Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, nhìn xung quanh không thấy Hữu Thiên đâu. Tôi liền vội đứng dậy đi tìm cậu ấy nhưng do vết thương còn chưa khỏi hẳn, tôi không thể tự mình đứng vững nên đã ngã xuống sàn nhà, sau cú ngã của tôi Hữu Thiên từ ngoài chạy vào đỡ tôi đứng lên, "cậu có sao không? Nào đứng lên".
"Tôi không sao".
"Này Bá Nhật cậu muốn làm gì thì cứ việc nói với tôi, tôi làm phụ cậu".
"Cậu tốt với tôi quá".
"Điên quá, tôi không tốt với cậu thì ai tốt, nhưng cậu thế này về nhà sẽ bị cô phát hiện ra thôi".
"Hay là tôi ở đây với câu?".
"Được đó, cậu cứ ở đây tôi sẽ chăm sóc cho câu".
"Ừm".
Rồi cậu ta suy nghĩ một hồi lâu, bất chợt đưa ra một ý kiến là cùng đi du lịch chỉ có cách mới không bị phát hiện và cũng dễ đưa đi viện khám cho nhanh khỏi luôn.
Tôi hỏi cậu ta, "rồi chúng ta đi đâu, đi bao lâu".
"Chuyện này... Cậu muốn đi đâu?"
Lúc này tôi thật sự không biết nên đi đâu cả, tôi lo sợ mẹ tôi sẽ không cho đi với lại cả ngày tôi đã không về nhà liệu xin đi chơi thế này mẹ tôi có đồng ý để tôi đi không? Lúc này tôi nói với Hữu thiên: "Nhưng tôi sợ mẹ tôi không đồng ý".
"Cậu yên tâm, chuyện này cứ để tôi".
Rồi Hữu Thiên gọi điện trực tiếp cho mẹ tôi, cậu ta tải loa ngoài cho tôi nghe, tiếng chuông chờ vang lên lúc ấy * tút tút tút ...* Nghe mà hồi hợp trong người. Tiếng chuông chờ bị ngắt ngang vọng mẹ tôi vang lên từ trong chiếc điện thoại: "Alo! Mẹ nghe nè Bá Nhật".
Hữu Thiên trả lời, "alo! Là con ạ, không phải Bá Nhật".
"À, Bá Nhật đâu con".
"Cậu ấy còn đang ngủ ạ", rồi Hữu Thiên đưa ngon tay trỏ lên miệng ám hiệu cho tôi giữ im lặng đo tôi ngồi không yên cứ sột soạt, rồi cậu ta nói tiếp, "à! Cô ơi, con có chuyện muốn hỏi cô".
"Cô nghe, có chuyện gì con nói đi Hữu Thiên?".
"chuyện là con định đi du lịch vài hôm không biết cô có thể cho con đưa Bá Nhật theo cùng được không ạ?".
"Hai đứa định đi chơi ở đâu?"
"Dạ, chắc là đi biển, cô cho Bá Nhật đi nha cô".
"Nó nhờ con nói giúp đúng không? Cái thằng này".
"Dạ không, là con gọi hỏi trước để cho cậu ấy bất ngờ".
"Ừm đi chơi cũng tốt, thế khi nào nó thức con hỏi nó có cần soạn đồ mang theo không để cô giúp".
Tôi ngồi cạnh ra hiệu cho cậu ta không cần.
Hữu Thiên nhìn qua rồi trả lời với mẹ tôi rằng, "dạ, con mua hết cho cậu ấy rồi, vậy con cúp máy nha cô".
"Vậy khi nào hai đứa đi".
"Con định ngày mai".
"Ừm hai đứa nhớ cẩn thận".
"Dạ, chào cô".
Nghe cậu ấy nói chuyện với mẹ tôi, tôi nghe không quen chút nào thảo mai chết đi được cậu ta thật là biết lấy lòng người khác, nhìn Hữu thiên rất đẹp trai nhưng mặt thấy ghét quá.
Hữu thiên quay sang nói với giọng vui vẻ, "thấy không? Không chuyện gì mà chồng em không làm được".
Tôi mỉm cười: "có thế mà tưởng hay".
Nghe xong câu nói của tôi cậu ta quay sang một bên làm lơ với tôi, tôi kéo cậu ta quay sang mình, "thôi mà tôi nói đùa mà Hữu Thiên là số 1 mà".
"Là cậu nói đó nghe, thế có gì thưởng cho người số 1 này không?". Nói xong cậu ta đưa đầu gần tôi, phì má dùng ngón tay chỉ vào liên tục, "hôn cái đi".
Tôi dùng tay đẩy cậu ta ra, "mơ đi".
Rồi cậu ta lại quay sang dùng bộ điệu khi nãy nữa, tôi hết cách, "này! Quay sang đây".
Cậu ta không chịu quay sang, tôi gọi tiếp, "quay sang đây".
Hữu Thiên quay sang, tôi ám hiệu cho cậu ta cuối người xuống, tôi hôn nhẹ lên trán Hữu Thiên, "rồi đó", nhưng cậu ta không chịu, chỉ thẳng vào môi, "cậu đừng có được voi đòi tiên", nhưng cậu ta dùng tay giữ chặt lấy tôi và hôn nhẹ vào môi của tôi, "vậy tôi tự hôn".
"Hữu Thiên cậu được lắm". Tôi đưa tay lên thì cậu ta liền đưa mặt ra nghênh ngang, "sao hả, đánh tôi sao? Mặt nè đánh đi, nè đánh đi".
Tôi kéo cậu ta xuống và ôm chặt hôn nhẹ vào môi, cả hai đều trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, rồi Hữu Thiên cởϊ áσ của bản thân ra tiếp đến là áo của tôi, "này Hữu Thiên, tên dâʍ đãиɠ nhà cậu".
"Sao hả? Hối hận hả?"
"Tôi không có".
"Vậy cậu nằm yên tận hưởng đi".
"Nhưng đau lắm, tôi sợ".
"Không sao? Từ từ sẽ hết đau thôi".
Nhưng đời không như là mơ Hữu Thiên chưa kiệp làm gì thì tiếng chuông cửa từ bên ngoài vang lên, Hữu Thiên nói, "kệ đi, chúng ta tiếp". Rồi Hữu Thiên hôn tôi tiếp nhưng người bên ngoài ấn chuông không ngừng, cậu ta dừng lại mặc áo vào, "mẹ kiếp, sắp ăn rồi không biết ai đến phá đám".
Hữu Thiên bực bội ra mở cửa, "cô tới đây làm gì?", Rồi cậu ta đống cửa lại, nhưng cô ta ngân lại, "anh nghe em giải thích đi".
"Rồi cô nói đi".
Cô ta khóc và luôn miệng bảo rằng yêu Hữu Thiên, đồng thời rất muốn ở bên cậu ấy cô ta nói rằng: "em chỉ muốn tốt cho anh thôi Hữu Thiên, em sợ cậu ta lợi dụng anh thôi".
Cùng lúc ấy khánh bước đến, "oh! Cậu đến làm gì vậy Thủy?", Cô ta chưa kiệp trả lời thì Khánh lơ đi và hỏi Hữu Thiên về tôi, "Bá Nhật thức chưa? Tôi có mua đồ ăn sáng cho hai người nè, gọi cậu ta ra ăn đi".
Cô ta hỏi, "hai người cho em gặp Bá Nhật được không? Em muốn xin lỗi cậu ấy".
Khánh trả lời với cô ta rằng, "cậu muốn gặp Bá Nhật? Tôi khuyên cậu đi về đi".
"Đúng vậy, cô về đi", rồi Hữu Thiên đóng cửa lại bỏ mặc cho cô ta ngoài kia ỉ ôi.