổ chức yến hội, cũng mời Trần Túy cùng Thất Nhất.
Trần Túy đồng ý, cả hai còn phải ở trong thôn, tuy rằng không thích Mai Như, nhưng không thể làm mất thể diện thôn trưởng được.
Đêm đó, Trần Túy mặc áo choàng màu xanh, cùng Thất Nhất y phục màu xanh đi cùng, ngược lại cực kỳ xứng đôi.
Thôn trưởng thấy bộ dáng thân mật của hai người, kéo con gái lặng lẽ nói: “Làm như vậy thật sự khả thi chứ? Tình cảm bọn họ sâu nặng như vậy...”
“Cha, tình cảm sâu nặng cũng chỉ là nhất thời. Trên đời này làm gì có nam nhân nào chỉ yêu một người, còn là nam nhân nữa chứ? Nếu như đêm nay, với dáng vẻ của con gái, cha còn sợ Trần công tử sẽ không thích con sao?” Mai Như thấy cha nàng còn đang do dự, dậm chân, làm nũng nói: “Cha, đừng chần chừ nữa con gái cũng cần phải gả mà! Cha tin con một lần được không?”
"...Được thôi." Trưởng thôn chỉ có một đứa con gái duy nhất, đứa con gái này lại rất kiên quyết, thấy Trần Túy cũng là một người lịch sự còn tuấn tú, nên đành chiều theo nàng.
Trần Túy cảm thấy có hơi không ổn lắm, cả đêm y và Thất Nhất đều bị chuốc rượu.
Y chỉ uống một vài ly, phần còn lại đều đổ vào tay áo của mình. Còn Thất Nhất, chén nào cũng đều uống hết.
Y thấy hơi lo lắng, lúc này thôn trưởng đi tới, nói: “Trần công tử, cậu coi Thất Nhất công tử cũng say rồi, thôi thì đêm nay ở trong phòng tuy không tốt lắm nhưng cũng cần nghỉ ngơi.”
Trần Túy trong lòng hưng phấn nói, tới rồi! Trên mặt lại làm bộ như không chịu nổi tửu lực: "Được thôi.”
Sau đó, y được đưa vào một căn phòng. Quả nhiên, y nhìn Mai Như đang ngồi trên giường, xoay người muốn đi.
“Công tử, đừng đi mà, đừng đi, chúng ta có một thời gian một đêm mà.” Mai Như giữ chặt y lại, bị y dùng sức hất ra.
“Cút!”
Mai Như lại muốn quấn lấy, đột nhiên cửa bị đá văng ra, Thất Nhất kéo Trần Túy vào trong ngực: “Công tử, ngài không sao chứ?”
“Chúng ta đi.” Trần Túy nhất thời yên tâm, vừa định cất bước, lại phát hiện dưới chân mềm nhũn.
Thất Nhất trực tiếp ôm y lên.
“Sao huynh có thể xứng với công tử? Làm sao hai người nam nhân có thể ở bên nhau lâu dài được đây? Ồ, ngay cả khi không có tôi, cũng sẽ có những người khác! Các người không còn được lâu nữa đâu!” Mai Như hung tợn gầm lên.
Thất Nhất đang vội vã liền dừng lại, lại nghe người trong ngực lạnh lùng lên tiếng: “Không xứng với cô. Tôi thích huynh ấy, huynh ấy thích tôi, chúng tôi sẽ luôn bên nhau, sẽ không có người khác, không cần cô lo.”
Thất Nhất dùng khinh công ôm Trần Túy về nhà, chỉ để lại Mai Như, thôn trưởng cùng một số dân làng.
“Công tử, ngài vừa mới nói là thật, hay là...” Thất Nhất vẫn nhịn không được hỏi.
Trong khoảnh khắc công tử lên tiếng vì hắn, sự tức giận và đau khổ trong lòng hắn bùng nổ, vỡ thành từng chút một vui mừng và không dám tin.
“Ừ? Đương nhiên là thật rồi. Không phải tôi đã nói cho huynh biết ở lễ hội đèn l*иg vừa rồi không phải sao?” Trần Túy cảm thấy có hơi nóng, y cởi nút áo trên cổ áo: “Vậy bây giờ nói đi.”
Y giương mắt nhìn Thất Nhất, trong mắt tựa như rải đầy sao: “Thất Nhất, trong lòng tôi chỉ có huynh, cả đời này yêu một mình huynh.”
Thình thịch, thình thịch...
Bùm một tiếng, pháo hoa trong đầu Thất Nhất nổ tung.
Công tử, công tử thế mà nói trong lòng có mình...
“Còn huynh thì sao?” Trần Túy thấy hắn sửng sốt, bàn tay lại di chuyển đến lỗ tai nhỏ máu đỏ của hắn, nhéo nhéo: “Nói trước, đừng nói với tôi những chuyện không cần thiết. Huynh chỉ cần nói huynh có thích tôi không?”
“Hả, thích.” Thích vô cùng, thích đến muốn thành thân với em, muốn cả đời chỉ ở bên em, thích đến mức không muốn người khác nhìn thấy em... Mạng cho em cũng được.
Trần Túy si ngốc cười.
Một lát sau, hai người liền trở về nhà.
Vừa rồi dọc theo đường đi gió thổi nên không cảm thấy, lúc này vào nhà, Trần Túy liền cảm thấy nóng, miệng khô lưỡi khô, lại nghĩ cái gì đó.
Ôi, vừa bị hạ thuốc rồi. Nhưng mà vừa lúc, y đã cùng Thất Nhất hiểu lòng nhau rồi.
Trần Túy hai mắt mê ly, y kéo cổ áo mình ra, ôm cổ Thất Nhất, đôi môi khẽ nhuận theo hôn lung tung: “Thất Nhất, tôi nóng quá. Thất Nhất...”
Thất Nhất bị một trận này trêu chọc hô hấp dồn dập, hơi đẩy Trần Túy ra, khàn giọng nói: “Công tử, ngài bị hạ dược, tôi đi tìm đại phu.”
“Tìm đại phu làm gì? Huynh không phải là thuốc giải sao? Hở?” Giọng nói mềm mại, chạm lên tâm Thất Nhất, tạo ra từng vòng gợn sóng.
“Thất Nhất...” Y cọ xát trên vai Thất Nhất, bàn tay nhỏ bé không an phận kéo y phục của Thất Nhất ra, châm lửa lung tung.
Thất Nhất nhịn không được, hắn ôm người lên giường, đè lên: “Công tử, thuộc hạ mạo phạm.”
Vì thế Trần Túy vì mình cố tình dụ dỗ người thương mà phải trả giá đắt.
Ngày hôm sau, Trần Túy vừa mở mắt ra, liền bởi vì cảm giác toàn thân bủn rủn mà không vui.
Đầu sỏ gây tội đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt lo lắng, “Công tử, ngài không sao chứ?”
“Huynh nghĩ sao? Sao tối hôm qua huynh không chịu dừng!” Quả nhiên, thanh âm đều khàn khàn rất nhiều.
Thất Nhất không dám nói nữa, sau khi giúp Trần Túy rửa mặt, cầm chén cháo từng muỗng từng muỗng đút cho Trần Túy.
Ăn xong, Trần Túy nằm sấp trên giường.
“Công tử, tôi có cần bôi thuốc cho ngài không?” Thất Nhất cầm thuốc mỡ buổi sáng mua.
“Ờ.” Trần Túy lại nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Thất Nhất: “Còn gọi công tử? Còn gọi ngài? Tối qua không phải gọi cái khác rất vui vẻ à.”
Thất Nhất đỏ mặt, ánh mắt sáng lên, động tác trên tay không ngừng, chậm rãi nói: “A Túy.”
Một câu này ngược lại làm cho Trần Túy nhớ tới tối hôm qua Thất Nhất gọi khàn cổ họng, ở bên tai y từng câu từng câu đều gọi như thế, giọng nói từ tính tựa như đang gọi bảo bối trân quý.
Trần Túy vùi đầu vào gối, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.
Sau ngày hôm đó, hai người bọn họ ở chung càng thêm dính nhai. Trần Túy luôn thích nằm trong lòng Thất Nhất đọc sách, hoặc là dựa vào nhau phơi nắng, nhàm chán tới mức chơi với Thất Nhất cũng rất vui vẻ.
Trải qua những ngày ấm áp và hạnh phúc.