Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 49: Con sẽ trân trọng cô ấy.

Tần Tâm Ly tỉnh dậy, tuy cả người đau nhức không thôi, nhưng trên người không có cảm giác bết dính khó chịu, chắc chắn là đã được Diêu Trì tắm rửa.

Cô tỉnh dậy hiếm khi Diêu Trì không có ở trong phòng, Tần Tâm Ly đi đến trước gương, Diêu Trì đã mặc cho cô chiếc váy tơ lụa thượng hạng, trước ngực và cổ chi chít vết hôn. Hôm qua, Diêu Trì lại vô cùng nhiệt tình.

Cô rũ mắt, cảm xúc trong mắt thập phần ngổn ngang....

Rõ ràng hôm qua cô không chống đối hắn mà còn có ý hùa theo sự nhiệt huyết của ác ma, cô yêu hắn.. nhưng mà cô lại lo sợ...

Tần Tâm Ly chỉ mãi lo suy nghĩ, Diêu Trì mở cửa bước vào cũng không hay biết, đợi cho đến khi eo bị hắn ở phía sau ôm chặt mới hoảng hốt.

Trên gương phản chiếu hình bóng của Diêu Trì và cô, hắn áp mặt vào hõm vai cô, tham lam hôn trên chiếc cổ mảnh khảnh chi chít dấu hôn.

" .. ân..". Cảm giác trên cổ bị mυ'ŧ mạnh, Tần Tâm Ly khẽ rêи ɾỉ, hắn hài lòng khẽ cười, sau đó lại càng hôn mạnh hơn.

Ác ma một khi đã tìm được thứ mà hắn vui vẻ thì rất khó buông tay.

Tần Tâm Ly cố gắng chịu đựng cho đến khi hắn thõa mãn cô mới có thể thoát được.

" ngoan~ xuống dưới nhà ăn sáng". Diêu Trì nói như thế nhưng cô biết không phải để cho cô biết mà là giọng ra lệnh. Cô khẽ gật đầu.

Lại là tiết mục bữa sáng, vẫn tư thế ngồi trên đùi Diêu Trì, để hắn đút ăn, vệ sĩ vẫn đứng canh nghiêm ngặt, người giúp việc đã quá quen với cảnh tượng này, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, thành thạo dọn bữa sáng rồi nghiêm chỉnh lui ra.

Tần Tâm Ly máy móc ăn bữa sáng. Có vẻ như hôm nay tâm tình của Diêu Trì rất tốt, cô nhìn ra được như thế.

Hôm qua hai người bọn họ không đến thăm Diêu gia gia, hôm nay sau khi ăn sáng xong hắn liền đến Diêu gia.

Phía trước có tài xế, Diêu Trì ngồi phía sau ôm lấy cô, lúc này cũng vừa vặn đối mặt với nhau, Diêu Trì rất đẹp, ánh mắt lại sâu thẳm, nhưng mà đối với Tần Tâm Ly, ánh mắt đó giống hệt ác ma đang nhìn con mồi mà hắn chú ý tới.

Diêu Trì khẽ chỉnh cổ áo của cô, tóc mai cũng được hắn gạt qua tai giúp cô, Tần Tâm Ly nhìn bàn tay tinh xảo của hắn đang làm mấy việc vặt mà trước đến nay hắn không hề chạm tay đến, trong lòng vô cùng khó giải thích.

Bởi vì trên cổ của cô có nhiều dấu vết hoan ái nên trước khi đi Tần Tâm Ly chọn một chiếc váy cổ cao để che nó đi, cô không muốn người khác phát hiện ra chuyện này.

Khi tay của hắn chạm đến vị trí tai mẫn cảm của cô, dây thần kinh khẽ chuyển, Tần Tâm Ly hơi rụt cổ lại vì nhột, tay hắn khẽ khựng lại.

Động tác trốn tránh này, sau khi Tần Tâm Ly làm xong thì ngỡ ra.... Diêu Trì không thích như thế, hắn sẽ tức giận....

Cô e dè đưa mắt nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn cô chằm chằm, tim của cô bỗng chốc đập liên hồi.

" em sợ tôi?".

" ... không.. không có..". Tần Tâm Ly ấp úng.

Diêu Trì lại tiếp tục động tác vén tóc, sau đó vẻ mặt ung dung, hắn đương nhiên là không tin những gì cô nói, nhưng hắn cũng không tức giận, sắc mặt cũng chỉ nhàn nhạt, cũng không rõ hắn đang nghĩ gì.

" em là vợ tôi, đến thăm gia gia nhớ ngoan một chút, hiểu không?". Diêu Trì nói khẽ bên tai cô, sắc mặt Tần Tâm Ly khẽ biến, rốt cuộc không cách nào khác đành đồng ý.

Hắn lại uy hϊếp cô.... hiện tại trong tâm của Tần Tâm Ly vô cùng ngổn ngang.

Đến Diêu gia cũng là 10 phút sau, vừa bước vào liền được người cung kính dẫn đến nơi ông cụ ngồi nghỉ mát, vẫn hệt như lúc đầu cô bước vào đây với Diêu Trì nhưng với một tư cách khác.

Ông cụ thấy hai người đến, sắc mặt vô cùng hòa nhã, đặc biệt sau khi nhìn thấy tay của Diêu Trì luôn đặt trên eo Tần Tâm Ly ông khẽ thở dài.

Chuyện tụi nhỏ, ông cũng già rồi!!!!

Diêu Trì có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, trước mặt ông cụ hắn cũng không kiên dè gì, Ông cụ thì cũng không thể làm gì khi Diêu Trì là cháu ông. Nhìn thấy sắc mặt cô cũng không đến nỗi tệ thì rốt cuộc cũng hài lòng.

Mỗi ngày đều được Diêu Trì chăm sóc, trừ những lúc trên giường thì mọi chuyện đều tốt, duy chỉ có xấu đi đều là nỗi lòng không thể nào an ổn.

Cô đoán là ông cụ biết chút gì đó giữa cô và Diêu Trì nhưng ông lựa chọn im lặng, cô không trách ông, đã rất khó xử như cậy rồi, chính cô cũng không muốn đề cập.

Tần Tâm Ly vẫn một mực đối đãi với ông cụ như người thân thuộc, tuy không dám đối mặt với Diêu Trì, nhưng ít ra những nụ cười cô dành cho ông cụ đều là thật lòng.

Hai người thăm ông một lúc rồi ra về, trước khi đi ông cụ còn thẳng thắn nói với Diêu Trì một số chuyện, ý tứ cô không thể nào đoán ra được, chỉ có Diêu Trì nghe xong thì lựa chọn trầm mặc.

Sau đó chắc chắn nói:" con sẽ trân trọng cô ấy". Hắn nói xong lại nhìn cô.

Tần Tâm Ly bấy giờ mới hiểu, ý khi nãy ông cụ nói là gì.... nó liên quan đến cô.