Edit by Mặc Hàm
Từ khi đến thành phố, Liên Tranh được Chu Lạp nuôi mập mạp, hơn nữa mỗi ngày lại làm công việc thể lực, bắp thịt càng ngày càng săn chắc..
Đỡ Liên Tranh về nhà, hai người đều mệt đến thở không ra hơi.
Chu Lạp còn nhớ rõ lời dặn dò của y tá, không thể để bị nhiễm trùng, nhưng ngày nắng nóng thế này, rất dễ bị nhiễm khuẩn.
Mở quạt điện lên mức lớn nhất, Chu Lạp mở tủ lạnh lấy nước gạo lứt đường đỏ đã ướp lạnh ra, “Uống một chút giải nhiệt.”
Thấy Chu Lạp bận rộn, căn bản không có cách nào ngừng nghỉ, phòng bếp lại là tiếng xào rau xèo xèo.
Chỉ trong chốc lát, cà tím xào rau xanh và dưa chuột thái lát liền đặt lên bàn.
Chu Lạp múc cháo cho hắn, “Bây giờ cậu không thể ăn ớt, kiêng ăn cay, ngày mai tôi đi mua chút xương về hầm canh cho cậu.”
“Không cần, ăn chút cháo trắng với rau trộn giấm là được.” Tiền tiền, tiền chính là mạng, hiện tại mình cũng không thể làm việc, ngay cả tiền ăn cũng không trả nổi, căn bản không dám làm phiền Chu Lạp.
Chu Lạp không để ý tới hắn, ra khỏi bệnh viện cũng có chút tức giận, một bên tức giận hắn không chăm sóc tốt cho mình, một bên lại tức giận hắn quá khách khí với anh.
“Anh…” Thấy Chu Lạp không nói, trong lòng Liên Tranh có chút không yên tâm.
“Ăn cơm.” Chu Lạp rũ mắt không nói tiếp.
“Anh đang giận…” Càng ôn hòa, khi tức giận lại càng làm cho người ta phải dè chừng.
Chu Lạp bị hắn nhắc nhở, vẻ mặt có chút bối rối, cũng đúng, vì sao phải tức giận, Liên Tranh bị thương, tức giận với hắn thì có lợi gì
“Không có…” Chu Lạp miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
“Anh…” Chu Lạp trả lời rất không thuyết phục, Liên Tranh cũng không tin, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Chu Lạp cắt đứt.
“Thật sự không giận…” Sợ giọng điệu của mình không tốt, Chu Lạp nói chuyện đều hạ xuống mấy điệu, mềm mại, “Cậu đừng khách khí với tôi nữa, khách khí nữa tôi sẽ thật tức giận.”
Liên Tranh cắn đũa, nhìn bộ dáng không được tự nhiên của Chu Lạp, trong lòng gợn sóng, “Được.”
Cơm nước xong xuôi, tật xấu của Liên Tranh vẫn không sửa được, gãy chân, còn có thể tựa vào cửa phòng bếp chờ anh.
Bởi vì Liên Tranh bị thương, Chu Lạp cũng quên luôn chuyện hắn hôn mình.
Lúc này người này không biết tém lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, Chu Lạp cảm thấy lưng muốn bốc cháy, tức giận nói, “Cậu ngồi đi, đứng không mếtao, đợi lát nữa dây chằng của cậu cũng đứt luôn.”
Tuy rằng Chu Lạp không quay đầu lại, nhưng vành tai đã đỏ đến mức mắt thường có thể thấy được.
Tâm tình Liên Tranh rất tốt, “Em không mệt.”
Kiên trì, dưới ánh mắt chăm chú của Liên Tranh, thu dọn phòng bếp xong, tức giận đã qua, còn chịu khó đỡ người lên sô pha.
“Cậu đừng nhúc nhích lung tung.” Chu Lạp liếc nhìn thời gian, không tính là sớm, thay xấu hổ cùng một chỗ với Liên Tranh, còn không bằng nghỉ ngơi sớm một chút.
Chu Lạp lấy chậu nước, “Lau cho cậu, sau đó ngủ.”
Đặt trước mặt, Liên Tranh sẽ không chú ý nhiều như vậy, nhưng Chu Lạp vừa nhắc tới, hắn cũng đồng ý cho anh dằn vặt.
Chu Lạp cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại không đành lòng thấy bộ dạng đáng thương này của Liên Tranh.
Quần áo bị cào xước ra lỗ hổng, trên mặt còn có bùn đất, cả người đầu bù tóc rối.
Đỡ người vào phòng tắm, đặt lên ghế nhỏ, Chu Lạp mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, “Đợi lát nữa tôi vá lại cho cậu.”
Tự nhiên muốn cởϊ qυầи áo Liên Tranh, tay anh lại run run.
Bây giờ Liên Tranh làm gì cũng không tiện, giơ tay lên, giống như đại gia chờ Chu Lạp hầu hạ hắn.
L*иg ngự ngăm đen cường tráng lộ ra, Chu Lạp quả thực không dám nhìn, cúi đầu, “Cởϊ qυầи ra luôn đi.”
Liên Tranh nghe lời nâng thắt lưng lên, Chu Lạp ngồi xổm trước mặt hắn, cổ đều đỏ ửng, “Nhấc chân lên, đừng nhúc nhích.”
Mất không ít sức lực mới cởi được quần.
Dưới chỗ này, hôm nay coi như nghe lời, không thấy người liền khẩn cấp đứng luôn.
Cởi đến mức chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, Chu Lạp kiên trì hỏi, “Qυầи ɭóŧ có đổi không?”
“Đổi…” Ừng ực, trong nhà vệ sinh không lớn quanh quẩn tiếng nuốt nước bọt của Liên Tranh.
Chu Lạp cực lực bỏ qua phản ứng của Liên Tranh, giả điếc giả câm đi lấy qυầи ɭóŧ, ánh mắt phía sau quả thực như sau lưng có gai.
Lấy xong qυầи ɭóŧ liền quay lại, Chu Lạp gọn gàng kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống.
Đồ nửa mềm nhảy ra, lảo đảo ở ** lắc lư, trước mắt Chu Lạp sao vàng đang vây quanh, thịt Liên Tranh ăn cũng dồn ở đây à, lớn như vậy.
Trong đầu không dám suy nghĩ lung tung nữa, làm ướt khăn mặt, tránh vết thương trên người Liên Tranh, cẩn thận lau từng chút một cho hắn.
Từ trên mặt đến cổ, lại đến thân trên, thẳng đến khi đồ vật sáng chói lấp lánh lại xuất hiện trước mắt mình, Chu Lạp vặn khăn mặt nhét vào trong tay Liên Tranh, “Tự mình lau.”
Liên Tranh thật sự xem trời bằng vung, ánh mắt lộ liễu nhìn Chu Lạp, trên tay lung tung xoa xoa **một phen, “Anh…”
“Câm miệng!” Chu Lạp đoạt lấy khăn mặt, lại xoa nắn một lần, ngồi xổm ở Liên Tranh, lau đùi hắn.
Nơi khâu nằm ngay bên trong hông chân trái, vết thương không thể dính nước, cẩn thận dùng khăn lau xung quanh.
Sau khi bị Chu Lạp rống lên một tiếng, Liên Tranh cũng không mở miệng, vẫn trần trụi nhìn đỉnh đầu Chu Lạp.
Lau sạch sẽ cho Liên Tranh y như đánh trận xong, lại giày vò mặc quần áo, đỡ người nằm trên giường.
“Có việc thì gọi tôi.” Chu Lạp đặt tay lên công tắc, chuẩn bị tắt đèn, “Đêm cũng gọi tôi, đừng tự mình cử động.”
Lau người cho Liên Tranh, nóng đến toát mồ hôi, tắm rửa trong phòng tắm, đi tới trước cửa phòng Liên Tranh, vẫn lo lắng đi vào nhìn qua.
Tên nhóc này còn chưa ngủ, đầu dựa vào tay phải lành lắn, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
“Có muốn đi vệ sinh không?” Chu Lạp dù không được tự nhiên, vẫn lo lắng cho Liên Tranh.
Liên Tranh không muốn nửa đêm lại làm phiền anh, “Muốn.”
Đi vệ sinh cũng là chuyện đau đầu, tay phải Liên Tranh ôm cổ Chu Lạp, tay trái không thể động đậy, Chu Lạp đỡ hắn đi tiểu, tiểu xong còn giúp hắn lau sạch.
Chờ đặt Liên Tranh trở lại trên giường, Chu Lạp trở lại phòng mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Lạp nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nếu là không có chuyện Liên Tranh trộm hôn mình, anh khẳng định không mất tự nhiên như vậy, cũng sẽ không miên man suy nghĩ, hiện tại là liếc mắt nhìn thân thể Liên Tranh một cái, tai đã nóng lên.
Liên Tranh ngược lại thì tốt rồi, cho rằng mình không biết, ánh mắt nóng rực, không hề che giấu, hắn một bộ vui vẻ tự đắc, tay chân luống cuống chỉ có mình.
Càng suy nghĩ càng không ngủ được, ở trên giường nướng beanhs, lăn qua lăn lại đến nỗi đổ một tầng mồ hơi trên lưng.
Chu Lạp suy sụp nằm trên giường, mặc niệm có phải quá nóng hay không, trời nóng như vậy, ngay cả vết thương trên đùi có thể sẽ bị nhiễm trùng.
Sờ sờ bên trong, sờ đến điện thoại di động bên gối, “Quên đi, mua điều hòa đi.”
Mở phần mềm mua sắm trực tuyến, Chu Lạp chọn thời gian, cuối cùng mới đặt hàng xong, ngày mai có thể dùng điều hòa rồi.
Giao hàng rất nhanh, buổi sáng đã gõ cửa nhà.
Chu Lạp dẫn kĩ thuật lắp đặt vào phòng Liên Tranh, Liên Tranh đang ngồi trên giường ngẩn người.
“Lắp ở trong phòng này.” Chu Lạp nói.
Kĩ thuật lắp đặt nhìn thoáng qua, nói với Chu Lạp, “Vậy phiền anh cắt điện,”
Vẻ mặt Liên Tranh đang ngơ ngẩn, thấy Chu Lạp đi ra ngoài mới hỏi, “Anh, cái gì vậy?”
“Điều hòa không khí.” Kĩ thuật liếc Liên Tranh trên giường, lại nói, “Trời nóng như vậy, các anh sớm nên chuẩn bị điều hòa.”
Nghe được tiếng bước chân của Chu Lạp, Liên Tranh vội vàng hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
“Hơn ba ngàn.”
Thình thịch thình thịch, trái tim lại bắt đầu nhảy nhót, không khống chế được đập liên hồi, hận không thể giãy thoát thân thể Liên Tranh, nhảy ra khỏi cổ họng.