Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 25: Ma tộc

Úc Lễ vừa nói ra câu này là Ninh Diệu liền cảm thấy mình không ổn cho lắm. Đang lúc ngực anh dán chặt lấy ngực tôi với Úc Lễ càng thấy không khí phảng phất như có gì ám muội. Cả người Úc Lễ là cơ bắp săn chắc, khỏe khoắn, múi nào ra múi nấy, hoàn toàn không có chút liên quan nào đến mấy từ như mềm nhão. Ninh Diệu và Úc Lễ dính vào nhau, hốc mắt Ninh Diệu bắt đầu đỏ lên.

Úc Lễ nhướng mày: "Khóc cái gì? Ngươi sợ ta?"

"Không phải... là chuôi... chuôi kiếm của huynh tì trúng ta rồi, đau quá." Ninh Diệu ấm ức nói.

Thanh trường kiếm này đã theo Úc Lễ nhiều năm, ngày sau có thể được xưng là thanh Thần Kiếm, luôn được Úc Lễ giắt ở bên hông. Lúc này nó đang cách lớp lớp áo quần đè lên eo Ninh Diệu làm hắn đau phát khóc.

Úc Lễ cau mày, tiếng hít thở sâu vì đau của Ninh Diệu đang khe khẽ phả vào tai y. Trước khi tiếng thở biến thành tiếng nghẹn ngào thút thít, Úc Lễ hạ giọng nói: "Không được khóc." Y tháo xuống thanh bội kiếm cực ít khi rời người, tiện tay quăng nó lên mặt bàn kêu "bộp" một tiếng.

Ninh Diệu hết bị đau cái là suy nghĩ lại bẻ sang hướng khác, hỏi: "Liệu kiếm có kiếm linh không? Huynh quăng nó đi như vậy nó sẽ không bị đau chứ?"

"Ngươi còn quan tâm nó có kiếm linh hay không?" Úc Lễ lạnh lùng nói: "Cho dù có thì đồ vật bị quăng cũng không chết được. Quan tâm cả nó, ngươi rảnh lắm à?"

Suy nghĩ của Ninh Diệu lại quay về chuyện cũ, nghĩ tới khốn cảnh hiện tại của mình hắn lại giải thích: "Ta không phải là rồng thật... Ta không có cái bản tính..." Tiếng của Ninh Diệu nhỏ dần nhỏ dần, đến từ nào đó càng nhỏ hơn.

"Rồi giờ phải làm sao đây?" Ninh Diệu tuyệt vọng hỏi: "Chúng ta sẽ không dính mãi vào nhau như thế này chứ?"

Úc Lễ hạ tầm mắt nhìn xuống Ninh Diệu. Người kia vẫn đang chăm chú nhìn y, trong đôi con ngươi đen láy long lanh ánh nước chỉ phản chiếu lại bóng của một mình y, cứ như là tất cả mọi lời y nói hắn đều sẽ tin hết.

Úc Lễ đưa tay nắm lấy cằm Ninh Diệu, nâng mặt hắn lên, nhíu mày nói: "Nếu như ta nói là... không làm những động tác như trong tranh minh họa vừa rồi sẽ không thể tách ra được thì thế nào?"

Ninh Diệu sững sờ. Tin dữ kinh thiên động địa nhường này khiến hắn trợn tròn cả mắt, môi đỏ hơi mím lại trông như lại sắp khóc tới nơi. Trước khi Ninh Diệu thật sự khóc thành tiếng, Úc Lễ mở miệng nói tiếp: "Ngươi còn tin thật."

Bàn tay đang nắm mặt Ninh Diệu vô thức tăng thêm lực: "Cả khi bị dính lại như thế này với người khác ngươi cũng mặc kệ không nghĩ ngợi gì, cứ chờ người ta nói cho ngươi một câu trả lời mà bản thân ngươi còn chẳng biết là thật hay giả à? Sau đó tin tưởng ngay tắp lự mà làm theo những gì người ta nói?"

Ninh Diệu: "?" Giờ là lúc nào rồi mà người này còn rảnh rang lừa gạt hắn nữa?

Sau khi hiểu được ý của Úc Lễ, Ninh Diệu mới ấm ức phản bác lại y: "Sao mà được chứ. Nếu như là ở với người khác chắc chắn ta sẽ nghi ngờ kẻ đó nói dối. Hiện giờ tin tưởng chẳng phải là vì người nói là huynh đó thôi? Huynh cũng sẽ không có mấy ý nghĩ xấu với ta về mặt này."

Câu trả lời này đã vượt ngoài dự đoán của Úc Lễ. Sự tin tưởng này của Ninh Diệu dành cho y chẳng biết từ đâu ra, như là hắn luôn khẳng định chắc chắn rằng giữa hai người sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì vượt quá mối quan hệ này, y cũng sẽ không nảy sinh bất cứ hứng thú gì đối với hắn.

Úc Lễ hơi nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đang bị y bắt lấy. Gương mặt này thoa thêm phấn thì quá trắng, điểm thêm son thì quá đỏ (1), dáng mày đẹp vẻ thanh u tựa như tranh thủy mặc, đôi môi hồng còn mềm mại hơn cánh hoa bung nở dưới làn mưa xuân. Dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy ngũ quan trên gương mặt này quá xuất sắc, mang vẻ đẹp không ai bì kịp. Dung nhan đẹp nhường này thật ra có hơi lấn lướt người khác, nhưng khí chất của Ninh Diệu không hề khiến người khác cảm thấy nặng nề, khó chịu mà rất đỗi nhẹ nhàng, biến ánh mặt trời chói chang nóng rực thành nắng ban mai ấm áp. Chính khí chất này đã mê hoặc vô số người tự cho rằng chỉ cần vươn tay ra là có thể dễ dàng độc chiếm lấy mặt trời ấy.

Cả đời Úc Lễ từng gặp vô số người, khi y đứng ở vị trí tối cao kia có không ít người có dung mạo tuyệt trần muốn bám lấy y, thế nhưng không có một ai có thể đẹp hơn người này dù chỉ là chút ít.

"Ngươi cho rằng ta sẽ không?" Úc Lễ chậm rãi nói.

"Tất nhiên là không rồi. Huynh là Úc Lễ cơ mà." Ninh Diệu hùng hồn đáp.

Úc Lễ là người duy nhất trên thế giới này không bị thứ thể chất kì quái của hắn làm ảnh hưởng. Có lẽ chính là kiểu đàn ông "thẳng tính"(2) trong truyền thuyết đó.

Ninh Diệu nói tiếp: "Huynh còn muốn trở thành vị vương giả mạnh nhất, sao có thể ham thích ba cái thứ này được chứ!"

Hắn biết tỏng rồi. Ở trong nguyên tác, có nhiều mỹ nhân"rành việc thạo nghề" muốn quyến rũ Úc Lễ như thế mà không một ai thành công. Kể cả về sau Úc Lễ trúng phải thứ xuân dược (3) không có thuốc giải của Ma giới cũng tự mình gắng gượng chịu đựng nó. Có thể nói Úc Lễ hoàn toàn không hề có ham muốn về phương diện kia. Hắn với Úc Lễ ở chung với nhau còn vô cùng lành mạnh, càng không thể nào xảy ra kịch bản gì kì quặc được.

Úc Lễ cụp mi mắt, thật lâu sau mới buông bàn tay đang nắm mặt Ninh Diệu ra.

"Ngươi nói không sai, ta quả thật chưa từng trầm mê vào ham muốn xá© ŧᏂịŧ."

Lực hút kia không biết vì sao lại đột nhiên mất hiệu lực, sau khi Ninh Diệu thả lỏng cơ thể thì nhận thấy mình có thể nhẹ nhàng tách khỏi người Úc Lễ, không còn bị tù túng gì nữa.

"Thoát rồi!" Ninh Diệu vui vẻ: "Cũng phải ha. Loại trận pháp thế này hẳn sẽ không duy trì quá lâu, nếu không cứ để mãi một tư thế cho dù là một đôi đạo lữ thật sự, sau thời gian dài như vậy cũng nên nghỉ ngơi chứ."

Ban đầu trên mặt Úc Lễ không có biểu cảm gì, nghe thấy Ninh Diệu nói vậy lại có chút kì lạ. Y cứ như muốn nói gì đó song cuối cùng lại thôi.

... Thôi vậy, quả nhiên là cậu ấm này không hiểu cái gì hết.

Ninh Diệu tự cho là mình đã hiểu hết mọi chuyện, nắm được toàn bộ chân tướng, vừa hăng hái vừa bất mãn đi vòng quanh phòng một lượt.

Không được, gian phòng này quá nguy hiểm. Không tính đến trong phòng chỉ có một chiếc giường, nhưng lỡ như trên giường còn có cơ quan gì, nửa đêm đang ngủ lại bất ngờ hất hắn lên người Úc Lễ thì biết phải làm sao? Nghĩ đến cảnh mình vừa ngủ say sưa vừa đè lên người Úc Lễ, tức thì Ninh Diệu cảm thấy cả người đều không khỏe.

Không được, đổi phòng, nhất định phải đổi phòng!

Ninh Diệu oai hùng khí phách, hiên ngang chỉ thị, muốn dẫn Úc Lễ đi tìm Thành chủ. Nhưng vừa bước chân ra cửa, giữa nền trời đen thẳm bỗng xuất hiện một vệt sáng. Vệt sáng ấy giống như một ngôi sao đang chầm chậm rơi xuống từ phía chân trời nhưng lại khác hẳn với sao băng. Dù là lần đầu tiên trông thấy nhưng Ninh Diệu vẫn tức thì liên tưởng tới một thứ.

Thần tích.

Thần tích giáng lâm!

Ninh Diệu khẽ kéo Úc Lễ một cái, Úc Lễ ngầm hiểu, dẫn Ninh Diệu bay đến vùng Thần tích hạ xuống. Bọn họ bay giữa không trung, tầm nhìn rộng thênh thang, Ninh Diệu đánh mắt nhìn bốn phía quả nhiên trông thấy đám người Cầm Ma. Còn có cả Yêu tộc cũng đồng loạt xông tới.

Vẫn còn ít thời gian nữa Thần tích mới thật sự rơi xuống, trong lúc đó số lượng đối thủ càng ít thì khả năng bản thân đoạt được Thần tích càng cao. Nhưng ra tay hấp tấp rất có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau". Vậy nên thời cơ ra tay là cực kì quan trọng.

Ninh Diệu khẽ hỏi ý kiến Úc Lễ: "Huynh thấy thế nào?". Đọc truyện hay, truy cập ngay ( ТгumTr uуen.vИ )

Úc Lễ từ tốn đáp: "Chờ Thần tích xuống thì đi lấy."

Kế này xem chừng không phải là kế hay, Ninh Diệu nghe mà nóng hết cả ruột nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn. Tuy Thần tích rất quan trọng cơ mà quan trọng nhất vẫn là tính mạng của bọn họ. Vì một món bảo bối mà bỏ mạng, suy xét thế nào cũng thấy không đáng.

"Đến khi ấy chúng ta tùy thời mà làm!" Ninh Diệu thì thầm với Úc Lễ.

Những vị tu sĩ ở đây đều là bậc đại năng, tiếng trò chuyện có nhỏ thế nào cũng có thể bị nghe thấy, vậy nên khi các tu sĩ muốn nói chuyện riêng với nhau đều là bí mật truyền âm. Úc Lễ cũng không hề nhắc nhở Ninh Diệu, y chỉ im lặng dùng linh lực của mình bao bọc Ninh Diệu lại, ngăn người ngoài nghe trộm.

Những người khác không thể nghe được hai người nói gì mà chỉ có thể trông thấy động tác thân mật của bọn họ, nhìn xong mọi người không khỏi run sợ trong lòng. Thần tích đang ở ngay trước mắt, hai kẻ này một người một yêu vẫn còn tâm trạng để thủ thỉ tâm tình với nhau, thậm chí còn cùng đứng trên một thanh kiếm để thủ thỉ tâm tình. Rõ ràng là hai người không hề để tâm gì đến Thần tích! Năng lực, sức mạnh lớn cỡ nào mới có thể phớt lờ tất cả mọi người như thế chứ?

Loại chuyện này không nên ngẫm nghĩ làm gì, càng nghĩ càng khiến da đầu tê rần rần. Tình cảnh hiện tại còn khiến người ta kinh hãi hơn cả lần đầu tiên trông thấy vị Long tộc kia. Không một ai muốn đứng ra đối đầu trực diện với vị ấy, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện rằng bọn họ có thể cướp được Thần tích trước khi nó rơi xuống rồi nhanh chân chạy đi. Nghĩ vậy đám Cầm Ma lại phát hiện ra một chuyện khác cực bất lợi đối với phe mình.

Hướng bay của Thần tích dường như càng lúc càng chệch về phía vị Long tộc đương không rõ ngọn ngành kia!

Thực lực sâu không lường được, vận may còn cao ngất, chuyện vị Long tộc kia đoạt được Thần tích gần như là kết cục đã được định trước.

Tất cả mọi người đều nhận thức được một điều... Chỉ cần vị Long tộc này không thất bại trước thì cuối cùng Thần tích chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn!

Sau vài lời trao đổi qua truyền âm, nhóm người Cầm Ma tức tốc quyết định phải gác lại kế hoạch ban đầu. Tạm thời bọn họ sẽ liên thủ với nhau, trước tiên cần do thám năng lực của vị Long tộc kia đã. Nếu như hắn thật sự mạnh đến vậy, bọn họ liên thủ với nhau vẫn không đủ sức thì về sau vẫn có thể kịp thời điều chỉnh lại kế sách.

Trông thấy có người thay đổi phương hướng bay tới chỗ mình Ninh Diệu liền thấy tình hình không ổn. Rõ là hắn chưa làm gì hết mà mấy người này đã quyết định đối phó hắn trước rồi! Chết tiệt, mấy người không thể lục đυ.c nội bộ đánh nhau một trận trước đi à?

Kẻ địch tiến tới càng lúc càng gần, Ninh Diệu vội làm dáng, nói bằng giọng điệu lạnh lùng cao ngạo nhất của bản thân: "Ồ, các vị thế này là đã chọn ta làm đối thủ đầu tiên rồi phải không? Được. Một khi ta ra tay sẽ chỉ có một con đường chết, các vị đã suy nghĩ kĩ rồi chứ."

Trong nháy mắt mấy bóng người đang lao tới chỗ hắn tức thì dừng lại. Ngoài mặt Ninh Diệu đang làm dáng như bí hiểm khó dò lắm nhưng thực tế hắn căng thẳng đến độ phải dựa lên người Úc Lễ.

"Được thôi, nếu các ngươi nhất định muốn uống rượu phạt không thích rượu mời thì ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi." Ninh Diệu vừa nói vừa thò một tay ở sau lưng kéo kéo y phục của Úc Lễ, sau đó duỗi tay chỉ một hướng không có ai chặn đường.

Nắm chắc cơ hội chạy mau.

Đây là tin tức Ninh Diệu muốn truyền đạt cho Úc Lễ. Hắn tin là với trí thông minh của Úc Lễ chắc chắn sẽ hiểu ý hắn. Xong xuôi việc này, Ninh Diệu hít sâu một hơi. Hắn cũng không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi khốn cảnh này nhưng hắn biết ưu thế của mình chỉ có một.

Gió nổi lên bốn phía. Ninh Diệu khống chế gió hất tầng vải đang che khuất gương mặt hắn lên. Ánh chớp đúng lúc lóe sáng, chiếu rõ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia.

Vẻ mặt kinh ngạc của những người kia đúng như trong dự liệu của Ninh Diệu. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn!

Thế nhưng có một cơ hội tốt như vậy mà thanh kiếm dưới chân lại không hề lay động một chút nào. Gió ngừng, lớp vải che trên nón lại lần nữa giấu đi khuôn mặt Ninh Diệu.

Ninh Diệu thấy không ổn tẹo nào. Tại vì sao đúng vào thời khắc quan trọng như này Úc Lễ lại như xe tuột xích vậy trời! Đại ma đầu tâm tư kín đáo kia đâu?

Còn có ai có thể cứu hắn trong lúc dầu sôi lửa bỏng này nữa không?

Chúng tu sĩ đã nối nhau lấy lại tinh thần, lần nữa bay tới. Lúc này trong mắt bọn họ đều chứa chút say mê điên cuồng. Mà nhóm yêu tộc đang ở khá xa cũng tức tốc chạy tới bên này.

Suy nghĩ của Ninh Diệu đảo nhanh, trước mắt nhìn ngoài mặt thì những yêu tộc kia là cùng hội cùng thuyền với hắn, bọn họ một đấu một với tu sĩ nhân tộc hẳn sẽ không tạo được uy hϊếp gì. Nếu... nếu như nhóm người kia cũng dễ gạt như yêu tộc thì tốt quá, như thế hắn có thể dựa vào ưu thế số lượng để tạo thành uy hϊếp, không cần động binh đao vẫn lừa được những tu sĩ kia rời đi. Nhưng mà chuyện này là không thể, lấy đâu ra chuyện may mắn như thế, chẳng bằng hắn nghĩ thêm một chút, nghĩ cách nào để đám yêu tộc và đám tu sĩ kia lao vào đánh nhau, sau đó hắn và Úc Lễ nhân cơ hội chuồn lẹ.

Nghĩ đến việc Úc Lễ bỏ lỡ cơ hội hắn khó lắm mới tạo được làm trễ nải chuyện chạy trốn Ninh Diệu bèn tức giận đưa tay ra sau lưng nhéo Úc Lễ.

"Đợi lát nữa huynh nhất định phải nắm chắc cơ hội chạy đi biết chưa?" Ninh Diệu nhỏ giọng dặn dò.

Giọng Úc Lễ nhẹ bẫng: "Có ta ở đây ngươi sợ cái gì?"

Ninh Diệu suýt nữa tức đến ngất xỉu. Đã là lúc nào rồi Úc Lễ còn giả ngầu nữa. Bọn họ đang phải đối phó với tất cả nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới Tu chân đấy!

Ninh Diệu muốn ngoảnh lại mắng Úc Lễ hai câu, đột nhiên, luồng ma lực màu đen phủ đầy trời, che khuất cả ánh trăng khiến bóng tối vương khắp chốn. Cảnh tượng này Ninh Diệu chưa từng thấy trước đây, hắn cẩn thận duy trì phong thái như thế ngoại cao nhân của mình. Chỉ thấy những tu sĩ đương bay tới chỗ hắn lại dừng lại, vẻ mặt phòng bị như lâm đại địch, không khí nháy mắt đều trở nên căng thẳng.

Chuyện gì vậy?

Ninh Diệu chẳng nghĩ ra nổi, cuối cùng vẫn là Cầm Ma cười khinh một tiếng, đánh vỡ sự im lặng trước: "Ma đầu! Các ngươi mà cũng tới. Không ngoan ngoãn ở Ma giới của ngươi đi còn dám chạy tới nơi này. Chán sống rồi đúng không?"

Cùng với lời của Cầm Ma, sương đen giăng đầy trời dần tụ lại, sau cùng tụ thành mấy bóng người. Những người này mặc áo bào đen rất dài, không trông rõ dung mạo.

Người đứng ở giữa bọn họ cười giễu: "Những lúc thế này làm sao bọn ta vắng mặt được. Ngươi cho rằng Ma giới bọn ta là nơi bị mù tin tức chắc?"

Người đứng bên trái người áo đen khinh thường nói: "Một đám ngụy quân tử, trước sau nói năng đều chán ói."

Ninh Diệu lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, dần hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Trong cuốn sách này, thế gian chia ra làm ba chủng tộc là nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc. Tộc nhân của ba tộc cực ít khi qua lại với nhau, bọn họ cứ thế duy trì thế chân vạc rất là ảo diệu. Trong đó người của Ma tộc là thần bí nhất, hành sự tàn nhẫn ngoan độc nhất cho nên bị khắp giới Tu chân kiêng kỵ.

Không ngờ một món Thần tích lại có thể dẫn người của cả ba tộc cùng tới đây. Mà nhìn biểu hiện của nhóm người Cầm Ma, chỉ e là thân phận và sức mạnh của mấy tên Ma tộc này đều không hề thấp.

Lúc này Ninh Diệu như chết lặng. Các ông lớn hàng thật giá thật đều tụ họp ở đây, một con cá muối (4) giả làm ông lớn đứng đây hoàn toàn không hợp nổi. Cá muối có lỗi gì chứ, cá muối cũng rất cố gắng mà. Hắn thật hi vọng bây giờ hắn đang giả làm cá muối.

Hai mắt Ninh Diệu vô thần nhìn đám Ma tộc kia. Những Ma tộc đó lại như cảm nhận được ánh mắt của hắn, tất cả đều ngoảnh đầu nhìn lại. Ninh Diệu thấy ánh mắt đen tối của bọn họ, còn cả điệu cười nhếch môi kia nữa.

"Lần này đến ngược lại lại thu được niềm vui ngoài ý muốn."

"Không ngờ... trong giới Tu chân nhạt nhẽo này lại có một tuyệt sắc như thế."

Thân hình ma tộc biến hóa khác thường, một giây trước còn đang cách xa cả trăm bước giằng co với các tu sĩ, một giây sau đã xuất hiện ở ngay phía trước Ninh Diệu.

Ma tộc vốn luôn ẩn nấp ở một chỗ chờ cho đến khi Thần tích tới gần mới bất ngờ xuất hiện cướp lấy nó. Nhưng bây giờ kế hoạch đã bị xáo trộn. Tất cả là vì dung nhan khiến bọn họ vừa nhìn thấy đã muốn đến gần, dù chậm nửa khắc thôi cũng không chờ nổi kia.

Là ai lại thả một mỹ nhân như vậy ra ngoài thế? Chân của hắn không nên dùng để đi đường mà nên quấn chặt trên eo người khác. Nếu như không có sức, cũng có thể gác lên tay, như vậy càng dễ ôm lấy bắp chân mình để mặc cho người khác hôn lên bắp chân trắng như tuyết ấy.

Ma tộc không biết thế nào là ẩn nhẫn hay kiềm chế, bọn họ chỉ biết đã muốn ôm người kia vào trong lòng thì phải lập tức ôm lấy. Ninh Diệu bị bọn họ nhìn đến nổi hết cả da gà. Hắn lùi về sau một bước, cả người hoàn toàn vùi vào lòng Úc Lễ đang ở phía sau.

Trên vai đột nhiên thấy nặng. Là tay Úc Lễ khoác lên vai hắn.

Trong lòng Ninh Diệu đang rất hoảng. Hắn chưa từng gặp cảnh tượng nào có quy mô lớn như thế này, hắn theo bản năng muốn tìm kiếm một chỗ dựa an ủi cõi lòng.

Ninh Diệu vươn bàn tay đang run lẩy bẩy của mình nắm lấy đầu ngón tay Úc Lễ đang khoác trên vai hắn. Tay Úc Lễ luôn vững vàng như thế, thon dài hữu lực. Hắn có thể sờ thấy lớp chai mỏng do cầm kiếm trên đầu ngón tay Úc Lễ, không biết vì sao nó lại mang đến cho hắn một cảm giác rất yên tâm.

Bình tĩnh nào, hắn làm được mà. Ở đây người càng lúc càng nhiều, người muốn chiếm hữu hắn càng nhiều hơn, như vậy hắn sẽ dễ kiếm chuyện hơn nữa. Chờ đến lúc xảy ra hỗn chiến nói không chừng hắn và Úc Lễ sẽ có cơ hội cướp được Thần tích rồi chạy trốn.

Mà cánh tay bất ngờ khoác lên vai Ninh Diệu của Úc Lễ cũng thành công khiến những Ma tộc có ý nghĩ kì quái vây quanh Ninh Diệu sững cả người.

Là ai lại dám để tay lên người của mỹ nhân bọn họ nhìn trúng hả? Muốn chết? Phải băm vằm kẻ này ra cho chó ăn!

Sự chú ý nãy giờ của những Ma tộc này hoàn toàn đặt trên người Ninh Diệu, tí tẹo ánh nhìn cũng không chia cho người vẫn luôn đứng phía sau hắn. Bấy giờ bọn họ nổi giận đùng đùng nhìn sang mới thấy giật thót cả mình.

Người này... nhìn có hơi quen mắt...

Hình như là... trông y giống hệt với Ma tôn tân nhiệm đột nhiên xuất hiện ở Ma giới vào khoảng thời gian trước. Ma tôn tân nhiệm đã khuấy đảo cả Ma giới bọn họ nghiêng trời lệch đất, chém gϊếŧ đến độ máu chảy thành sông. Không ai biết ngài ấy từ đâu tới, chỉ biết tu vi của ngài sâu không lường được, gϊếŧ chết Ma tôn tiền nhiệm dễ như trở bàn tay, sau còn tiện tay tiễn luôn tất cả những kẻ không chịu tin phục, muốn khiêu chiến với ngài về cùng một cõi. Nói cách khác... những người còn ở Ma giới hiện tại đều là bị Ma tôn tân nhiệm đánh cho kinh sợ hãi hùng.

Tại sao... tại sao Ma tôn tân nhiệm lại ở đây? Lại còn thân mật với mỹ nhân này như vậy? Thậm chí ngài còn bằng lòng để cho mỹ nhân giẫm thanh Thần kiếm của ngài ở dưới chân.

Phải biết là Mị Ma xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất trong Ma giới bọn họ khi ấy có ý định muốn cầm kiếm giúp Ma tôn tân nhiệm, ai ngờ lại bị Ma tôn lạnh lùng cảnh cáo rằng nếu Mị Ma kia dám đυ.ng ngón tay nào vào kiếm của ngài thì sẽ lập tức chém đứt ngón tay đó.

Từ đó về sau tất cả mọi người đều biết, thứ thuộc về Ma tôn, kẻ khác không được phép động tới dù chỉ là chút ít.

Nếu vậy thân phận của vị mỹ nhân này chỉ có thể là... Ma hậu.

Bọn họ thế mà dám trêu ghẹo cả Ma hậu!

Phát hiện này khiến cho nhóm Ma tộc giống như bị Cửu Thiên Huyền Lôi (5) dội thẳng xuống đỉnh đầu. Từ nỗi sợ hãi Ma tôn tân nhiệm tới cách xử sự tàn bạo của Ma tôn, hết thảy đều khiến chuyện trêu ghẹo Ma hậu trở nên càng đáng sợ hơn. Sợ đến nỗi chân bọn họ đều nhũn cả ra. Bởi vậy mà Ninh Diệu được chứng kiến cảnh một đám Ma tộc nhoáng một cái đã đi tới trước mặt hắn (6), sau đó chẳng nói chẳng rằng quỳ "phịch" xuống.

Ninh Diệu: "???"

Ninh Diệu ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn những Ma tộc đang quỳ trước mặt mình rồi lại nhìn sang đám tu sĩ nhân tộc và Yêu tộc cũng đang nghệt mặt ra giống mình. Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.

Mặc dù không biết nhóm Ma tộc này đang làm cái quái gì nhưng trước tiên cứ lợi dụng việc này đã rồi nói sau!

Ninh Diệu đứng chắp tay sau lưng, ra vẻ cao nhân ẩn thế, điềm đạm nói với nhóm Ma tộc nọ: "Các ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?"

Nhóm Ma tộc cảm thấy quỳ giữa không trung còn khó hơn là quỳ trên mặt đất, bởi lẽ bọn họ rất sợ tư thế của mình có chỗ nào sai sót, không đúng tiêu chuẩn sẽ khiến cho Ma Vương Ma Hậu tân nhiệm nổi giận.

Bọn họ dập đầu ngay giữa không trung: "Là bọn ta có mắt như mù không biết ngài đang ở đây, không thể nhận ra ngài. Mong ngài rộng lượng bỏ qua cho bọn ta!"

Nói vậy là Ninh Diệu đã biết bọn họ nhận nhầm người, nhưng dĩ nhiên là hắn không thể nói rõ ra chân tướng được. Đã phóng lao thì đành phải theo lao thôi, tiếp tục giả vờ giả vịt.

"Đi ngay đi. Ta không thích quá đông người. Ồn ào." Ninh Diệu thản nhiên nói.

Mấy tên Ma tộc co giò chạy lẹ như sợ Ninh Diệu sẽ bất ngờ đổi ý. Nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa.

Ninh Diệu khẽ cười gằn một tiếng, nhìn sang phía mấy tu sĩ nhân tộc kia.

"Thế nào? Các ngươi còn muốn đánh với ta không?"

Lần này các tu sĩ đều đồng loạt lùi một bước. Bọn họ cúi mình vái chào Ninh Diệu cực quy chuẩn: "Đã quấy rầy tiền bối rồi, vãn bối xin cáo từ."

Tiếng nói vừa buông mấy ông lớn bà lớn nổi danh trên bảng xếp hạng bấy giờ đều quay đầu chạy với tư thế vội vã như có lửa cháy sau lưng, vận dụng hết bản lãnh thoát thân tốt nhất của mình ra để mau chóng cuốn gói khỏi cái nơi đáng sợ này.