Hào Môn Nữ Phụ Xuất Đạo C Vị - Cổ Xuyên Kim

Chương 1-2: Đạo sĩ xuống núi

Càng không cần phải nói, cho dù là một cái ôm sai đi chăng nữa, làm sao có thể nhầm nam thành nữ? Dù Triều Kim Tuế lớn lên đẹp như con gái, cũng thường xuyên bởi vì bị diss vì điều này, nhưng đó đích xác là con trai không phải sao?

Duy nhất may mắn chính là, anh cả vẫn chưa nói với bố mẹ cô về sự việc Triều Kim Tuế, cô vẫn còn cơ hội sống sót, cảm giác khủng hoảng và hoang mang tột độ đã khiến cô ta làm những gì đêm qua. Nhưng cô ta chỉ muốn lấy trộm phiếu xét nghiệm ADN, để biết rõ Triều Kim Tuế rốt cuộc có phải đứa bé kia hay không mà thôi, sau đó thừa dịp trước khi Triều Kim Tuế còn chưa quay về Yến gia để tìm biện pháp xử trí.

Nhưng tại ý trời trêu người, vậy mà ở đây lại xảy ra vụ sạt lở đất ....Yến Minh Nguyệt gắt gao siết chặt lòng bàn tay, thật lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, cô ta tự nhủ trong lòng: Cô ta không hề cố ý, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi và không ai có thể lay chuyển được địa vị tam tiểu thư Yến Gia của cô ta.

Hiện tại điều lo lắng duy nhất là nếu anh cả biết được tin tức, có khi nào anh ấy sẽ nghi ngờ cô ta không, bất quá trên núi cũng không có người giám sát, cho dù lấy thi thể ra, những manh mối khác đều sẽ bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

Trợ lý ở bên cạnh thấy cô ta có vẻ không ổn, thì hỏi han cô ta. Yến Minh Nguyệt lắc đầu nói mình không sao, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút.

Trước khi chuẩn bị rời đi, cô ta nghe thấy phía sau có tiếng đỗ xe, một người đàn ông cao ráo, chân dài và khí thế bất phàm bước xuống từ chiếc Maybach , đó chính là đại thiếu gia nhà họ Yến, Yến Tu Tề.

Yến Minh Nguyệt sửng sốt, “Đại ca, tại sao anh lại ……”

Không phải anh cả đang đi công tác sao ở nơi khác sao? Yến Minh Nguyệt trong lòng căng thẳng, anh cả sau khi nghe tin liền phong trần mệt mỏi mà vội vàng chạy tới sao? Anh cả cho đến bây giờ đều không thân cận với cô ta, đương nhiên cô ta sẽ không nghĩ rằng anh cả là vì cô ta mà đến.

Quả nhiên, Yến Tu Tề chỉ là lãnh đạm gật đầu với cô ta, liền bước nhanh vào trong đám người. Yến Minh Nguyệt nhấp đôi môi có nhợt nhạt của mình, cũng vội vàng đi theo.

Sau trận sạt lở đất, sỏi đá và bùn đất vung vãi ở khắp nơi trên núi, trong đống đổ nát, có một viên gạch hơi nhúc nhích, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra, tiếp đó một thiếu niên có chút gầy yếu chậm rãi bò ra khỏi đó. Nói là một thiếu niên, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại tinh xảo, mang một mỹ cảm khó mà phân thắng bại, dù bây giờ mặt mũi lấm lem, bẩn thủi cũng không che giấu được dáng vẻ thanh tú xinh đẹp. Có lẽ là đã lâu không thấy ánh mặt trời, lúc nàng mới bò ra, theo bản năng đưa tay ra che ánh sáng.