Ninh Diệu ngơ ngác mặt đối mặt với Úc Lễ vài giây rồi cố gắng thu hết nước mắt lại.
"Không... không khóc." Ninh Diệu thỏ thẻ: "Chỉ là có hạt cát bay vào mắt thôi."
Vẻ mặt Úc Lễ bình tĩnh, ném một chiếc bình ngọc cho Ninh Diệu. Ninh Diệu mở bình ngọc ra, bên trong bình là thuốc cao màu trắng. Hắn ngẩng đầu lên dò hỏi nhìn Úc Lễ xong thử thoa một ít lên ngón tay bị thương. Vết thương kia lập tức đóng vảy, lành lại không còn chút dấu vết nào. Những vết cắt do cỏ Kiếm gây ra có chứa một loại chất đặc biệt khiến cho các loại thuốc trị thương thông thường không thể chữa lành vết thương ngay được. Bình thuốc trị thương này có thể nhanh chóng chữa lành vết thương của Ninh Diệu, dùng mắt trần cũng có thể thấy nó không phải hàng tầm thường. Thế nhưng Ninh Diệu lại chẳng hề biết về những thứ này, hắn vui vẻ nhìn ngón tay mình rồi trả cho Úc Lễ bình ngọc vẫn còn khá nhiều thuốc. Úc Lễ đứng lặng chốc lát, không hề nhận lại bình ngọc mà xoay người tiếp tục dẫn Ninh Diệu đi tiếp.
Ninh Diệu nghe thấy giọng nói lạnh băng của Úc Lễ: "Vết thương nhỏ nhoi như thế còn không chịu được, Ninh thiếu gia đúng là yếu ớt hơn cả người thường."
Ninh Diệu do dự trong phút chốc rồi lá gan lại bắt đầu lớn hơn, không chịu thua nhỏ giọng phản bác lại: "Cũng đâu phải lần đầu huynh quen biết ta đâu." Không phải hắn vẫn luôn thế này hay sao! Úc Lễ còn cho hắn một tấm nệm rất mềm giúp hắn có thể ngủ ngon bất chấp mọi địa điểm đó nha!
Tiếp đó Úc Lễ không nói thêm lời nào nữa. Bọn họ cứ thẳng hướng mà đi. Ninh Diệu giờ cũng không cẩn thận dè dặt chăm chăm theo sau lưng Úc Lễ như lúc nãy nữa, bước chân nhẹ nhàng thoải mái hơn hẳn. Bây giờ xung quanh không còn cỏ Kiếm có thể cắt rách da rách thịt hắn nữa, Ninh Diệu bước lên sóng vai cùng với Úc Lễ. Nhìn một lượt cỏ Kiếm bị chém nát, cõi lòng Ninh Diệu vui phơi phới vì thành công ôm được một cái đùi to. Mặc dù hắn có hơi yếu nhưng cái đùi hắn ôm rất là đỉnh nha! Cơ mà cũng hơi là lạ. Ở giai đoạn này Úc Lễ đã có thực lực mạnh đến thế rồi sao? Hình như không giống với trong sách lắm. Song Ninh Diệu nghĩ kỹ lại thấy việc nhân vật chính gặp được tình huống bất ngờ nên năng lực bột phát mạnh mẽ hơn hiện thời cũng là chuyện hết sức bình thường. Thế là hắn bèn quăng luôn nghi vấn ra sau đầu.
Ninh Diệu tiếp tục hành trình dưới sự dẫn dắt của "cái đùi to" nhà mình. Ở trên đường bọn họ gặp phải một đội hình chiến thuật rất chi là xảo quyệt. Có con yêu quái gấu nọ thích sưu tầm đầu lâu xương sọ của người để làm thành hang động, còn có cả thứ cỏ Hoặc Oánh rất giỏi mê hoặc tâm trí con người, rồi vân vân. Thế nhưng lúc nào trước khi Ninh Diệu kịp thấy được độ ghê gớm của những vật cản đường này thì chúng đã bị Úc Lễ vung cho một kiếm.
"Cấm địa... là như thế này à?" Ninh Diệu vừa thán phục, vừa thất vọng nói.
"Chứ ngươi tưởng nó sẽ thế nào?" Úc Lễ cười giễu, "Mỗi một thứ trong này đều có thể dọa cho ngươi khóc ra một rương linh thạch."
Ninh Diệu: "..." Người này đúng thật là không biết tán dóc gì hết.
Lòng hiếu kì của Ninh Diệu về cấm địa đã hoàn toàn biến mất, lúc này chỉ còn lại niềm hân hoan vì bọn họ không đυ.ng phải đối thủ nào quá hùng mạnh. Nếu cứ như thế này có lẽ Úc Lễ có thể đương đầu với trận chiến hung hiểm kia trong trạng thái tốt nhất, vậy thì sẽ không phải đánh một trận cửu tử nhất sinh giống như trong sách viết. Hắn cũng có thể hỗ trợ y. Tuy rằng không biết có thể thu phục đám yêu thú hung ác kia hay không nhưng ít ra lần này, hắn chắc chắn sẽ không để cho sư đệ có cơ hội đẩy Úc Lễ ra khỏi kết giới.
Ninh Diệu nghĩ tới đây mới thoáng giật mình nhận ra. Hình như bọn họ đã quên mất cái gì.
Đúng rồi! Sư đệ Úc Lễ đâu?
Trước đó Úc Lễ nghiền nát toàn bộ cỏ Kiếm, đáng lý ra bọn họ có thể nhìn thấy sư đệ đang phạt cỏ ở gần đó mới đúng. Nhưng mà từ đó tới giờ còn chẳng trông thấy cái bóng nào. Ninh Diệu vội nói phát hiện của mình cho Úc Lễ nghe, đôi mắt u tối của Úc Lễ liếc sang nhìn hắn: "Lo nó bị ta nghiền nát chung với đám cỏ à?"
"Hử?" Ninh Diệu khó hiểu: "Sao lại phải lo cho cậu ta? Mà huynh cũng sẽ không làm thế." Nếu như Úc Lễ có thể xuống tay được thì nào còn xảy ra thảm kịch sau đó nữa? Cũng chỉ có kẻ mới quen biết Úc Lễ chưa bao lâu lại còn có thù xưa oán cũ như hắn đây mới cần lo lắng cho tánh mệnh của bản thân nè.
Úc Lễ nghe được lời đánh giá không theo lẽ thường của Ninh Diệu về mình thì hơi nhíu mày. Thực ra trên người Liên Y mang theo không ít pháp khí bảo vệ, vào lúc chúng cảm nhận được nguy hiểm sẽ tức thì tự mở ra, đưa Liên Y đến một nơi khác. Úc Lễ cũng không thèm quan tâm chuyện này, ở trong lòng y đã định trước sẽ để Liên Y lại bên trong trung tâm cấm địa. Y không phải dạng người lương thiện có thể dùng ân trả oán cho kẻ thù. Kiếp trước tất cả những gì Liên Y từng làm với y, giờ y sẽ trả từng thứ từng thứ một lại cho người cũ.
*
Lại đi thêm một đoạn nữa, Ninh Diệu giẫm lên một vùng cỏ, lập tức thấy bốn phía xung quanh yên tĩnh lại. Vốn dĩ vẫn còn tiếng chim hót líu lo thế mà chớp mắt cái đã không nghe thấy gì nữa, tựa như đang bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đây là một vùng cỏ tuyệt đẹp lại vô hại, lớp cỏ ngắn ngắn xanh mướt nằm yên trên đất. Mà ở trung tâm bãi cỏ có một gốc hoa mảnh dẻ mọc lên. Trên ngọn của gốc hoa mảnh dẻ là một đóa hoa to màu trắng. Cánh hoa trắng tinh chồng lên nhau lớp lớp, mỗi một cánh hoa đều gợi ra vẻ đẹp long lanh trong sáng, bên trong thỉnh thoảng còn lóe lên ít tia sáng của sấm sét. Dù Ninh Diệu không hiểu gì về thực vật ở thế giới này cũng có thể nhìn ra được đóa hoa này nhất định không tầm thường.
"Thứ chúng ta phải tìm là nó à?" Ninh Diệu khẽ hỏi.
"Ừ." Úc Lễ trả lời, "Đi."
Nghe nói hoa Tuyết Lôi có thể cản được Thiên Lôi ở một mức nhất định, chính là bảo vật mà tất cả tu sĩ chuẩn bị độ kiếp ao ước. Trái tim Ninh Diệu leo ngược lên cuống họng. Ở trong sách, lúc này Úc Lễ cứ thế đi lên hái linh thực về. Mà Liên Y vốn đang đứng yên tại chỗ không dám theo y qua đó lại chẳng biết chạm vào cạm bẫy nào dẫn tới một đám đông yêu thú. Cậu ta la hét chạy về phía Úc Lễ muốn tìm sự bảo vệ của y.
May mà lần này Liên Y không ở đây, Úc Lễ nhất định sẽ không bị giống như trong sách viết...
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên: "Úc Lễ, cứu ta, mau tới cứu ta!"
Cùng với sự rung chuyển của mặt đất, đồng tử mắt Ninh Diệu co lại, khó tin ngoảnh đầu lại nhìn. Liên Y lúc trước chẳng chút tăm hơi đột nhiên xuất hiện, phía sau cậu ta còn dẫn theo một đám đông yêu thú. Bàn chân mỗi con yêu thú đều to hơn cả đầu người, trong miệng chi chít răng nanh trắng muốt, sắc nhọn như lưỡi đao.
... Không ổn rồi.
Phần quan trọng ở trong quyển sách này. Tình tiết Úc Lễ bị hành cho tơi tả. Chẳng lẽ nhất định phải xảy ra ư?
__________
Liên Y chạy tới nơi, Úc Lễ vung trường kiếm lên tạo thành một kết giới ngăn cách bọn họ và đám yêu thú bên ngoài. Liên Y thở được một hơi, hai chân mềm nhũn ngã ngồi ra đất.
"Cố chống đỡ, ngươi phải cố chống đỡ nha!" Giọng Liên Y vẫn còn run rẩy, "Sư huynh, mặc kệ ngày trước chúng ta có bao nhiêu ân oán, bây giờ chúng ta càng phải nhất trí đồng lòng!"
Úc Lễ nghe vào tai, lại nhìn tình cảnh trước mắt, đôi mắt y tối dần đi.
Thật giống. Giống y hệt với kiếp trước. Dù là câu Liên Y nói hay là tình cảnh lúc này. Thế nhưng kết quả cuối cùng sẽ không còn giống nữa. Ở kiếp trước y là thật lòng muốn cứu người, còn y của bây giờ chỉ là đang tiến hành một kế hoạch trả thù mà thôi.
Úc Lễ nhớ rất rõ khung cảnh trong kiếp trước. Khi ấy tu vi của y mới chỉ ở bậc Nguyên Anh lại trước sau lăn lộn chịu rất nhiều thương tích. Kết giới không ngừng bị yêu thú đánh phá, thương thế của y vết mới chồng lên vết cũ khiến tình trạng của y càng thêm nghiêm trọng, đến áo bào cũng gần như bị máu tươi nhuộm ướt. Còn sư đệ y co ro ở đằng sau nức nở khóc, lén lấy ra thuốc trị thương được điều chế từ bí phương thoa lên vết thương trên mặt mình để chữa trị cầm máu. Có lẽ do thứ thuốc này quá quý giá, Liên Y tự bôi cho mình xong thì xoắn xuýt một lúc lâu rồi lại làm như không ai biết lén cất thuốc vào trong ngực áo, không hề lấy ra cho Úc Lễ trị thương. Yêu thú ở bên ngoài vốn đang phá kết giới từng chút một, trông thấy cảnh này chúng đều dừng lại cả. Bọn chúng vốn là yêu tu, có thể nói chuyện. Chúng liếc nhìn nhau rồi mở miệng nói tiếng người: "Bọn ta có thể... Chỉ ăn một tên."
"Ai ra khỏi kết giới trước... Ăn kẻ đó."
"Dù sao kết giới của các ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Sao lại không thử một lần đi, ha ha ha!"
Câu này rõ ràng chỉ là kế ly gián thế nhưng Liên Y vẫn luôn co rúm ở phía sau lại nảy sinh ý đồ riêng.
"Sư huynh đừng lo, ta đương nhiên sẽ không tin lời bọn chúng nói đâu. Lời của bọn chúng có thể nghe chứ tuyệt đối không thể tin được." Liên Y vừa nói vừa bước lên, "Ở chỗ ta có ít thuốc trị thương có thể cầm máu. Sư huynh, để ta đổ lên vết thương cho huynh cho."
Úc Lễ đang chống đỡ kết giới cũng không thể di chuyển lung tung tùy ý được, cộng thêm việc bị trọng thương nên để cho Liên Y dễ dàng đến gần mình. Liên Y lấy bình thuốc ra nhưng không chữa thương cho Úc Lễ ngay mà lại giơ bàn tay bị thương của mình ra trước mặt Úc Lễ: "Sư huynh... Trước khi chúng ta đi sư tôn đã dặn huynh phải chăm sóc ta cho tốt, thế nhưng ta vẫn bị thương."
Giọng nói nghe rất tủi thân nhưng Úc Lễ hoàn toàn bỏ qua dáng vẻ này của cậu, đến lông mày cũng không thèm nhích, biểu cảm càng thêm lạnh lùng. Liên Y cũng không nói thêm gì. Cậu ta nhanh như cắt lấy từ trong ngực áo ra một tấm bùa định thân, dán lên trên người Úc Lễ, vươn tay đẩy y ra ngoài. Vào khoảnh khắc Úc Lễ bị đẩy khỏi kết giới, tên đầu sỏ lại cười phá lên: "Cứ coi như là lần cuối cùng huynh chăm sóc ta đi sư huynh. Ta tha thứ chuyện lúc trước huynh không chăm sóc ta đầy đủ."
...
Úc Lễ hồi tưởng lại kiếp trước, nhớ đến cảm xúc của bản thân vào khoảnh khắc đó. Chẳng biết là không thể tin được, là tuyệt vọng, là không cam tâm hay là chết lặng đi. Từng lớp bóng đêm đen đặc sệt vây lấy y, cản lại ánh sáng ở bên ngoài, cắt đứt hết tất cả tình cảm đồng môn của y. Đồng thời cũng để y biết được rằng dù cho ở trong bất cứ thời điểm nào y cũng không thể trông cậy người xung quanh sẽ dành cho mình một tia ánh sáng. Y bước ra từ trong đêm tối, khiến người đời tham lam thèm khát, khiến người đời kinh sợ hãi hùng, cũng chỉ tiếc rằng y không thể nhìn rõ bản tính của con người sớm hơn.
Kết giới vàng kim kiên cố không ngừng bị yêu thú va đập. Dưới sự cố ý của Úc Lễ, kết giới chầm chậm rách ra một kẽ hở. Không ngoài dự liệu, tiếng thét của Liên Y vang lên, trường kiếm trong tay Úc Lễ cũng bị sát khí của chủ nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức phát ra những tiếng ong ong. Nhưng sát khí còn chưa lên tới đỉnh điểm một bàn tay mềm mại ấm áp đã nắm chặt lấy tay y. Ngay sau đó, vài viên linh thạch lấp lánh tỏa ra làn linh khí nồng đậm được nhét vào trong bàn tay đang trống không. Tiếng ong ong từ trường kiếm dần lắng lại, Úc Lễ cũng thấy rất rõ người đang đứng chắn trước người mình.
Người thanh niên đẹp như ngọc nhìn y, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng: "Nếu... nếu được thì huynh mau hấp thụ ít linh khí đi, chỗ nào không thoải mái thì bôi thuốc lên nữa. Đừng cố liều mạng."
Úc Lễ nắm chặt linh thạch trong tay, từng cạnh nhọn cứng rắn lạnh lẽo của linh thạch đè trong lòng bàn tay mang đến cảm giác chân thực kì lạ, lôi người ta thoát khỏi tầng quá khứ. Úc Lễ nhìn nụ cười trên môi Ninh Diệu. Người này không hề trốn đi mà đứng chắn giữa y và đàn yêu thú, chắn lối y có thể bị đẩy ra.
"Có ta ở đây rồi. Nếu như gặp chuyện gì không thể giải quyết một mình được thì cứ để ta cùng huynh giải quyết."