Ninh Diệu không còn gặp bất cứ trở ngại nào cả. Lúc này y đã thuận lợi đi đến được nơi mình muốn, có non xanh nước biếc, còn không có người khác sinh sống ở đây nữa.
Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng lại không có ai đặt chân đến. Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chính là ngay tại khu vực này có một linh thụ đã tu luyện ngàn năm sinh sống, hơn nửa sức tấn công còn cực kỳ mạnh mẽ.
Những tu sĩ người phàm bình thường không dám đến đây, mà những tu sĩ đại năng lại chướng mắt với địa vực không hề có giá trị nào như thế này, ngay cả chuyện đến nghỉ chân cũng lười. Mấy chuyện này càng thuận lợi cho Ninh Diệu đưa Úc Lễ đến đây ẩn cư.
Ninh Diệu bay trên bầu trời nơi đó, sau khi lượn vài vòng mới đáp xuống trước linh thụ cực kỳ hung ác trong lời đồn.
Diện tích mà số rễ khổng lồ của linh thụ này chiếm đóng có thể dựng được cả trại đóng quân. Thỉnh thoảng có vài con chim ngây thơ vô tri bay đến gần, lập tức bị cành lá treo cổ trong nháy mắt.
Úc Lễ nhận thấy nguy hiểm, lập tức cau mày đứng chắn trước mặt Ninh Diệu, muốn dùng cơ thể mình ngăn cản những tổn thương từ phía trước cho y.
Nhưng Ninh Diệu chỉ vỗ nhẹ vào vai Úc Lễ, bước lên trước vươn tay chạm vào nhánh của linh thụ trước mặt. Sau khi nhỏ giọng thì thầm vài câu, bỗng nhiên bộ rễ chiếm đầy không gian của linh thụ lập tức thu lại, cuối cùng biến thành một đại thụ bình thường.
Đồng tử Úc Lễ hơi co lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Úc Lễ nhìn thấy bản lĩnh đặc biệt của Ninh Diệu. Nhưng cho dù được nhìn thấy thêm lần nữa, thì vẫn khiến hắn cảm thấy chấn động như trước.
Nếu như trên thế giới này có thần tiên, thì chính là mang dáng vẻ như thế.
“Không sao hết. Nó đồng ý thương lượng với ta, đừng sợ.” Ninh Diệu đưa Úc Lễ đi vào nơi vốn là lãnh địa của linh thụ. “Trước hết chúng ta cứ xây một ngôi nhà ở đơn giản ở đây đi! Chắc là huynh không biết, nhưng mà không sao cả, ta dạy huynh!”
Ninh Diệu tràn đầy tự tin. Đối với người bình thường, thì nếu nói rằng muốn từ hư không xây dựng một ngôi nhà thì đúng là chuyện không dễ dàng, nhưng y là một nhân vật lớn chỉ cần động ngón tay một cái là có thể san phẳng cả một ngọn núi, lấy mấy tấm ván gỗ xây nhà thì có đáng là gì?
Huống hồ gì y cũng đã nhìn thấy Úc Lễ lấy mấy thanh gỗ dựng nên một căn nhà nhỏ. Không ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu!
Ninh Diệu nghĩ như vậy, nhưng lúc đưa ra áp dụng vào thực tiễn, thì y bỗng phát hiện ra mọi chuyện khác hoàn toàn so với tưởng tượng của mình.
“Rầm…”
Mấy cây gỗ bị cắt thành từng tấm ầm một cái đổ sụp xuống, căn nhà gỗ vừa mới dựng thành hình cũng đổ sụp xuống theo.
May mà Ninh Diệu phản ứng kịp, kéo Úc Lễ rời khỏi nơi xảy ra thảm cảnh ấy, nên không bị đám gỗ bay tung tóe làm bị thương.
“Không có gì đâu, ngoài ý muốn thôi à.” Ninh Diệu tự tìm lý do cho mình. “Không nghĩ đến mấy tấm gỗ này lại yếu như thế, không chịu được cả một lóng tay của kẻ hèn như ta, thêm lần nữa ta sẽ làm được.”
Nhìn Úc Lễ có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng Ninh Diệu vẫn tiếp tục bày ra cái mặt lạnh như băng, sau đó lại vung tay lên làm cho mấy tấm gỗ bay lên xếp chồng lên nhau.
Lần này chắc chắn thành công!
Chỉ cần dựng được vách tường lên, sau đó đặt nóc nhà…
“Rầm…”
Ngôi nhà lần này lại không chừa cho y chút mặt mũi nào mà đổ sập xuống, khiến Ninh Diệu sắp không giữ nổi vẻ mặt đang giả dạng làm đại lão của mình nữa rồi.
“…Ta cảm thấy, vẫn nên để ta làm đi.” Úc Lễ uyển chuyển lên tiếng. “Tu vi của huynh cao cường, căn nhà gỗ này không chịu nổi sức mạnh của huynh. Mấy chuyện nhỏ như vầy thì để ta làm ổn hơn, ta có kinh nghiệm.”
Lúc này mà Úc Lễ đã có kinh nghiệm rồi sao? Nếu đã như vậy, thì có một số việc phải giao cho người am hiểu về nó làm thì tốt hơn.
“Ừm, huynh nói có lý, vậy chuyện này giao cho huynh đó. Ta đi xem thử xung quanh có yêu thú gì nguy hiểm hay không.” Ninh Diệu chắp tay sau lưng đi về phía xa, trên tai còn có chút màu đo đỏ.
Sau khi đi được một khoảng xa, Ninh Diệu bèn quay lại nhìn năng lực hành động siêu mạnh của Úc Lễ, ảo não vỗ mặt mình.
Như vậy không được! Y không thể không làm gì cả. Úc Lễ xây nhà, thì y phải đi bắt con gì đó đem về làm bữa tối.
Ninh Diệu quyết định ngay tắp lự. Y vừa chú ý đến an toàn của Úc Lễ bên này, vừa đi kiếm con mồi tươi mới mọng nước, còn phải nhìn xem xung quanh có yêu thú gì không nữa.
Chuyện này thế mà lại rất thuận lợi. Nơi này non xanh nước biếc, lại còn có linh thụ ngàn năm trấn thủ, cho nên sẽ không có yêu thú hung hăng nào cả, chỉ có mấy động vật ăn cỏ hiền lành mọng nước mà thôi.
Ninh Diệu tàn nhẫn bắt được mấy con thỏ mập mạp, sau khi quan sát chúng nó vài lần, cảm thấy chúng nó cũng không tệ.
Mấy con thỏ này trông tròn vo, đúng là dáng vẻ chỉ cần nướng lên là cũng rất ngon rồi. Chút nữa y sẽ thể hiện thân thủ của mình, dùng kỹ thuật nướng thịt học lõm từ Úc Lễ, y phải để cho nhóc Úc Lễ này phải rửa mắt nhìn mình!
Y phải nhân lúc Úc Lễ còn nhỏ mà lừa nhiều một chút, nếu không thì đợi đến khi Úc Lễ trưởng thành rồi sẽ nhìn thấu được hết mấy chiêu trò của y, vậy thì ngại lắm luôn ó!
Ninh Diệu cho mấy con thỏ đó về trời ngay lập tức, sau đó vác xác của mấy em này mang về.
Thuận lợi quá, nếu như mấy chuyện tiếp theo cũng thuận lợi được như vậy thì tốt biết mấy. Tháp phong ấn chưa làm gì cả, vậy thì y và Úc Lễ có thể tìm ra được manh mối đánh nát tòa tháp này… Bỗng nhiên cổ họng y hơi ngứa, Ninh Diệu lập tức ho khan, nhưng y lại cảm thấy miệng mình có vị tanh ngọt. Có máu từ trong miệng trào ra, bắn vào người mấy con thỏ y đang cầm trên tay, khiến cho bộ lông trắng như tuyết của mấy con thỏ dính vài vệt đỏ lấm tấm.
Ninh Diệu nuốt hết máu trong miệng, rồi đưa tay lau miệng mình một cái. Khi y nhìn vào bàn tay mình, lập tức thấy được cả một bàn tay đầy máu tươi.
Sao lại thế này? Đang êm đẹp, sao y lại đột nhiên hộc máu rồi?
Ninh Diệu không cảm nhận được cơ thể mình có chỗ nào không khỏe cả. Y nhắm mắt dùng sức mạnh của mình quét qua các cơ quan trong cơ thể mình một lần, nhưng tất cả đều bình thường, không hề có chỗ nào bị suy kiệt hoặc nhiễm bệnh cả.
Sự nghi ngờ trong lòng Ninh Diệu lại càng tăng lên khi hai bên tai y bỗng có tiếng gió vù vù thổi qua, biến thành tiếng nói chuyện vô cùng mờ ảo.
“Ngươi là may mắn từ trời xuống, căn cốt kỳ giai, nhưng từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt. Cách đây không lâu có một đại năng đã giúp ngươi tính một quẻ, ngươi không thể trụ được quá ba năm, trừ phi lấy được đạo cốt. Sau đó nghiền đạo cốt thành bột mà ăn, thì có thể không cần lo về tính mạng, ngày sau còn có cơ hội phi thăng thành công.”
“Cái gì?” Ninh Diệu không hiểu gì mà hỏi ngược lại. “Ta rất khỏe mạnh. Cái gì mà từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt? Rồi có đại năng tính cho ta một quẻ hồi nào?”
Giọng nói kia không đáp lại, chỉ lo nói tiếp chuyện của mình.
“Phạm vi lưu truyền của việc này rất rộng rãi. Nếu như không muốn sau khi kẻ địch biết được sẽ sinh lòng cảnh giác, thì tốt hơn hết là nên ra tay trước.”
“Mà người phi thăng, có thể sẽ được trời cao khen ngợi…Tất cả những gì ngươi muốn có đều sẽ về tay ngươi, bên ngoài không có kẻ nào có thể chiếm được.”
Giọng nói ấy nhỏ dần, mà tiếng gió bên tai cũng đã trở về bình thường.
Máu tươi trên tay Ninh Diệu bắt đầu trở nên nhớp nháp. Y đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mới bắt đầu bước từ từ đến bên dòng suối nhỏ, rửa sạch đi máu dính trên tay mình.
Bàn tay đã sạch sẽ trở lại, y còn tiện tay rửa sạch đi mấy đốm máu đỏ dính trên lông của mấy con thỏ. Sau đó Ninh Diệu mới có thể nghĩ ra được chút manh mối giữa một mớ hỗn độn này.
Nếu như y đoán không sai, thì giọng nói vừa nãy chính là của tháp phong ấn.
Mà theo như lời nói ban đầu của tháp phong ấn, thì y chính là người từ ngoài đến, bây giờ còn đang bị giả thiết của thế giới này ảnh hưởng.
Giả thiết này nói rằng thân thể y yếu ớt, không thể trụ được ba năm, cho nên mới thường xuyên hộc máu.
Nhưng tháp phong ấn không có sức mạnh để thật sự đẩy y vào chỗ chết, vậy nên khi y kiểm tra cơ thể của mình mới phát hiện ra mọi nơi trong cơ thể mình đều khỏe mạnh.
Đây chỉ là giả thiết thân phận mà thôi, nên sẽ không thể thật sự gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến y. Nhưng vẻ bề ngoài của y thì lại có vẻ như càng ngày càng suy yếu.
Mà thân phận này được sắp xếp rất hợp lý, có thể xuyên tạc toàn bộ hành động của y, trực tiếp giật kíp nổ khiến cho y và Úc Lễ xảy ra mâu thuẫn.
Ninh Diệu vừa hiểu ra mấu chốt của vấn đề này thì cảm thấy thật đáng sợ, mày y cứ từ từ nhíu chặt lại.
Dựa vào những hiểu biết của y về Úc Lễ, do hắn đã trải qua quá nhiều chuyện trong quá khứ nên thứ mà hắn căm hận nhất chính là những kẻ ngụy trang thành thành người tốt, rồi đi đến kéo gần quan hệ của cả hai, nhưng sau lưng thì tràn đầy mưu kế, ngấm ngầm hãm hại chỉ mong đẩy hắn vào chỗ chết.
Trước đây bị lừa gạt càng nhiều, thì khi biết được chân tướng sẽ căm hận càng sâu.
Nếu như một ngày nào đó Úc Lễ biết rằng y không còn sống được bao lâu nữa, mà cách để cứu mạng y duy nhất chính là cướp đạo cốt. Vậy thì có khi nào hắn sẽ cho rằng y đối xử tốt với hắn đều là vì muốn lấy mạng của hắn, nên mới cố ý bày ra dáng vẻ thân thiết đầy giả dối ấy hay không? Còn thực tế thì…chút ý tốt này không hề chứa đựng một chút thật lòng nào cả.
Trán Ninh Diệu bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh, y càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này chuyện này có thể xảy ra hơn.
Trong tiểu thuyết mà Thiên Đạo cho y xem, không hề thiếu những kẻ muốn tiếp cận để kết bạn với Úc Lễ như thế. Cuối cùng khi chân tướng bị phơi bày, kết quả vẫn là bị Úc Lễ gϊếŧ không chút do dự, hồn phi phách tán, chẳng còn cơ hội để đầu thai chuyển kiếp nữa.
Tòa tháp này thật sự quá âm hiểm! Những nơi như thế này, quả nhiên là không nên nuôi hy vọng có thể đi qua nhẹ nhàng.
Ninh Diệu vẩy sạch nước trên tay, rồi xách hai con thỏ về, còn vừa phải nghĩ xem nên đối phó với chuyện này thế nào.
Y vẫn chưa biết làm thế nào để phá hủy tòa tháp phong ấn này, nhưng dựa vào những chuyện Úc Lễ đã từng nói với y, chỉ cần bọn họ không tàn sát lẫn nhau, thì sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng cả.
Nếu như y có thể luôn hòa thuận sống cùng Úc Lễ suốt ba năm này, hai người không ra tay với nhau, vậy thì sau khi kết thúc ba năm, đợt rèn luyện dài lê thê này sẽ nhanh chóng kết thúc, mà cả y và Úc Lễ sẽ lập tức được trả về thực tại.
Ninh Diệu tổng hợp đủ loại tin tức trong đầu một lần, cuối cùng cũng nghĩ ra được hai phương án.
Phương án thứ nhất, cũng chính là phương pháp đơn giản nhất, chính là nhân lúc Úc Lễ vẫn còn chưa thân thiết với y, thì y nên nhanh chóng rời khỏi Úc Lễ, trốn đến một nơi mà hắn không thể tìm thấy, vượt qua ba năm này.
Phương án thứ hai, chính là sống cùng Úc Lễ. Nhưng cách này buộc y phải nghĩ cách để hắn không thể nghe được những lời đồn đãi ấy, nếu không thì có thể sẽ vì chuyện này mà phải trả một cái giá thảm khốc.
Còn chưa kịp quyết định nên thực hiện phương án nào, thì Ninh Diệu đã về đến căn nhà nhỏ.
Cho dù Úc Lễ vẫn còn là thiếu niên thì năng lực hành động vẫn mạnh như cũ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể dựng lên được một căn nhà gỗ nhỏ trông có vẻ rất thoải mái.
Hắn nhìn vào căn nhà đã dựng xong, rồi lại nhìn sang Ninh Diệu. Tuy rằng hắn không nói lời nào nhưng cuối cùng vẫn không che giấu được sự chờ mong trong đáy mắt mình.
Ninh Diệu cười rộ lên, không chút nào keo kiệt mà khen ngợi hắn: “Wow! Giỏi quá! Mười điểm, nhưng mà ta cho huynh chín điểm thôi. Một điểm còn lại không phải do huynh không giỏi đâu, mà là ta sợ huynh sẽ quá kiêu ngạo mất!”
Trong ánh mắt Úc Lễ có ánh sáng lấp lánh. Khi hắn muốn lấy con thỏ trong tay Ninh Diệu, lại bị y tránh đi.
“Huynh tránh ra! Ta sẽ cho huynh thấy được sự lợi hại của ta!”
Niềm tin của Ninh Diệu lại bùng cháy. Y dựa vào cách mà Úc Lễ làm thịt nướng trong trí nhớ của mình, bắt đầu làm cơm chiều.
Nhưng bây giờ y không mắc phải sai lầm nào nữa, nướng thịt rất thuận lợi.
Thịt nướng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Ninh Diệu lấy một cái đùi thỏ chia cho Úc Lễ, sau đó lấy cái còn lại cho mình. Sau khi thổi cho bớt nóng thì cắn ngay một cái.
Ninh Diệu: “…”
Vẫn ổn, tuy nướng hơi cháy, có thể chấm sáu điểm, nhưng vẫn còn ăn được, không tới mức chết người.
Ninh Diệu vừa tự đánh giá vừa cẩn thận nhìn Úc Lễ.
Úc Lễ ngồi bên cạnh đống lửa, ngọn lửa sáng ngời phủ lên người hắn một màu sắc ấm áp. Giữa đôi mắt đen nhánh của hắn cũng đang ẩn chứa ánh lửa đang nhảy nhót.
Úc Lễ ăn rất cẩn thận, cứ như là sợ mình sẽ lãng phí bất cứ phần đồ ăn nào vậy.
“Ngon không?” Ninh Diệu hỏi.
“…Ta chưa bao giờ ăn được món gì ngon như thế.” Úc Lễ từ từ ngẩng đầu nhìn y. Trên mặt hắn ngập tràn sự thỏa mãn, nói vô cùng thật lòng thật dạ: “Sau này ta còn có thể ăn được nữa không?”
Ninh Diệu mỉm cười.
Nói dối, rõ ràng đồ ăn mà Úc Lễ làm còn ngon hơn y làm nhiều ấy chứ.
Gió nhẹ thổi bay lọn tóc dài bên tai Ninh Diệu. Y cũng đã đưa ra được quyết định của mình.
Y không muốn dựa vào lý trí để quyết định, y chỉ muốn làm theo trái tim của mình mà thôi.
Thời gian bọn họ có thể ở bên cạnh nhau đã không còn nhiều nữa. Nếu như đã có thể ở bên cạnh nhau, vậy thì đừng bao giờ chia xa.
“Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?” Ninh Diệu chống cằm, tay còn lại thì đưa số thịt nướng còn lại cho Úc Lễ, cười rộ đến mức mắt cũng cong lên.
“Chỉ cần ta còn sống, đương nhiên có thể.”