Ninh Diệu không thích mùi vị của rượu, nên sẽ không bao giờ chủ động đi uống rượu.
Chuyện này cũng dẫn đến việc tửu lượng y vô cùng kém cỏi.
Đương nhiên rượu trong nghi thức đăng cơ của Yêu vương không phải là rượu bình thường, mà là rượu ngon của Long tộc đã chôn giấu trong hầm suốt mấy trăm năm. Ninh Diệu chỉ uống một ngụm mà đã hôn mê, không còn biết trời nam đất bắc gì nữa.
May mắn là tính tình Yêu tộc trời sinh rất thoải mái, nên cho dù là đại điển đăng cơ của Yêu vương cũng không có quá nhiều lễ nghi rườm rà. Ninh Diệu đã hoàn thành xong rồi, vậy nên tiếp theo y muốn làm gì cũng được.
Úc Lễ ôm Ninh Diệu đã nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt ửng đỏ vì men say, khiến lòng hắn hơi rung rinh. Sau đó hai người đi đến phủ mới đã được xây dựng xong chỉ để cho một mình Yêu vương ở.
Úc Lễ vẫy lui hạ nhân, thế là trong phủ chỉ còn lại hai người họ.
Cảm xúc mãnh liệt vẫn cứ cuồn cuộn trong lòng Úc Lễ, đôi môi đỏ của người trong ngực nhìn rất mềm mại, hai mắt y cũng nhắm chặt, tựa như đang chờ người đến hôn lên môi y.
Úc Lễ rũ mắt ngắm y một lúc lâu, sau đó mới tạo một cái Tịnh Thân Quyết, loại bỏ hết mùi rượu trên người hai người, rồi hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Ninh Diệu cũng không trả lời lại. Lúc y ngủ say, gương mặt vừa điềm tĩnh vừa ngoan ngoãn, cứ như người ta có làm gì, y cũng sẽ không phản kháng.
Úc Lễ ngắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị mê hoặc mà cúi đầu xuống.
Nếu là người bình thường, họ chỉ có thể hôn môi với người đã đính ước, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường mà thôi.
Nói gì mà đạo đức và luân thường với hắn, không phải nực cười lắm sao?
Khoảng cách giữa hai đôi môi đã càng ngày càng gần, gần đến mức Úc Lễ có thể cảm nhận được sự ấm áp trên đôi môi của Ninh Diệu.
Đôi môi này, có lẽ sẽ ngọt ngào giống hệt như chủ nhân của nó.
“Ưm…” Ninh Diệu vốn đang ngủ say bỗng đột ngột lên tiếng, ngăn cản nụ hôn này.
Hàng mày y nhíu chặt, dùng một tay che đi nửa khuôn mặt, còn tay kia thì chống lên người Úc Lễ, liều mạng đẩy Úc Lễ vẫn còn đang ôm y ra ngoài.
Úc Lễ bắt được bàn tay đang đặt trên người mình, hắn vẫn duy trì tư thế ôm y không chịu buông ra: “Tỉnh?”
Vừa nghe thấy, Ninh Diệu đã mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ người đang ôm mình là ai, thì sức lực trên tay cũng chạy đi đâu mất, vừa tủi thân vừa nũng nịu, nói: “Đầu ta đau, khó chịu quá à.”
Ninh Diệu che đầu lại, híp mắt nhìn Úc Lễ: “Sao huynh lại…sao huynh lại biến thành hai người rồi? Huynh còn có huynh đệ khác giống huynh y như đúc sao?”
Ninh Diệu vừa nói vừa vươn tay đòi sờ vào vị huynh đệ kia của Úc Lễ, nhưng lại bị Úc Lễ bắt lấy tay.
Cuối cùng, Úc Lễ cũng chỉ đành bỏ cuộc, thở dài một hơi: “Em uống say đương nhiên sẽ đau đầu, ngủ đi.”
Người uống say sẽ không bao giờ nghe được mấy lời này, đôi mắt đen của Ninh Diệu lập tức trừng lớn, không phục nói: “Ta không say!”
“Ta làm sao mà say được, ta mới uống…một ly!” Ninh Diệu thở phì phò: “Ta rất tỉnh táo, huynh bôi nhọ ta.”
Mặt Úc Lễ vẫn không đổi sắc, cam chịu mang cái danh bôi nhọ y: “Phải vậy không? Vậy em còn biết ta là ai không?”
“Sao lại không biết, huynh là…” Ninh Diệu đang muốn phản bác bỗng nheo mắt lại, càng che kín mặt mình hơn.
Khuôn mặt trước mắt này là khuôn mặt mà y cực kỳ quen thuộc, là ca ca chăm sóc y từ bé đến lớn, là đạo lữ trên danh nghĩa của y, cũng là … Người sau này sẽ nổi danh khắp tam giới, mỗi ngày đều bắt y khóc ra nửa rương linh thạch.
Từng chuyện cứ hiện ra trong đầu Ninh Diệu như đèn kéo quân, giờ phút này, ký ức bị phong ấn đã bắt đầu được phóng thích, nhưng đầu óc vẫn còn hỗn loạn vì cồn, nên y không thể nào tiêu hoá được nhiều tin tức như thế.
Ninh Diệu cố gắng đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Huynh…ngươi là đại ma đầu Úc Lễ!”
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, đôi mắt Úc Lễ hơi nheo lại: “Hửm?”
Mấy lời này chắc chắn không phải mấy lời mà Ninh Diệu của hiện tại sẽ nói.
Giọng nói Úc Lễ bắt đầu chậm lại, dẫn dắt từng bước: “Sao lại gọi ta là đại ma đầu?”
“Bởi vì…bởi vì ngươi bắt nạt ta.” Ninh Diệu bắt đầu tủi thân. “Sao khuya như vậy mà ngươi còn đến tìm ta, chẳng lẽ hôm nay ta vẫn chưa đưa đủ linh thạch cho ngươi sao?”
Ninh Diệu vừa nói xong đã dụi mắt, muốn dụi ra linh thạch cho hôm nay, nhưng lại bị Úc Lễ nắm chặt lấy tay không chịu buông ra.
Úc Lễ nắm chặt tay y, nhưng sau khi ý thức được thì vội vàng buông lỏng tay, tránh siết đau y.
…Ký ức của Ninh Diệu đã khôi phục, ít nhất cũng là đã khôi phục được một phần.
Vậy nên mới nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra giữa bọn họ, mà những chuyện đó lại là những thứ hắn muốn y quên đi nhất.
Hắn không cho phép Ninh Diệu chỉ vì những chuyện đó mà rời khỏi hắn, cho dù là khi say rượu cũng không được.
Mặt mày Úc Lễ trở nên dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói: “Ta không bắt nạt em, em rất mạnh, thực lực của ta còn chẳng bằng em, bây giờ còn rất cần được em bảo vệ, em quên rồi sao?”
“Hả?” Ninh Diệu ngạc nhiên, cố gắng nhớ lại.
Đầu vẫn đau đớn không ngừng, bỗng nhiên y lại nghĩ đến thứ gì đó.
Đúng rồi, đại ma đầu luôn ăn hϊếp y là ca ca lúc nào cũng chăm sóc y, hơn nữa bây giờ bọn họ còn là đạo lữ.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại chứa quá nhiều tin tức, Ninh Diệu đang say rượu bắt đầu phân tích, sau khi ngắt đầu bỏ đuôi đủ kiểu mới hiểu được một ít…
Y kết hôn với đại ma đầu rồi! Sau khi kết hôn, đại ma đầu vẫn luôn chăm sóc hầu hạ y luôn kìa!
Trời đất ơi, y thật là lợi hại, có thể xoay người làm chủ thật nè!
Vì thế, Úc Lễ nhìn thấy Ninh Diệu vốn đang tràn ngập tủi thân bỗng chốc lấy lại được tinh thần: “Đầu ta đau quá, mau xoa giúp ta đi.”
Úc Lễ làm theo lời Ninh Diệu, giúp y xoa nhẹ đầu đang đau đớn vì uống rượu. Linh lực từ đầu ngón tay hắn truyền vào da đầu Ninh Diệu, rồi thấm vào trong, làm dịu bớt cơn đau đớn trong thần kinh của y.
Ninh Diệu cảm thấy khá thoải mái, sau đó không nhịn nổi nữa, bắt đầu mừng thầm.
Trời ạ, y có thể sai đại ma vương làm việc thật nè!
Đúng là phong thủy luân chuyển, trời xanh có tha cho ai bao giờ!
Sau khi cơn đau đầu qua đi, Ninh Diệu cũng đã đạt đến trạng thái say khủng khϊếp nhất, tinh thần no đủ, chân không mềm, đầu không mụ mị, nhưng vẫn không được tỉnh táo cho lắm.
Y nâng người lên, tựa đầu vào vai Úc Lễ, sau khi nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn ngập bất lực của hắn một hồi lâu, bỗng cười hì hì.
“Không ngờ tới đúng không, ngươi rơi vào tay ta rồi.”
Những lời này chẳng có đầu đuôi, Úc Lễ vẫn cẩn thận duy trì im lặng, sau đó hắn chợt thấy Ninh Diệu dang hai tay ra.
“Ta lười đi lắm, ngươi ôm ta về đi.” Ninh Diệu vẫn tiếp tục sai sử hắn.
Úc Lễ kinh ngạc, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn chẳng hề động đậy.
Đầu óc Ninh Diệu đã tự biến từ không thành có, tự bịa đặt ra một đoạn quá khứ lấp đầy vào mớ hồi ức trống rỗng đó, Ninh Diệu căn cứ vào câu chuyện này, rồi tức giận nói: “Ngươi không muốn sao? Lúc trước khi ngươi cầu hôn ta, nói muốn làm đạo lữ của ta, ngươi đã nói là sẽ chăm sóc ta, cái gì cũng nghe ta hết cơ mà. Bây giờ mới chưa được bao lâu, ngươi đã không thèm làm nữa.”
Úc Lễ hiểu ra rồi, căn cứ vào đoạn lời nói ngắn ngủi này của Ninh Diệu, hắn đã có thể phỏng đoán được bảy tám phần suy nghĩ của Ninh Diệu.
Không cần nhiều lời nữa, Úc Lễ đã vươn tay ôm trọn y vào lòng, nhẹ nhàng bế lên rồi bước về phòng.
Phủ Yêu vương rất lớn, do Long tộc và Phượng tộc hợp sức xây dựng, hơn nữa còn có di sản do Yêu vương đời trước để lại, khiến cho phủ Yêu vương càng thêm hoa lệ.
Mà toàn bộ Yêu tộc đều biết chuyện Yêu vương mới có một đạo lữ Nhân tộc, hai người vô cùng ân ái, nên cho dù không cam lòng hay không phục, thì bọn họ vẫn chu đáo chuẩn bị tất cả đồ dùng trong phòng thành một đôi, để thuận tiện cho Yêu vương và người yêu của ngài sử dụng.
Úc Lễ bế Ninh Diệu về phòng ngủ, đi đến bên mép giường, mới nhẹ nhàng thả y xuống.
Đương nhiên là Ninh Diệu không thể để cho hắn rảnh rỗi nhanh như vậy, y cúi đầu nhìn quần áo tầng tầng lớp lớp trên người mình, rồi lại dang cả hai tay.
“Mau đến đây.” Ninh Diệu chỉ huy.
Hôm nay bộ quần áo kim sắc mà Ninh Diệu mặc rất lả lướt, thể hiện được thân thể y một cách hoàn mỹ nhất, vòng eo tinh tế bị tầng tầng lớp lớp quần áo che phủ, nhưng lại không hề khiến y có vẻ mập mạp hơn.
Đôi mắt Úc Lễ hơi tối đi, hắn nhìn lướt qua cần cổ mảnh khảnh của Ninh Diệu: “Em…”
“Ta cái gì mà ta.” Ninh Diệu sai khiến rất tự tin: “Cởi bộ quần áo này phiền lắm, đương nhiên là ngươi cởi giúp ta rồi, nếu không thì sao, để ta tự cởi à?”
Giờ đã không còn chút đề phòng nào nữa, con cừu mềm mụp này cứ nhảy tới nhảy lui trên lãnh địa của hắn thì cũng không sao, nhưng bây giờ y lại muốn một mình chạy đến trước mặt hắn, còn bày ra tư thế ngon miệng nhất nữa chứ.
Đây là quyến rũ.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, nếu như hắn cứ thoải mái làm hết những gì mình nghĩ trong lòng, thì đến khi Ninh Diệu tỉnh rượu, mối quan hệ của bọn họ sẽ xuất hiện một khe nứt không thể nào cứu chữa được.
Ninh Diệu sẽ chán ghét, sẽ trốn tránh, thậm chí sẽ căm hận hắn.
Nhưng hắn lại không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Trong lòng Úc Lễ thầm niệm mấy lần Thanh Tâm chú, rồi mới xoay người: “Em say rồi, ta đi ra ngoài hỏi thử xem có thuốc giải rượu hay không.”
Ninh Diệu đã uống say cứ giữ chặt quần áo của Úc Lễ, không phục nói: “Ta không say, ta đã nói rồi mà, sao ngươi cứ không chịu tin ta?”
“Ta là ngàn ly không ngã, ta lợi hại lắm á.” Ninh Diệu nói.
Bây giờ y đã không còn sợ Úc Lễ một tí nào, mà ý nghĩ mình muốn làm gì cũng được đã khắc sâu vào tiềm thức y. Dù sao Úc Lễ cũng sẽ không ra tay đánh y, mà cho dù có muốn đánh, cũng đánh không lại y.
Ninh Diệu suy nghĩ một lát, rồi bổ sung: “Ngươi không muốn giúp ta thật sao? Ngươi đã không chịu giúp ta, vậy thì ta chỉ đành gọi đại một thủ hạ đến giúp thôi.”
Đối với Ninh Diệu, những lời này chỉ là một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất bình thường. Nhưng đối với Úc Lễ, đây lại là đang hung hăng giẫm lên giới hạn mà hắn không thể nào chịu đựng được.
Đột nhiên, Ninh Diệu bị một nguồn sức mạnh đẩy ngược về sau, phía sau y chính là đệm chăn mềm mại, y nằm trên giường, tiếp theo bỗng có người chống tay đè trên người y.
“Gọi người khác đến giúp?” Giọng nói của Úc Lễ cực kỳ trầm thấp.
Ninh Diệu chớp chớp mắt, vẫn không nói gì.
Đầu óc của Úc Lễ vẫn chưa bị lửa giận chiếm cứ hoàn toàn, để tránh cho Ninh Diệu tỉnh rượu rồi sẽ nghi ngờ, hắn bèn giải thích thêm: “Trong lòng không biết tự kiểm điểm, em làm sao dám chắc là người khác không ôm tâm tư gì với em? Còn dám kêu người khác đến giúp những chuyện này?”
“Ừm…ngươi nói đúng.” Ninh Diệu vươn tay ôm lấy cổ Úc Lễ rất tự nhiên: “Vậy nên, ngươi có chịu giúp ta không?”
Úc Lễ đối mặt với Ninh Diệu.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã thất bại hoàn toàn.
Sự kiên trì và năng lực kiềm chế mà hắn lấy làm tự hào đã bị nghiền nát dễ dàng thế đấy.
Úc Lễ đặt tay lên chiếc cúc đầu tiên trên bộ trường bào màu vàng của y.
“Được, ta giúp em.”
Úc Lễ nhẹ giọng nói.