Thập Niên 80: Nàng Dâu Dũng Mãnh

Chương 26: Cơm chiên rau xanh (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông nội lớn tuổi rồi, còn có thể sống được mấy ngày tốt đẹp chứ. Nhà bọn họ điều kiện không được tốt lắm, không thể lúc nào cũng chu cấp cho ông nội được. Đồ của cô cho ông nội tất nhiên là để cho ông chứ không phải cho ba mẹ anh được hưởng thụ.

Từ Hương Quyên vỗ vai Chu Trình Ninh: “A Ninh, đừng nghĩ nên hay không nên gì đó. Trời có sập xuống thì có em đỡ thay anh. Được rồi, viết tiếp đi, em viết thư cho anh trai em.”

Hai người ngồi trên một băng ghế dài, trong nhà không có bàn đọc sách nên dùng một ngăn tủ thấp đối phó tạm.

Cô nghĩ một hồi, viết thư cho anh cả thì mình tự viết tốt hơn, dù sao trước đó đều là cô viết, ba mẹ đọc, anh trai cũng quen với chữ cô. Đột nhiên nay lại đổi thành người khác, anh trai sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Quan trọng là lúc cô kết hôn, các anh chị cô quay về thì mẹ cô cũng đã nói xấu A Ninh nhà cô với bọn họ.

Dù sao Từ Hương Quyên cũng lâu rồi không cầm bút, nhấc bút quên chữ. Cũng không còn là học sinh, có điện thoại, ai lại tự mình viết thư chứ?

Chồng cô bây giờ còn làm giáo viên ngữ văn trường trung học. Lần đầu tiên trong đời Từ Hương Quyên có cảm giác tự ti mặc cảm.

Ngược lại thì Chu Trình Ninh cũng không chê cười vợ mình, kiên nhẫn nói với Từ Hương Quyên cái chữ này thì nên viết thế nào.

Ban đầu, Từ Hương Quyên bắt đầu viết, cảm thấy có điều gì đó không đúng nên gạch bỏ. Chu Trình Ninh dạy cô cách viết đúng. Sau đó, cô không viết những từ không chắc chắn nữa mà bảo anh viết chính xác những từ đó còn mình thì chép lại nó một lần nữa.

Viết xong thư rồi cất kỹ, Từ Hương Quyên chuẩn bị đi làm cơm tối.

Qua Qua ăn táo tàu xong đã đi ngủ, lúc này còn chưa tỉnh dậy.

Đi ra ngoài một chuyến cũng rất mệt mỏi, Từ Hương Quyên tính giảm bớt việc, trực tiếp nấu mì sợi ăn, về phần cơm trưa của chồng, sáng sớm ngày mai dậy sớm một chút, làm cơm chiên rau xanh xong lại bỏ thêm hai quả trứng ốp la.

Không dễ gì mới không có Qua Qua ở đây, Chu Trình Ninh ma xui quỷ khiến ngăn ở trước mặt Từ Hương Quyên đang muốn đi gian nhỏ lấy mì sợi.

Từ Hương Quyên: “Đứng trực ở đây cản đường em làm cái gì? Nhường đường cái nào.”

Trên mặt Chu Trình Ninh phiếm hồng, ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy dũng khí, cúi người ôm Từ Hương Quyên vào trong ngực: “Quyên, cám ơn em. Cám ơn em đã để cho anh đến thăm ông nội, em thật tốt.”

Ông chồng này thật sự là một chút chuyện nhỏ cũng có thể cảm động. Từ Hương Quyên vừa định nói giữa vợ chồng không cần phải nói cảm ơn thì đã bị hôn một cái, lời vừa đến đầu môi biến thành: “Người đã mấy tuổi rồi chứ, bị Qua Qua nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”

“Qua Qua ngủ say rồi, không nhìn thấy đâu.” Bà xã không hung dữ với anh, lá gan của Chu Trình Ninh càng lớn thêm, lại hôn tiếp mấy cái lên mặt Từ Hương Quyên.

Khuôn mặt Từ Hương Quyên ửng đỏ, xấu hổ đưa tay nhéo nhẹ trên lưng Chu Trình Ninh một cái: “Càng sống càng thụt lùi rồi, cũng đã làm ba hai đứa bé rồi mà còn không ổn trọng như thế...... Anh nhường một chút!”

Nhéo xong lại đau lòng trên lưng chồng không có một chút thịt, Từ Hương Quyên nghĩ đến sau này phải để anh được ăn ngon lại không bị đói nữa.

Mặt của Chu Trình Ninh còn đỏ hơn cả người bị hôn là Từ Hương Quyên, chẳng qua lúc này cuối cùng cũng tránh ra, sau khi tránh ra thì đi theo phía sau Từ Hương Quyên.

Từ Hương Quyên đuổi người nhưng anh vẫn cứ theo ở phía sau, không có cách nào với anh cả.



Buổi tối ăn mì sợi, gần đây Qua Qua cứ nhắc đến trứng ò ó o khá là dồn dập, cô biết là con bé muốn ăn bánh trứng gà rồi, nhưng hôm nay cô lười nhác không muốn làm, dứt khoát chiên trứng ốp la cho nhanh, người lớn hai cái, trẻ con một cái.

Có trứng ốp la ăn, Qua Qua đương nhiên không nhắc gì nữa.

Buổi tối suy xét đến khẩu vị cá nhân, Từ Hương Quyên lại nấu mì nước suông, xào một đĩa rau cải, cắt củ cải ngâm cùng với dưa chuột muối chua xếp chồng lên một đĩa. Chu Trình Ninh có tương ớt nên ăn hết hai chén mì lớn. Qua Qua có dưa chuột muối không đến nỗi quá chua, lại có thêm một quả trứng ốp la, nên cũng ăn hết một chén mì nhỏ.

Buổi tối đi ngủ, Chu Trình Ninh lại có suy nghĩ muốn đắp chung chăn với cả nhà, anh luôn cảm thấy bản thân đắp chăn riêng thì chính là bị cả nhà bỏ rơi.

Chỉ là Qua Qua buổi trưa ngủ một giấc, nên giờ cả người tỉnh táo, ngủ không được, toàn làm ầm ĩ với ba mẹ. Con gái đang còn thức, anh cũng ngại nhắc đến chuyện ngủ chung một cái chăn.

“Buổi sáng ngày mai em muốn đến huyện thành, ngày mai hấp một ít bánh bao cho anh mang đi làm cơm trưa.” Từ Hương Quyên nhớ ra chuyện này, nói với Chu Trình Ninh vẫn đang còn ngồi trên giường chưa nằm xuống.

Chu Trình Ninh vừa nghe: “Đi huyện thành làm gì? Anh xin nghỉ phép đi cùng em nhé.”