Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 53: Vì yêu nên càng tránh xa.

Diêu Trì nhíu mày khó hiểu, tại sao Mộc Tiểu lại muốn đến gặp cô, nhưng sau đó tự nghĩ bản thân tự đa nghi quá lên, phụ nữ rất khó  lý giải, chắc cũng chỉ đơn thuần là thú vui mua sắm với nhau thôi.

Vả lại Hắn và Mộc Tiểu lớn lên với nhau, càng không thể nghi ngờ Mộc Tiểu được.

" ừ, cô ấy bị sốt". Diêu Trì chỉ nói như thế, phần còn lại không nói rõ, nhưng Mộc Tiểu có thể đoán được một phần nào ý tứ trong đó.

" em vào thăm cô ấy được chứ".

Diêu Trì nhìn Mộc Tiểu hồi lâu rồi gật đầu.

Được sự cho phép, Mộc Tiểu theo Diêu Trì bước vào, trước cửa toàn là vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt, mặt Mộc Tiểu đanh lại.

Bước vào phòng, đập vào mắt Mộc Tiểu là Tần Tâm Ly đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Tần Tâm Ly ngủ không sâu, nghe tiếng động, cô mở mắt. Mộc Tiểu ngồi xuống ghế, đặt giỏ hoa quả lên trên bàn.

" tôi đến thăm cô, cảm thấy trong người sao rồi?".

Tần Tâm Ly giương mắt nhìn Mộc Tiểu, cười khẽ:" cảm ơn, tôi ổn".

Diêu Trì lúc đầu vốn lo lắng, nhưng sau khi thấy Tần Tâm Ly cười, sắc mặt có chút hòa hoãn, yên tâm không ít.

" không ổn là tốt rồi, cô quên rồi à, lần trước gặp cô ngoài cổng, cô đã hứa với tôi sẽ đi dạo với tôi, hôm nay vốn tính rủ cô đi mua sắm, không ngờ cô lại bị bệnh". Mộc Tiểu nói to, vốn câu này cố ý nói cho Diêu Trì nghe.

Tần Tâm Ly giật mình, cô nhìn Mộc Tiểu, thấy cô ấy cười cười, cô đã nhìn ra được cái gì đó, Chuyện hứa hẹn với Mộc Tiểu vốn dĩ không có.. nay lại....

" xin lỗi, đành thất hứa với cô rồi". Tần Tâm Ly nói.

" không sao, cô đang bệnh mà". Mộc Tiểu đáp, sau đó quay người sang Diêu Trì:" Trì ca ca, có thể cho phụ nữ bọn em ít riêng tư để trò chuyện nữ giới một chút hay không? Em sợ anh là đàn ông, nghe cũng không tiện".

Diêu Trì nhìn hai người, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý rồi ra khỏi phòng, hắn có nghĩ cũng chỉ nghĩ hai người bọn cô nói đến sở thích ăn mặc của phụ nữ mà thôi.

Mộc Tiểu cũng không quen thân với cô, cũng không thân thiết gì, chỉ là một chút thú vui. Hắn ở bên ngoài, không có gì phải lo lắng.

Nhưng người tính không bằng trời tính... sau khi Diêu Trì rời đi, Mộc Tiểu liền cầm lấy tay của Tần Tâm Ly.

" Tâm Ly, nãy giờ tôi nghĩ cô biết, hôm nay Đào Khương tìm tôi, tôi có nghe chuyện của cô, bây giờ cô tính như thế nào?".

Đào Khương? Hóa ra anh ta còn bình an, xem ra Diêu Trì không làm cô thất vọng.

Cô lắc đầu, trong mắt nãy giờ mới có chút tiêu cự:" tôi muốn rời đi". Tần Tâm Ly nhìn Mộc Tiểu:" cô giúp tôi được không?".

Trong mắt cô bây giờ chỉ toàn là sự bất lực, Mộc Tiểu nhìn ra được như thế, cô cũng không ngờ Tần Tâm Ly lại muốn rời đi, rời đi như thế, mọi chuyện đã đi quá giới hạn rồi.

Trước khi đến đây Mộc Tiểu và Tiêu Mặc Hiên đã nói, Tần Tâm Ly có nguyện vọng gì, hai người sẽ cố gắng giúp đỡ.

Hiện tại....

Mộc Tiểu nhìn khuôn mặt tái nhợt  của Tần Tâm Ly, sau đó quyết định xin lỗi Diêu Trì, cô giúp Tần Tâm Ly.

" tôi sẽ giúp cô". Mộc Tiểu hứa.

Lúc này, trong mắt Tần Tâm Ly dấy lên một tia hy vọng:" cảm ơn".

Yêu nhau rồi làm nhau đau, thật là.....

" cô cứ yên tâm, mọi chuyện tôi sẽ sắp xếp, được chứ, cô đừng lo".

" cảm ơn ". Tần Tâm Ly lại cảm ơn, ngoài sự cảm ơn ra cô không biết có thể đền đáp gì cả.

Cô yêu Diêu Trì, nhưng càng yêu thì phải càng rời xa nhau.

" không có gì, vốn dĩ tính cách của Trì ca ca cũng do một phần bọn tôi mà ra, tôi cũng có lỗi". Mộc Tiểu ngậm ngùi.

Mộc Tiểu nói xong rồi rời đi, khi bước ra, đúng y như dự đoán, Diêu Trì đứng trước cửa.

" vốn tưởng... thôi.... để hôm khác lại rủ cô ấy đi dạo vậy". Mộc Tiểu dùng vẻ mặt tiếc nuối nói với Diêu Trì.

Hắn gật đầu, Chuyện phụ nữ, hắn không biết gì cả, cũng không biết nói gì, sau khi tiễn Mộc Tiểu rời đi, hắn trở lại phòng bệnh.

" đói không?". Diêu Trì đến cạnh bên cô, hỏi nhỏ.

Tần Tâm Ly lắc đầu:" tôi muốn nghỉ ngơi". Cô vẫn không muốn đối mặt với Diêu Trì ngay bây giờ.

" ừ, vậy ngủ thêm một chút".

Tần Tâm Ly nghe Diêu Trì nhỏ nhẹ như thế, trong lòng bỗng chốc có chút không nỡ, không nỡ lạnh nhạt với hắn, không nỡ rời đi....

Nhưng... ý cô đã quyết...

------------

Bên này Mộc Tiểu vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô lên xe, sau đó nhanh chóng liên lạc với Tiêu Mặc Hiên kể lại tình hình. Nghe xong, Tiêu Mặc Hiên lại trầm mặc, dặn dò cô về cẩn thận.

Mộc Tiểu cất di động, trong lòng cũng nôn nóng, cô quay mặt nhìn vào khu bệnh viện một lúc mới lái xe rời đi.

Cách làm việc của Tiêu Mặc Hiên rất nhanh. Bên này Đào Khương đã nhận được thông báo của Mộc Tiểu, chuẩn bị tiến hành kế hoạch.

Tiêu Mặc Hiên liền liên hệ với bác sĩ bệnh viện, bố trí người, sau đó chuẩn bị hết thảy và đề phòng rủi ro, đảm bảo lúc trốn ra Diêu Trì sẽ không hay biết.