Bất Thành Đôi

Chương 28: Đau Một Chút Rồi Hết Thôi!

Tôi và cậu ấy đã về đến khách sạn cũng đã kém 10 giờ Khánh và Dương Nhi mang theo nào là trái cây, nước ngọt và các loại bánh kẹo qua phòng của hai tôi.

Nhìn cả bàn đồ ăn vặt tôi hỏi, "cái này là khi hai tâm hồn ăn uống gần nhau đó hả?".

Hai người đó chỉ gật đầu, lúc này Hữu Thiên mở một loan nước ngọt đưa cho tôi rồi cậu ấy nói với mọi người, "ngày mai bọn mình đi ăn ở đâu?".

Khánh liền trả lời, "Tìm cái nhà hàng nào chất lượng một tí".

Dương nhi liền noi "thôi ăn quán bình dân được rồi, tui cũng là sinh viên mới ra trường làm gì có nhiều tiền mà đi nhà hàng xịn sò thế".

Tôi cũng đồng tình với suy nghĩ của cô bạn thân mình. Hữu Thiên nói, "chấp nhận rủ cậu đi chơi thì hai thằng tui cũng chập nhận chi mà".

Khánh đưa dấu like cho câu nói của Hữu Thiên. Khánh quay sang hỏi tôi, "À, vết thương ông ổn hơn chút nào chưa Bá Nhật?".

"Hồi sáng có hơi đau, nhưng bây giờ ok rồi".

"Bọn tôi chơi cùng nhau từ nhỏ không ngờ hai người họ lại dám làm như vậy luôn?".

Cô bạn của tôi thẳng tính nói, "hai nhỏ đó quá đáng", nhìn qua Hữu Thiên rồi Dương Nhi hỏi, "ông định giải quyết chuyện này thế nào Hữu Thiên?".

Khánh trả lời, "gia đình của Thủy với gia đình của cậu ấy có mối quan hệ thân thiết, nên Hữu Thiên cũng khó để tính chuyện với cô ta".

Hữu Thiên kể rằng gia đình cô ấy rất là thích cậu ta còn muốn Hữu Thiên sau này kết hôn với Thủy. Hữu Thiên không đồng ý nhưng cô ta lại nhờ cậu ấy giả làm bạn trai trước mặt gia đình mình. Một thời gian sau cậu ấy cũng có tình cảm với cô ta và bắt đầu quen nhau thật sự và cho đến một ngày Thủy thân mật với một người con trai khác vô tình để Hữu Thiên bắt gặp. Cô ấy luôn miệng giải thích nhưng Hữu Thiên quyết định chia tay nhưng vì gia đình hai bên nên cũng tiếp tục giả vờ yêu nhau.

Nghe Hữu Thiên kể xong Dương Nhi liền lên tiếng, "cô ta đúng là, đã làm mọi thứ vì cô ta như thế mà cô ta không biết trân trọng".

"Cũng không trách Thủy được. Hữu Thiên lúc ấy tốt lành gì đâu, cậu ấy lúc đó cũng có yêu người ta thật lòng đâu, chỉ toàn là...".

Khánh chưa nói xong thì Hữu Thiên đưa tay lên miệng và *hèmz hèmz hèmz*, cậu ta nhìn qua Hữu Thiên rồi im lặng.

Tôi hỏi, "chỉ toàn gì? Kể tiếp đi khánh".

Hữu Thiên quay sang, "à, không có gì đâu". Rồi cậu ấy liếc qua khánh, thấy thế cậu ta liền trả lời câu hỏi của tôi, "không có gì, không có gì hết".

Dương Nhi nói, "hai người này, mờ ám quá nghe".

Rồi Hữu Thiên nói, "Cũng khuya rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi mai còn đi chơi nhiều nơi lắm".

"Đúng rồi cũng khuya rồi, nên về sớm", cậu ta như muốn bỏ chạy trước tình huống khó đỡ.

Khánh và Dương Nhi đứng lên chào tôi và Hữu Thiên rồi cũng quay về phòng: "Ngủ ngon, mai gặp".

Hữu Thiên đáp lại lời chúc, "ok, ngủ ngon, mai gặp".

Vừa đóng cửa phòng Hưu thiên liền ôm tôi rồi nói, "đáng ra hai người họ nên về phòng sớm hơn".

"Để làm gì?".

"Để tôi trừng phạt cậu".

Rồi cậu ấy đẩy tôi xuống giường, "Hữu Thiên cậu muốn làm gì?".

"Tôi muốn cậu".

Rồi cậu ta đặt lên bờ môi của tôi một nụ hôn rồi dần qua hai bên má và xuống đến cổ, vừa hôn, tay cậu ta vừa tháo từng phi áo trên người tôi ra rồi hôn lần theo cho tới nút phi cuối cùng. Đỡ tôi lên cậu ấy cởϊ áσ ra và hôn tiếp tục lên môi của tôi, tôi cũng trao lại cho cậu ta những nụ hôn ấy. Hôn nhau một lúc Hữu Thiên liền đưa tay kèo quần tôi xuống làm lộ ra cả quần sịp, tôi đưa tay ngăn cản.

"Hữu Thiên, tôi sợ đau".

"Đau một chút rồi hết".

"Vậy cậu làm đi".

*Lúc này hai nhân vật ABC...XYZ*

Làm việc xong hai tôi kề nhau trò chuyện, Hữu Thiên ân cần âu yếm. ở cạnh cậu ấy cứ như cả thế giới đang thiên vị cho mỗi riêng tôi.

"Hữu Thiên sao cậu có thể đẹp trai như vậy?".

"Không biết nữa, chắc là do có tình yêu của cậu".

"Này, Hữu Thiên".

"Hả?".

Tôi đá mắt với cậu ấy, khuôn mặt của câụ ấy hiện lên một biểu cảm khó hiểu trước hành động của tôi. Hữu Thiên nhìn trầm trầm vào tôi, "ý cậu là?".

Tôi gật đầu, "một cái nữa".

Cậu ấy lắc đầu từ chối, chùm kính người, tôi ngồi năn nỉ một mấy câu, nghe chạnh lòng cậu ấy bật dậy và đè tôi xuống, "một cái nữa thôi đó".

***

Ánh ban mai soi sáng qua ô cửa nhỏ, thấp thoáng ánh vàng cam lênh đênh cùng cơn sóng, lúc này tôi chợt tỉnh giấc. Bước xuống giường rồi kéo nhẹ chiếc rèm cửa, trước mắt tôi biển rực rỡ đến lại kỳ.

Tôi quay lại để gọi Hữu Thiên tỉnh giấc, "Hữu Thiên trời sáng rồi, thức dậy thôi".

Nghe tôi gọi, cậu ấy lòm còm ngồi dậy, "Cậu thức sớm thế".

"Nào, cùng đi rửa mặt rồi gọi hai người kia đi ăn sáng".

"Ok".