Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước khi lấy chồng, Từ Hương Quyên luôn giám sát chặt chẽ đồ anh trai chị gái gửi về, hồi cô vẫn còn là con gái, nhà chú cô không chiếm được món hời nào, có chiếm được cũng sẽ bị cô đoạt lại.
Chờ sau khi cô lấy chồng, bởi vì ở trong cùng một thôn, gia đình cô vẫn hay qua lại nhà mẹ, vì vậy cô vẫn trông nom đồ anh trai chị gái gửi về.
Trước kia cô tự ngầm thừa nhận những thứ anh trai chị gái gửi về là của mình, che chở mấy thứ đó như che chở con cái, ngoài cha mẹ ra, cô không cho ai cải, nhà chú cô chạy tới chiếm tiện nghi, cô cũng sẽ đuổi về.
Trước khi lấy chồng, cô bị gọi là đứa không hiểu chuyện, sau khi lấy chồng thì bị thím cô gọi là người phụ nữ đanh đá, chồng cô không chịu nổi cô, suốt ngày gây gổ với nhau.
Lúc ấy, Từ Hương Quyên không quan tâm đến những lời nhàn ngôn toái ngữ này, bây giờ cũng không quan tâm, chỉ cần không cướp đồ của cô, còn bà ta muốn nói gì thì nói.
Thấy sữa bột bị cướp mất một hộ, cô nhớ mang máng lúc đó mình ôm bụng bầu, dẫn theo mẹ đến nhà chú cướp lại, cũng may là đi sớm, nếu không sẽ mất luôn hộp sữa bột đó.
Đồ nhà mình, cô đoạt lại cũng không thấy xấu hổ, nhưng cha cô nói đồ đã cho đi rồi sao còn lấy về, giờ vợ con đi cướp về như vậy, làm ông ấy mất thể diện.
Lúc ấy, cha cô còn muốn mắng cô thêm lúc nữa, bị cô hung hăng mắng lại đến kinh sợ.
Cha cũng chỉ hùng hổ được ở trước mặt mẹ thôi, chứ ở trước mặt mấy đứa con đã trưởng thành, cha cô hiền như cục đất.
Lúc ấy, mẹ cô nói đứa bé trong bụng cô sinh ra chắc chắn sẽ rắn chắc, nghe cô mắng chửi lớn tiếng như vậy, ngoài đã bụng mẹ mấy cái ra, còn lại không có động tĩnh gì.
Sau khi chồng cô ra đi, làm tang lễ, nuôi con. . . Đều là cha mẹ dùng tiền mua quan tài tiếp tế cho cô.
Nhưng đến khi cô xảy ra chuyện, cha mẹ cô vẫn còn sống khỏe mạnh. Nghĩ đến hồi trẻ cô đúng là không hiểu chuyện, chỉ chuyên lấy đồ từ nhà đi, chẳng mấy khi mang thứ gì về.
Ngưu Ngưu còn đang ngủ, Từ Hương Quyên dẫn Qua Qua đi sang nhà bà ngoại.
Thời đại này, người dân nông thôn thức dậy từ rất sớm, những người ngủ nướng chỉ có mấy kẻ ham ăn lười làm, bị người dân trong thôn nói, có thanh danh bất hảo.
"Suốt ngày chỉ qua đây đưa đồ, lại muốn hỏi anh chị con sắp gửi thứ gì về à?" Tối hôm qua là một bát canh gà, sáng nay là bánh trứng.
Chắc là muốn hỏi xin anh trai chị gái thứ gì, nên ra tay từ chỗ cha mẹ trước.
Ngô Thải Phượng bóc viên kẹo cam đút cho cháu ngoại ăn, ở trong mắt Ngô Thải Phượng, con gái là thứ không có lợi lộc gì cả.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có con gái út ở gần hai vợ chồng già, tự nhiên có thứ gì tốt đều sẽ cho con gái út. Bà ấy sẵn sàng chuyển hết đồ tốt sang nhà con gái, cũng không muốn cho nhà em dâu tham lam kia dù chỉ một hạt đường một hạt gạo.
"Bà ngoại ông ngoại ăn đi, ăn ngon lắm, mẹ tốt làm." Vừa được ăn bánh trứng xong, giờ còn được ăn kẹo, Qua Qua vội vàng nói với ông ngoại bà ngoại.
Bé đã ăn no rồi, với lại sau này ngày nào cũng được ăn, bé không cướp của ông ngoại bà ngoại nữa.
Nếu mẹ cô nghĩ cô có mục đích, vậy cứ coi như là cô có mục đích đi, đúng lúc bây giờ muốn mua xe đạp còn cần phải lấy phiếu, qua một hai năm nữa mới không cần. Giờ nhà cô muốn mua thì mua luôn, không thể đợi đến lúc đó được.
Tuy nói mấy năm qua tiền lương tối thiểu đã tăng, xe đạp không phải là thứ mới lạ gì, giá cũng dần rẻ đi, nhưng vẫn nên mua càng sớm càng tốt, không thể chờ thêm mấy năm nữa rồi mới mua được, vì giờ nó hữu dụng với nhà cô, "Huyện chúng ta muốn mua xe đạp thì phải có phiếu xe đạp, mẹ ơi, con muốn viết lá thư gửi cho anh cả bảo lần sau anh cả gửi đồ thì gửi cho con xin phiếu xe đạp, con muốn mua xe đạp."
Ngô Thải Phượng vừa nghe thấy cô nói muốn mua xe đạp đã lập tức phản đối, "Là cậu ta muốn mua hả? Xe đạp đắt như vậy cũng muốn mua? Đừng mơ! Con đừng tưởng mẹ không biết chữ là có thể thoải mái viết thư cho anh cả con, cho dù anh cả con có gửi phiếu về, mẹ có xé cũng không cho con. Làm sao, thằng nhóc nghèo kia giờ quý như vàng rồi à? Đi có mấy bước đường cũng không muốn, còn bảo con gái mẹ bỏ tiền mua phiếu mua xe đạp? Nghĩ đẹp đấy!"