Ninh Diệu nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mị Ma.
Đó là một gương mặt mang đầy cảm giác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, đôi môi đỏ như máu, ngón tay thon dài ấn trên đôi môi căng mọng đỏ tươi, tạo thành một vệt cong hơi lõm xuống.
Mị ma thu hết dáng vẻ loay hoay không biết làm sao của Ninh Diệu vào mắt, tính toán trong lòng, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Xem ngài kìa…chắc là chưa từng thử đúng không? Ta đây này, chính là người có kinh nghiệm phong phú nhất, kỹ thuật tốt nhất trong đám mị ma, chắc chắn sẽ không để ngài thiệt thòi đâu.”
Đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra khỏi miệng, khẽ liếʍ vào đầu ngón tay thon dài, mang theo một chút ý ám chỉ nào đó.
“Không muốn thử hôn môi một chút sao? Mềm lắm đó.”
“Không có chuyện gì đâu, ta sẽ dạy ngài.”
Ngón tay lướt nhẹ qua môi, lướt xuống chiếc cằm trơn bóng, rồi lại đi qua hầu kết đang nhấp nhô, cuối cùng dừng lại ở một nơi thần bí bị bóng đêm che lấp.
“Hơn nữa….nếu là ngài, thì muốn làm gì với ta cũng được cả.”
Mị ma vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn từ dưới lên, thật sự là một ánh mắt vừa mị hoặc lại vừa vô tội.
Làm thế nào để mê hoặc những nam nhân chưa từng trải sự đời, chính là chuyện mà gã chưa từng thất bại.
Tuy chỉ được gặp thoáng qua một lần ở khách điếm, nhưng nam nhân mang mũ có rèm khi ấy thật sự đã khiến lòng gã hơi rung rinh.
Bây giờ mũ có rèm đã được bỏ xuống, gương mặt ấy cũng đã lộ ra, tầm thường không có gì mới mẻ, hoàn toàn không phù hợp với mục tiêu săn bắn nhất quán của gã trước giờ.
Nếu là ngày thường, chắc chắn gã đã xoay người bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy gương mặt tầm thường của người này, rồi lại nhìn vào thân hình mảnh khảnh nhưng mỗi một đường cong trên cơ thể đều hợp ý gã, mị ma lập tức liếʍ liếʍ môi.
Gương mặt chỉ là hạng tầm thường, nhưng thân hình lại không tồi.
Giúp cho bọn họ có thể trải qua một đêm vui sướиɠ, thoả mãn nhu cầu.
Một người như vậy đút cho đồ vật của gã, chắc hẳn là mỹ vị.
Nhưng lại nằm ngoài dự kiến của Mị Ma, nam nhân tướng mạo bình thường kia lại không hề lao vào gã như hổ đói, mà là chờ đến khi gã nói xong mấy lời kia, sau khi đánh giá gã một lát mới cầm lấy ấm trà, còn vô cùng bình thản mà tự rót cho mình một chén.
Ninh Diệu cũng nhận ra được tên Mị Ma này không có sát ý, cùng với việc đây là lần đầu tiên y được gặp gỡ giống loài này, nên lập tức xuất hiện tâm trạng muốn tán gẫu với gã.
“Ngươi vào đây bằng cách nào? Sao ta lại không phát hiện được?” Ninh Diệu hỏi.
“Bởi vì…Mị Ma như chúng ta có khả năng đặc biệt là che giấu hơi thở, còn có cả cách đi vào và cách chạy trốn nữa đó.” Mị Ma bật dậy khỏi giường, vui vẻ nói thêm vài câu với Ninh Diệu. “Nếu không thì sao, lỡ đâu tên nam nhân đồng hành cùng ngươi có loại suy nghĩ đó với ngươi, vậy chẳng phải là hắn sẽ đuổi theo ta đến tận chân trời góc bể à? Trông hắn hung dữ lắm đó.”
Ninh Diệu nghe xong mấy câu này chỉ khẽ cười một tiếng.
Úc Lễ rất thích quản y, nếu như hắn biết chuyện có một tên Mị Ma bước vào phòng y, chắc chắn là hắn sẽ rất tức giận.
Nhưng nguyên nhân khiến hắn tức giận có lẽ là vì cảm thấy y chẳng hiểu gì cả, cho nên mới lo Mị Ma đến dạy hư y. Chắc chắn không phải là do thích y, nên mới ghen khi thấy Mị Ma đến tìm y vậy đâu.
Tiếng cười réo rắt, cười đến mức khiến Mị Ma cảm thấy nửa người của mình tê dại.
Con người này, ngoại trừ mặt ra thì mỗi bộ phận trên cơ thể đều rất hợp khẩu vị của gã.
Mị Ma cảm thấy đói khát, gã muốn nam nhân này đến đút no gã.
Nếu núi đã không đến tìm gã, thì gã đành tự đi tìm núi vậy. Mị Ma bò dậy khỏi giường, gã dùng đôi chân trần trụi của mình chầm chậm bước về phía Ninh Diệu.
Trên mắt cá chân của gã có đeo hai quả lục lạc nho nhỏ, mỗi một bước gã đi đều có tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, rất động lòng người.
Nhưng người gã muốn dụ dỗ kia lại không hề lao về phía gã, mà còn cười cười, rồi đi về phía chiếc bàn bên cạnh mà ngồi xuống.
Mị Ma cũng bước đến cạnh y, gã không ngồi lên chiếc ghế ngay đó, mà là ngồi thẳng lên mặt bàn, ngay trước mặt Ninh Diệu.
Sa mỏng như ẩn như hiện, khi đặt trong bóng tối lại càng mơ hồ khó nhìn rõ hơn.
Phi lễ chớ nhìn, nên Ninh Diệu cũng không cố gắng nhìn cái phần trắng trắng bên dưới lớp tóc dài kia là thứ gì, mà chỉ ngước mắt nhìn vào mặt Mị Ma.
“Ta nghe nói…Mị Ma lấy tinh khí để ăn.” Sắc mặt Ninh Diệu vẫn rất bình tĩnh, lông mi y vừa nhỏ vừa dài, rõ ràng là chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là nó sẽ rung thật mạnh. Nhưng ngay tại giờ khắc này, khi đối mặt với tình huống khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập như vậy, mà hàng mi ấy vẫn chẳng hề rung lên một chút nào.
“Thật vậy sao?” Ninh Diệu hỏi.
Mị Ma chớp chớp mắt, đôi chân gã nhẹ nhàng đong đưa, làm cho chiếc lục lạc vang lên vài âm thanh rất nhỏ.
“Đương nhiên là thật, bọn ta coi đó là thức ăn.” Mị Ma nói xong lại nghiêng người về phía trước, khiến cho tóc dài của mình cọ nhẹ vào chóp mũi của người nọ. “Chẳng lẽ…ngài không muốn cho ta ăn no sao? Ta sẽ không để thừa giọt nào đâu, ta sẽ gìn giữ cẩn thận toàn bộ bảo vật mà ngươi dành tặng cho ta.”
Bên trong không khí có một mùi hương đang kích động, đó chính là mị hương trong cơ thể Mị Ma.
Mùi hương, ma linh đều là thủ đoạn của Mị Ma, chỉ cần là người đã bị gã để mắt đến, cho dù trong lòng chỉ sinh ra một chút ý đồ với gã, thì cũng sẽ bị mị hương trong cơ thể hắn phóng đại ý đồ này lên hàng ngàn hàng vạn lần.
Bẫy rập của gã đã được phô bày một cách lặng lẽ từ lâu, bây giờ gã chỉ cần con mồi cắn câu, cùng gã phóng túng một trận.
Cũng đã gần đến thời hạn rồi.
Mị Ma vươn tay, muốn nắm chặt lấy bả vai của người trước mặt.
Nhưng gã lại thất bại, người nọ nhẹ nhàng tránh đi, nghiêng người một cái, rồi cầm lấy một cái ly mới, rót thêm một chén trà nữa.
“Ta không có hứng thú với ngươi, sau khi uống xong ly trà này thì lập tức rời khỏi đây đi.” Ninh Diệu thản nhiên nói. “Nếu không thì đến lúc hắn xuất hiện rồi, sẽ không còn dễ nói chuyện như ta đâu.”
Bàn tay của Mị Ma cứng lại, rồi dừng giữa không trung.
“Cái gì?” Sau khi kịp phản ứng, gã bèn cúi người xuống càng thấp hơn, nhìn vào đôi mắt kia. Mà người trước mắt cũng ngẩng đầu lên như gã mong muốn, giúp gã có thể nhìn thấy toàn bộ thần sắc nơi đáy mắt kia mà không bỏ lỡ một thứ gì.
Trong ánh mắt hắc bạch phân minh kia không hề có một chút gì gọi là du͙© vọиɠ khó kiềm chế, cho dù có thì cũng chỉ là vài gợn sóng nho nhỏ. Khi nhìn gã, chỉ tựa như đang nhìn một kẻ vô cùng tầm thường mà thôi.
“Sao có thể? Chẳng lẽ ngươi tu Vô Tình đạo?” Mị Ma hoảng loạn, hét lên đầy kinh ngạc, sự không thể tin được đối với chuyện có người kháng cự được mị lực của mình càng ngày càng tăng lên.
Không, không thể nào, gã đã từng tiếp xúc với tu sĩ tu Vô Tình đạo, người tu Vô Tình Đạo có một loại khí thế lục thân bất nhận, chắc chắn không phải loại khí thế điềm tĩnh dịu dàng như của người này!
Đây chỉ đơn giản là không coi trọng gã, hoặc cũng có thể nói rằng vạn sự vạn vật trên thế gian này, với đủ loại tư dung, khi ở trong mắt người này đều giống hệt như nhau.
Tựa như hoàn toàn chẳng có gì khác biệt.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cuối cùng Mị Ma cũng thấy được chỗ mất tự nhiên trên gương mặt kia.
Người này thế mà đang mang mặt nạ!
Mị Ma vô thức nâng tay lên, nhanh chóng lột mặt nạ xuống.
Ám hương lưu chuyển, hơi thở của Mị Ma lập tức trở nên nhẹ hơn.
Ninh Diệu chỉ hơi kinh ngạc một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không nói đến chuyện sức mạnh của y có thể giúp y không bị Mị Ma quấy rầy, chỉ là một Mị Ma thích đi hút tinh khí, nếu như y không muốn, thì có thể làm gì được y chứ.
Mị Ma là ma hút khí, chứ không phải là loại ma có thể mạnh mẽ truyền tinh khí của mình cho người khác.
Khiến cho người ta yên tâm ghê.
“Ôi.” Mị Ma lại đột ngột lên tiếng, giọng nói còn mềm nhẹ hơn cả lúc đầu, có vẻ như còn hơi khàn khàn.
Một bàn tay của gã đặt trên vai Ninh Diệu: “Ngươi cũng là Mị Ma?”
Ninh Diệu: “…”
“Chẳng trách, ngươi có thể thờ ơ trước sự dụ dỗ của ta.” Mị Ma cười khẽ, nhìn lăm lăm vào mặt Ninh Diệu: “Dáng vẻ này của ngươi, chắc chắn là Mị Ma cấp bậc cao nhỉ? Người bình thường không thể nào thoả mãn được ngươi. Lần này ngươi đến Ma giới, có phải là để quyến rũ Ma Tôn không?”
Ninh Diệu: “Không…”
“Ta nghe nói, Ma Tôn tân nhiệm cũng chẳng phải loại tốt lành gì, nếu không thì để ta giúp ngươi một tay, để thực lực của ngươi mạnh hơn một chút, ngươi thấy sao?” Mị Ma đè thấp giọng, dụ dỗ.
Nhưng lòng hiếu kỳ của Ninh Diệu vẫn thật sự bị khơi gợi: “Ngươi có thể giúp ta thế nào?”
Hầu kết của Mị Ma giật giật, bữa ăn ngon đang ở ngay trước mắt khiến cho cơn đói khát của gã càng dâng lên cuồn cuộn, hại gã sắp không kiềm được du͙© vọиɠ mà lao đến ăn luôn. Chỉ là lúc này đây, thứ làm gã đói không phải là nơi gã quen thuộc nhất, mà lại là một thứ khác, gã thân là Mị Ma, nên chắc chắn sẽ không bao giờ động đến thứ này.
“Chúng ta đều là Mị Ma, Mị Ma dùng cách gì để tăng cường sức mạnh, còn cần ta nói ra sao?” Mị Ma lại khẽ cười, đôi môi đỏ càng kề sát hơn. “Ta lấy năng lượng tích góp của ta cho ngươi…cho ngươi ăn đến no luôn, như vậy thì chẳng phải là ngươi sẽ mạnh hơn sao?”
Khoảng cách giữa đôi môi của Mị Ma và gương mặt trắng nõn của người kia chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, gã đã gấp đến mức không chờ nổi nữa, lập tức cúi đầu muốn âu yếm.
Ninh Diệu phản ứng rất nhanh, lập tức đè Mị Ma lại, không để cho gã tiến đến, mấy chén trà ở trên mặt bàn bị động tác của bọn họ làm cho nghiêng ngã, rồi lăn lông lốc xuống đất, khi cái ly vỡ nát ra, lập tức phát ra một tiếng động giòn vang.
Tất nhiên là Mị Ma không thèm để ý, nhưng Ninh Diệu lại lắc đầu.
“Chạy ngay đi, nếu không thì đừng bảo rằng ta không nhắc ngươi.” Ninh Diệu nói.
Cho dù tên Mị Ma thông hiểu thuật ẩn nấp, nhưng họ gây ra tiếng động lớn như vậy, chắc chắn Úc Lễ ở cách vách sẽ nghe thấy.
Sắc đẹp đã ở ngay trước mắt, Mị Ma nhếch môi cười to: “Ha, ngươi đã quá coi thường ta rồi, ta sẽ mang ngươi đi cùng.”
Ninh Diệu còn chưa nghe hết đoạn lời nói này, thì hơi thở quen thuộc đã bao bọc lấy hai tai và đôi mắt của y, tạm thời phong ấn hai giác quan này của y.
Thế giới trở nên vừa tối tăm vừa yên tĩnh, Ninh Diệu chỉ ngồi im bất động, chẳng mấy chốc, đôi mắt và hai tai của y đã được thả ra, mọi thứ lại trở về như ban đầu.
Úc Lễ đứng trước mặt y, mọi thứ ngay lúc này hoàn toàn chẳng có gì khác so với lúc y vừa mở cửa phòng ra, giống như là chưa từng có người nào bước vào đây.
Ninh Diệu lập tức nở một nụ cười: “Ngươi đến rồi, mau đến đây uống chén trà đi.”
Úc Lễ cũng theo đó mà ngồi xuống, uống tách trà mà Ninh Diệu vừa mới rót cho hắn, sau khi im lặng một lát, mới trầm giọng nói: “Em không hỏi ta chuyện gã ta đi đâu sao?”
“Hỏi chuyện đó làm gì?” Ninh Diệu thổi thổi tách trà của mình. “Chắc chắn là ngươi sẽ xử lý tốt mà.”
Y chẳng qua chỉ là người ngoài, không can thiệp vào chuyện của Úc Lễ vẫn tốt hơn. Huống chi…y đến từ một thế giới tràn ngập bánh kem và hoa tươi, mà Úc Lễ lại từ nơi đầy đao kiếm chém gϊếŧ, phải vô cùng cẩn thận đề phòng mới có thể tiếp tục tồn tại.
Nếu Úc Lễ bị y ảnh hưởng mà trở nên mềm lòng, vậy thì sau khi y đi, lỡ đâu hắn chỉ vì nương tay một lần mà mất mạng thì phải làm sao?
Không phải ai cũng có được một ý chí sắt đá ngay từ đầu.
Ninh Diệu bèn chuyển chủ đề: “Ngươi đến cũng đến rồi, chi bằng chúng ta ngủ cùng nhau đi? Chúng ta có thể tâm sự, không chán đâu!”
Y chỉ về phía giường: “Ngươi có thể chọn ngủ trong hoặc ngủ ngoài, ngươi chọn cái nào?”
Úc Lễ: “…ở ngoài.”
Ninh Diệu cười hì hì, rồi lăn lên giường, ngoan ngoãn nằm phần giường phía trong, còn vui vẻ vỗ vỗ lên phần giường bên cạnh, nói: “Mau lên đây!”
Úc Lễ rũ mắt, uống một hơi cạn hết nước trà trong chén.
…Hắn có được ký ức của tên Mị Ma kia, cũng biết được việc gã ta vẫn chưa làm gì với Ninh Diệu.
Hắn cũng biết được chuyện khi Ninh Diệu đối mặt với Mị Ma xuất chúng như vậy nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc, cũng không hề có chút dục niệm nào cả.
Tựa như người này đã hoàn toàn cách biệt với những dục niệm dơ bẩn bất kham đó vậy.
Nhưng người đời lại cứ cố tình muốn kéo y vào bên trong vũng bùn ấy.
Bao gồm cả hắn.
“Nhanh lên đi!” Ninh Diệu thúc giục.
Úc Lễ bỏ chén trà xuống, đi đến mép giường, rồi cởϊ áσ ngoài và giày ra, sau đó mới nằm lên giường.
Ninh Diệu sáp lại gần, nũng nịu oán giận: “Lúc nãy ngươi không ở đây, ta ở một mình chán muốn chết. Sau này chúng ta đừng thuê hai gian phòng nữa, cứ thuê một gian phòng thôi, giường đủ lớn mà, ta ngủ cũng ngoan lắm, chắc chắn sẽ không quấy rầy ngươi đâu.”
“Em ngủ ngoan lắm sao?” Úc Lễ hỏi lại.
Ninh Diệu bắt đầu nhớ lại những lần mình xem Úc Lễ như gối ôm mà ôm, hơi hơi xấu hổ một tẹo, nhưng người y đang phải đối mặt là Úc Lễ, nên lại tự tin nói tiếp: “Ta có thể sửa mà, ngươi cũng phải cho ta cơ hội sửa chữa chứ.”
“Sửa không được cũng không sao cả.” Úc Lễ rầu rĩ nói. “Ta đã quen rồi.”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Ninh Diệu vui sướиɠ, tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu, nhấc cánh tay lên, rồi lại đặt xuống, gác thẳng lên người Úc Lễ.
“Làm như vậy có nặng không?” Ninh Diệu hỏi.
“Em nói xem, tiểu thiếu gia.” Úc Lễ nhướng mày.
“Vậy là không nặng rồi!” Ninh Diệu khẳng định chắc nịch: “Ngươi đã là tu sĩ Nguyên Anh, một chút trọng lượng này thì có là gì, đúng không nè?”
Ninh Diệu nói một hơi, bỗng cảm thấy hơi nóng, bèn bỏ cái chăn mỏng đang đắp trên người ra.
Trong người y vẫn còn đang mặc một cái áo trong bằng ngọc trai trắng, vừa mềm mại vừa thoáng khí.
Đây chính là thứ chúng yêu ở Yêu tộc làm để dâng lên cho Yêu vương. Không chỉ lúc mặc vào vô cùng thoải mái, mà còn lạnh lạnh mát mát, có tác dụng giải nhiệt.
Theo lý mà nói, nếu như là vì cái chăn quá nóng, thì sau khi bỏ chăn ra, y sẽ không cảm thấy nóng nữa. Nhưng bây giờ, khi chiếc áo trong lạnh lẽo dán vào da thịt y, không ngừng truyền sự lạnh lẽo vào da thịt y, nhưng y lại không hề cảm thấy lạnh chút nào, mà còn khiến y cảm thấy càng ngày càng nóng hơn.
“Úc Lễ ơi…” Ninh Diệu nằm yên, dùng miệng để hít thở không khí mát mẻ. “Ta thấy nóng quá à, ngươi có cảm thấy vậy không?”
Úc Lễ nhăn mày, rồi vươn hai ngón tay, dán lên trán Ninh Diệu, có lẽ đã đoán ra được gì đó.
“Có thể em đã trúng phải mị hương của Mị Ma kia để lại.” Úc Lễ nói. “Mùi thơm của cơ thể Mị Ma tự động có tác dụng này, hơn nữa nó còn không phát tác nhanh, mà càng lúc càng mạnh hơn, sẽ khiến cho người bị trúng nó phấn khởi với chuyện trên giường hơn rất nhiều.”
Đôi mắt Ninh Diệu mở to, trong đó còn có ánh nước đang rung động.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Ninh Diệu như đã nhớ đến chuyện gì đó, bèn hỏi. “Ngươi có thuốc giải không? Ta nhớ lần trước, ta cũng trúng loại độc này, sau khi ngươi cho ta uống thuốc thì lập tức khỏi luôn.”
Lần trúng thuốc đó của y nặng hơn lần này nhiều, thần trí y đã hơi mơ hồ, nhưng Úc Lễ lại đột nhiên xuất hiện đưa cho y một viên thuốc giải, giúp y trở lại bình thường.
Đôi mắt Úc Lễ hơi tối đi.
Gò má Ninh Diệu đã đỏ ửng, tiếng thở dốc của y lại mang theo hơi nóng, đầu móng tay hồng nhạt nắm chặt lấy chăn, tạo ra vài nếp gấp trên chiếc chăn bóng loáng.
Khi Ninh Diệu đối mặt với Mị Ma muốn quyến rũ mình vẫn không hề có động tĩnh gì.
Ngay cả khi mình trúng thuốc, khó chịu đến tột cùng, cũng chẳng biến thành bộ dáng khát cầu vui sướиɠ.
Tựa như trời sinh y đã tránh đi những suy nghĩ và du͙© vọиɠ đó vậy, y tạo cho mình một thành trì vô hình, cố gắng không để cho nhưng thứ ấy xâm nhập vào trong tâm trí.
Chẳng lẽ không có cách nào lôi thiếu gia nhỏ này từ thành trì bảo vệ vô cùng mạnh mẽ của y ra sao?
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu, sau một lúc, khoé miệng hắn mới từ từ gợi lên một nụ cười. “Có, ta còn một viên thuốc giải cuối cùng. Đừng sợ, ta sẽ không khiến em khó chịu.”
“Tốt quá!” Ninh Diệu vui sướиɠ vươn tay ra, nhìn thấy Úc Lễ lấy một cái bình ngọc nhỏ , rồi đổ một viên thuốc tròn tròn nhỏ nhỏ từ trong đó lên bàn tay y.
Sau khi Ninh Diệu uống viên thuốc đó xong, không được bao lâu, ngọn lửa nóng trong cơ thể đã nhanh chóng rút lui như thủy triều.
“Có ngươi ở bên cạnh tốt thật đấy, cái gì ngươi cũng có hết.” Ninh Diệu khôi phục lại trạng thái thoải mái, tiếp tục hào hứng nói chuyện cùng Úc Lễ, nhưng lúc này đây, y lại chẳng hề được đáp lại.
Ninh Diệu quay đầu nhìn Úc Lễ, lại thấy hắn đang cau mày, nhắm chặt cả hai mắt, hơi thở cũng vô cùng nhẹ, rồi càng lúc càng nặng nề hơn.
Lòng Ninh Diệu rơi lộp bộp vài cái, bất an mà vươn tay sờ trán Úc Lễ.
Bàn tay cảm nhận được hơi nóng, Ninh Diệu thấp thỏm hỏi Úc Lễ: “Ngươi sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Úc Lễ vẫn không hề nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở là càng thêm nặng nề hơn.
“Ngươi chờ một chút, ta đi tìm đại phu cho ngươi!” Ninh Diệu nói xong thì lập tức muốn nhảy xuống giường, nhưng bị Úc Lễ đè lại.
“Không cần, không sao cả.” Mặt mày Úc Lễ ủ rũ, gian nan nhếch môi cười nhẹ một cái. “Chẳng qua là…ta cũng đã bị cái kia của Mị Ma ảnh hưởng, cho nên mới nóng đến mức khó chịu như vậy, không cần tìm đại phu.”
Ninh Diệu lập tức hiểu rõ.
Cả y và Úc Lễ đều bị cái đó của Mị Ma ảnh hưởng, nhưng viên giải dược duy nhất kia đã bị y ăn mất rồi.
Úc Lễ hơi thở nặng nề, hắn ngồi dậy, mồ hôi chảy xuống từ thái dương, rồi theo cằm của hắn mà nhỏ xuống, thấm vào giữa vạt áo.
Quần áo của hắn không hề chỉnh tề, từ góc nhìn của Ninh Diệu, y có thể nhìn thấy được non nửa đường cong linh hoạt ở ngực hắn, còn có mồ hôi trên đó nữa.
“Khó chịu quá, em ở nơi này với ta, cho đến khi nào thuốc trên người ta hoàn toàn tiêu trừ sao?” Úc Lễ buồn bã hỏi.
“Ta…” Ninh Diệu hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay nóng bỏng của Úc Lễ. “Sẽ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”