Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 27: Tang Vô Miên, đầu chú đầy sừng ha.

Trong Từ Hồng điện, rèm xung quanh rủ xuống, ánh sáng trong điện lập tức ảm đạm đi rất nhiều, dịch trai trong đĩa hiện lên ánh sáng như một vầng trăng tròn nằm dưới đất.

Thần thức của Tiêu Linh chìm vào trong đó, mất đi ý thức, nữ tu đệ tử kia ngồi xổm sau lưng nàng ta đỡ lấy bả vai Tiêu Linh.

Sương mù nhanh chóng dâng lên trên mặt trăng tròn, sương trắng tràn ngập trong điện.

Sưu Linh thuật là mạnh mẽ xâm nhập vào linh đài chủ động chiếm thông tin cần, chuyện này gây tổn hại rất lớn đến thần trí, trừ phi là người đã bị định tội nếu không sẽ không bị dùng Sưu Linh thuật.

Hiện trí nhớ cần nhân tố bên ngoài dẫn đường, Nhan Dị hỏi: “Tiêu Linh, Kinh Trọng Sơn bắt đầu trị liệu cho ngươi từ khi nào, trị liệu như thế nào?”

Ông vừa hỏi cảnh tượng trong sương trắng hiện lên. Cảnh tượng hiện ra trên đỉnh Minh Tiêu, trên đài cao giữa kết giới, mấy trưởng lão đại môn phái tụ tập cùng một chỗ trông coi kết giới.

Trên đài cao còn có một người khác, đại công tử Nguyễn gia - thế gia chú thuật.

Đây là ba ngày sau khi bọn họ biết Nhϊếp Âm Chi và Cố Giáng có chú cộng sinh, lấy kiếm khí Như Ý dụ Nhϊếp Âm Chi nhập kiếm trận đánh chết thất bại.

Thế gia chú thuật hiển hách bỗng xuống dốc, bị chú thuật nhà mình cắn trả, người nhà đều ngã xuống, vị đại công tử này chỉ là dòng bên nhà họ Nguyễn, hắn hiểu chú cộng sinh rất ít, chỉ biết da lông.

Thông tin hữu ích duy nhất mà Nguyễn công tử ©υиɠ cấp là chú cộng sinh phân chính phụ, theo các trưởng lão theo dõi, rất có khả năng chủ chú thuật ở trên người Nhϊếp Âm Chi.

Kinh Trọng Sơn xuất hiện trên đỉnh Minh Tiêu, chim Tiểu Bạch lập tức rời khỏi mái hiên, bay về sau điện Minh Tiểu với gã.

Gã cầm chim Tiểu Bạch bước vội qua hành lang, đi tới một căn gác hẻo lánh ở sau điện, Tiêu Linh bệnh cốt rã rời nằm trên ghế mềm, linh đan mạnh mẽ chống đỡ cái túi da xinh đẹp đã không che được độc chướng tàn lan tràn bên dưới, dưới làn da trong suốt kia thấm ra vết độc chướng loang lổ.

Tựa như bông hoa đang héo tàn.

Các trưởng lão trong điện đều không khỏi sinh lòng thương hại, mặt hiện lên vẻ không đành lòng.

Nhan Dị lặng lẽ thở dài, trong lòng bỗng sinh ra tia áy náy, không khỏi suy ngẫm về chính mình, cùng ở trên đỉnh Minh Tiêu, bọn họ một lòng bảo vệ kết giới, quả thật bỏ lơ đệ tử chịu bệnh này.

Cảnh tượng trong sương mù vẫn tiếp tục, khi Kinh Trọng Sơn vào cửa, Tiêu Linh gắng gượng nghênh đón bị Kinh Trọng Sơn vội vàng ngăn lại, dìu nàng ta ngồi xuống.

“Linh Linh, ta đã tìm được cách trị liệu cho con.” Kinh Trọng Sơn quả thật đã hao tâm tổn sức, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, lúc này biểu cảm thoải mái một chút, kìm lòng không được vuốt ve hai má Tiêu Linh đang sững sờ: “Ta nói rồi, ta sẽ chữa khỏi cho con.”

Tiêu Linh cách một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngã xuống từ trên ghế, hành đại lễ nức nở nói: “Đại ân của Kinh sư thúc, Tiêu Linh không có gì báo đáp.”

“Con làm gì thế?” Kinh Trọng Sơn đỡ nàng ta dậy, trong mắt chứa đầy si tình: “Chỉ cần con khôi phục lại dáng vẻ tức giận bồng bột như trước kia là hồi báo lớn nhất với sư thúc.”

Nhan Dị nhíu mày, tất cả mọi người trong điện đều nhìn ra có lẽ Kinh Trọng Sơn có tình cảm khác với Tiêu Linh.

Nhưng trong khung cảnh hai người cũng không có hành vi thái quá, Kinh Trọng Sơn đỡ nàng ta ngồi xuống, lại nói: “Cơ thể con quá yếu, chỉ có thể dùng phương thức ôn hòa chút, thông qua tắm thuốc giúp dược tính thấm vào trong cơ thể con. Ta đã tìm linh dược cần thiết, ngâm mình trong nước sôi, đợi trưa mai ta phái đệ tử đón con đến dược điện y đường, cần con vào bồn tắm, còn ta dùng linh lực dẫn dắt dược tính tiến vào kinh mạch của con, ép chướng độc ra.”

Gã giải thích rất đơn giản, không thấy bất thường.

Tiêu Linh nghi hoặc nói: “Độc chướng đã xâm nhập vào xương tủy con, như vậy có thể ép ra thật ạ?”

“Thử một lần thôi không sao, Linh Linh, con yên tâm, chắc chắn sẽ có hiệu quả.” Kinh Trọng Sơn nói thêm: “Độc chướng như chân tay con vậy, nếu ép ra ngoài chắc chắn sẽ đau đớn khó chịu được…”

Tiêu Linh lập tức nói: “Sư thúc, con không sợ đau.”

“Ta biết, con là một cô nương kiên cường.” Kinh Trọng Sơn cười: “Linh Linh, con có tin sư thúc không?”

Tiêu Linh gật đầu không chút do dư, ngay cả chim Tiểu Bạch trên vai nàng ta cũng ngốc nghếch kêu “chíp”, ngây thơ đáng yêu: “Bây giờ người con tin tưởng nhất là Kinh sư thúc.”

Kinh Trọng Sơn dịu dàng nhìn nàng ta: “Vậy thì tốt rồi, đau đớn có thể tránh, đương nhiên sư thúc không nỡ để con chịu đau, trước khi vào bồn tắm con ăn Đoạn Thần đan, tạm thời cắt đứt liên hệ giữa thần thức với cơ thể là được.”

Đoạn Thần đan cắt đứt liên hệ giữa thần thức và cơ thể, thần thức sẽ tạm thời phong bế lại, dù người bên ngoài ăn sống nuốt tươi nàng ta cũng không cảm nhận được, cực kỳ nguy hiểm.

Tiêu Linh do dự một lát, cắn răng gật đầu đồng ý.

Mọi người vừa nghe Đoạn Thần đan đã cảm thấy không ổn, quả nhiên ngày hôm sau Tiêu Linh bị dẫn vào Dược Điện, sau khi uống Đoạn Thần đan, cảnh tượng trong thần thức của nàng ta bỗng biến mất.

Khi nàng ta thức dậy lần nữa đã được điều trị xong, thị giác chim Bạch Điểm khôi phục, cảnh tượng trong sương mù mới hiện lên lại. Những lần trị liệu sau đều như thế.

An Hoài đứng ở một góc đại điện, lẳng lặng nhìn bóng dáng trong sương mù, khi Chiết Đan Phong chấn động, Bạch Anh vội vàng đưa tay đỡ Tiêu Linh, tay áo trượt ra lộ chuỗi trân châu trắng trên cổ tay.

Chim Tiểu Bạch nghiêng đầu “chíp” một tiếng.

Bạch Anh kéo tay áo xuống che lại, nháy mắt với chim Tiểu Bạch, mặt ửng đỏ. Vòng tay này là An Hoài tặng nàng ấy, Bạch Anh cảm thấy quê mùa còn vướng tay vướng chân nên không muốn đeo cho hắn xem.

Cảm xúc nhẫn nhịn suýt vỡ đê vì chuỗi trân châu này, hắn cắn chặt răng hít thở sâu, nhìn chăm chăm khung cảnh trong sương mù.

Lần này Bạch Anh không đưa đến rồi rời đi như thường lệ, nàng ấy bị Kinh Trọng Sơn giữ lại giúp đỡ, ý thức Tiêu Linh bị ngắt rồi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng nàng ấy.

Tiêu Linh hỏi Bạch Anh tiểu sư muội, Kinh Trọng Sơn cười ha hả, lắc đầu thở dài: “Hôm nay con bé giúp ta chữa thương cho con, có hơi hiểu ra nên chưa đợi con tỉnh lại đã nhanh chóng đi bế quan.

An Hoài siết chặt tay, nhìn hình ảnh chằm chằm, hận không thể nhìn thấy mọi thứ.

Trong sương mù truyền ra tiếng nghị luận bảy miệng tám lưỡi của đệ tử Vân Cấp tông, Tiêu Linh bước vào Đào Uyển thì nghe thấy.

Mọi người trên điện vẻ mặt phức tạp, Tang Vô Miên muốn mổ Kim Đan của Nhϊếp Âm Chi chữa thương cho Tiêu Linh, tất cả đều là lời Nhϊếp Âm Chi nói trong Từ Hồng điện ngày ấy, nàng đánh đệ tử nội môn đến chết, ngày đó ở trên điện, Hình Đường trưởng lão xử phạt nàng hợp với môn quy.

Đây chỉ là cáo buộc vô căn cứ. Sau trận chiến Từ Hồng điện, trong môn có quá nhiều sơ hở nên lời đồn truyền khắp nơi.

Tiêu Linh cửu tử nhất sinh trở lại tông môn nghe thấy những lời đồn này, lòng như tro tàn, một mình ngồi trong Đào Uyển thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Một vị Thái Thượng trưởng lão truyền âm cho Nhan Dị: “Sư huynh, Kinh Trọng Sơn dùng cách trị liệu không thỏa đáng cũng là tin tức Nhϊếp Âm Chi truyền lại, nàng ta vẫn bị nhốt ở Chiết Đan phong, sau khi đi ra lập tức rời khỏi tông môn, căn bản chưa từng đặt chân vào Y Đường, sao biết Kinh Trọng Sơn trị liệu thế nào? Ta thấy nàng ta chỉ muốn dao động lòng người trong tông môn.”

“Đương nhiên ta cũng nghĩ tới chuyện đó.” Nhan Dị trả lời: “Chỉ là Kinh Trọng Sơn đúng lúc tẩu hỏa nhập ma, trong môn lại có đệ tử mất tích, nhất định phải điều tra rõ ràng.”

Vị trưởng lão kia lắc đầu: “Đêm đó Chiết Đan phong bị phá, ma khí lan tràn khắp nơi, sư huynh, huynh cũng biết “Huyết Nguyệt Ảnh” có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt hết thảy, ngay cả hồn phách cũng không thoát được, ta thấy rất có thể những đệ tử này mất mạng dưới ma khí.”

Nhan Dị im lặng một lát, một nữ trưởng lão khác bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tiêu Linh, đêm Chiết Đan Phong bị phá sao yêu thú lại tiến vào Đào Uyển bắt ngươi đi?”

Sương trắng lay động trong chốc lát, yêu khí nồng đậm đột nhiên tràn ngập trong sương trắng, trong yêu khí hiện lên một gương mặt xinh đẹp, mọi người nhìn vài lần mới nhìn ra đó là khuôn mặt của Nhϊếp Âm Chi, yêu khí quá nặng, gần như vặn vẹo.

Lúc này Nhϊếp Âm Chi chân chính ở trong ngực ma đầu.

“Nhϊếp Âm Chi” nhào về phía Tiêu Linh.

Sau đó sương mù trắng tan ra, cảnh tượng biến mất.

“Ý thức bị đứt, hẳn lúc ấy đã hôn mê.” Trưởng lão suy nghĩ một lát, nhìn Nhan Dị.

Nhan Dị quyết định tiếp tục hỏi: “Vì sao yêu thú này lại bắt ngươi đi? Giữa các ngươi có quan hệ gì?”

Sương trắng dao động một lúc lâu, Tiêu Linh đang kháng cự vấn đề này, chỉ có điều nàng ta kháng cự cũng vô dụng, thần thức vào dịch trai chỉ có thể bị dắt mũi đi.

Trong sương mù nổi lên một đầm lầy đen thui, hàng chục sợi xích sắt lớn nổi lên trong đầm lầy, khuấy động tiếng nước ào ào, trên xích sắt khắc chữ phong ấn, ở giữa xích sắt trói một con mãnh thú khổng lồ tóc bạc chân trần.

Con thú ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt giống hệt Tang Vô Miên, giọng nói lạnh lẽo vang lên, cám dỗ nói: “Linh Linh, lấy đi khối bia kia đi, chỉ cần ta ra ngoài, sư tôn chắc chắn sẽ bảo vệ con an toàn.”

Tiêu Linh cầm xích sắt trên tay, biểu cảm vô hồn hiển nhiên đã bị mê hoặc, trên thân thể nàng ta đã bị chướng khí ăn mòn hiện lên vài đốm đen, nàng ta dụi mắt, tầm mắt hơi mờ.

Tang Vô Miên thúc giục nàng ta, trên tay Tiêu Linh ngưng tụ tất cả linh lực của mình cắm vào dòng chữ nhỏ trên xích sắt.

Dòng chữ nhấp nháy, phù quang mờ dần cuối cùng biến mất. Rút dây động rừng, chữ khắc trên dây xích dần sụp đổ, phù quang ngày càng tối đi.

Trong nháy mắt dòng chữ cuối cùng tối sầm, tiếng xích sắt đứt từng tấc vang vọng khắp đại điện, trong sương mù hoàn toàn tối đen nhưng có thể nghe thấy tiếng nước dưới đầm lầy, Tiêu Linh nhẹ giọng nói: “Sư tôn?”

Nam nhân im lặng dựa vào vai nữ tu đột nhiên di chuyển, cả người nàng ta run rẩy, kháng cự kịch liệt hơn, sương mù bắt đầu rung chuyển trở lại, thần thức Tiêu Linh muốn rút ra.

Trong sương mù hỗn loạn truyền đến vài tiếng mơ ám, mọi người trong đại điện đổi sắc mặt, hơi xấu hổ.

Nữ trưởng lão đẩy Nhan Dị một phen, thúc giục ông ấy: “Đại sư huynh, ngắt kết nối!”

Lúc này Nhan Dị mới phản ứng lại, vung tay áo thả thần thức của Tiêu Linh trở về, tiếng trong sương mù bỗng biến mất, trên đại điện yên tĩnh, sương mù quay về trong vòng tròn ngưng tụ thành chất lỏng trong suốt.

[Đây là bí mật dưới vực sâu ư???]

[Tang Vô Miên, đầu chú đầy sừng ha, xử tội công khai, sau khi chết bị quất roi, cũng quá thảm rồi.

[Nhan Dị là chuyện gì thế? Nói chỉ vì trị liệu cho Tiêu Tinh vì sao lại lật lọng? Ghê tởm quá, còn đào ra chuyện *** với người khác, biết chơi thật.]

[Tại sao lại bắt tôi ăn c*t! Rõ ràng nguyên tác còn viết là song khiết* mà! Vì sao vì sao vì sao? Tác giả sao còn chưa kiện cái công ty rác rưởi này, mẹ! Tôi muốn nôn rồi đây.]

*Song khiết: (sạch) hai bên đều chưa mất truynh ấy.

[Mấy kịch bản này đều do công ty rác rưởi mua bản quyền cải biên, cho các cô biết.]

[Vị trí nam chính của Tang Vô Miên còn không giữ được, còn khiết vì gã cái quỷ gì chứ, cuối cùng Chu Yếm lên vai nam chính, đây cũng là song khiết mà, có vấn đề gì không?”

[Cô ta biết sẽ show hết ký ức của mình, biết có nguy hiểm nên đã xóa hết ký ức, còn xóa ký ức lúc Chu Yểm nói hết chân tướng với cô ta, vì sao không xóa luôn đoạn này chứ.]

[Chu Yếm xấu thật, ngầm tuyên bố chủ quyền đây mà.]

Nhϊếp Âm Chi vừa mở mắt đã nhìn thấy màn đạn cuồn cuộn chạy qua, màu xanh lục nhiều đến mức làm cô suýt nữa cho rằng mình đã bất tri bất giác ra khỏi rừng kiếm trở lại trong rừng cổ sâu trong Trì Hàng sơn.

Màn hình điên cuồng thảo luận về cốt truyện bên phía Vân Cấp tông, nhìn qua vô cùng đặc sắc, lòng Nhϊếp Âm Chi hơi ngứa ngáy khó chịu.

Nàng cũng muốn xem bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ đây là niềm vui xem kịch trong lời làn đạn?

Qua một lúc lâu làn đạn màu xanh lục mới rút đi, số lượng cũng thưa thớt.

Nhϊếp Âm Chi dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đưa tay bắt lấy trường kiếm màu trắng bạc treo trước mắt, linh kiếm kêu khẽ, mũi kiếm sáng như tuyết.

Đầu kiếm được chạm khắc con chim phượng trắng tinh khiết, có thể thấy rõ từng cọng lông vũ, sống động như thật, lông đuôi dài từ đầu kiếm vòng quanh xuống chuôi kiếm, đuôi chạy thẳng vào kiếm cách*.

*Kiếm cách: phần nối liền giữa tay kiếm và chuôi kiếm.Nhϊếp Âm Chi cầm chuôi kiếm thử tay, nói thầm: “Hơi không đã tay.”

Đầu chim thò ra khỏi đầu kiếm, mổ cổ tay nàng không chút lưu tình.

Nhϊếp Âm Chi: “...” Cô ôm kiếm, lập tức sửa lời: “Ta đùa thôi, em đẹp quá đi.”

Lúc này linh kiếm mới bỏ qua.

Kiếm khí Như Ý trong kinh mạch Nhϊếp Âm Chi vẫn chưa được loại bỏ sạch sẽ, năm năm tích lũy từng ngày, không phải mcó thể hoàn toàn cắt đứt một sớm một chiều.

Nhưng mà bây giờ nàng đã có mệnh kiếm của mình, mệnh kiếm còn là một thanh còn bá đạo hơn chủ nhân, thanh trừ kiếm khí Như Ý còn sót lại chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhϊếp Âm Chi tâm niệm, kiếm tùy di chuyển đưa nàng lao ra khỏi rừng kiếm, kiếm quang kéo ra một bóng trắng như tuyết, phát ra tiếng gào thét trong trẻo. Hồng Loan kiếm linh giang rộng hai cánh, bay vòng quanh rừng kiếm mấy vòng, rêu rao vô cùng.

Rừng kiếm bỗng phẫn nộ.

Nhϊếp Âm Chi nhớ đến Hồng Điệp đao bị đánh rơi, có vết xe đổ này tuyệt đối không thể dẫm lên, nàng cứng rắn triệu hồi kiếm linh đang kêu không ngừng nhanh chóng bay ra khỏi rừng kiếm, rơi xuống vách núi chỗ Cố Giáng.

Ma đầu nghiêng người dựa vào giường mềm, bị kiếm quang rọi đến híp mắt, ghét bỏ nói: “Con chim kia của ngươi thật ồn ào.”

“Hồng Điệp của huynh cũng thế.” Nhϊếp Âm Chi không phục, Hồng Điệp vây quanh họ vội vàng quay vòng, tiếng dao và tiếng thiên nga không kém gì nhau.

Cố Giáng tặc lưỡi, cùng kiểu mặt ghét bỏ: “Đều ồn.” Nhưng Hồng Điệp không chói mắt như của nàng.

Nhϊếp Âm Chi giơ linh kiếm lên, cổ tay linh hoạt kéo một bông kiếm, bày ra tư thế: “Đẹp không?” Nói xong nàng nhìn hình chiếu của mình trong lưỡi kiếm sáng như tuyết, búi tóc sau đầu lỏng lẻo, tóc mai bay tán loạn, rối tung.

Trước khi Cố Giáng mở miệng, nàng vội nói: “Đừng nói gì!” Nhϊếp Âm Chi chạy đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy một tấm gương nhét vào tay hắn, cầm lấy tay hắn giơ lên, điều chỉnh góc độ bắt đầu chải đầu.

Cố Giáng: “...”

“Huynh cầm tốt lắm, đừng lộn xộn.” Nhϊếp Âm Chi nâng tay hắn lên một chút, Cố Giáng đành phải cầm cho nàng.

Nhϊếp Âm Chi chải tóc rất chậm, nàng bối tóc vẫn chưa thành thạo lắm nhưng cứ muốn làm một kiểu tóc đẹp, chải nửa ngày mới chải xong, lại xong lại phải trang điểm, phiền chết mất.

Cố Giáng nhìn nàng kẻ lông mày, lông mày khẽ nhíu, bỗng nói: “Lông mày bên kia của ngươi cao hơn.”

Nhϊếp Âm Chi lập tức ngước mắt nhìn hắn: “Bên nào?”

Cố Giáng hất cằm: “Bên trái.”

Nhϊếp Âm Chi soi gương, không biết có do ảnh hưởng tâm lý, nghe hắn nói vậy cũng thấy hơi hơi, lập tức nghĩ cách chỉnh.

“Hơi nhỏ.”

Nhϊếp Âm Chi liếc hắn một cái, soi soi lại vẽ thêm một nét.

Cố Giáng trầm ngâm nói: “Nhìn như thế bên phải lại nhạt hơn.”

Nhϊếp Âm Chi còn chưa vẽ xong, Cố Giáng lại nói: “Hình như hơi cao chút.”

“Huynh vừa nói bên trái cao hơn!” Nhϊếp Âm Chi nhận ra mình bị hắn trêu.

“A, vậy hả? Ta vừa nói bên trái à?” Cố Giáng nhịn cười nhịn đến run tay, đành dùng ma khí nâng gương.

Nhϊếp Âm Chi trừng mắt nhìn hắn, nhào tới ấn đầu ma đầu xuống giường, cầm mặ hắn dùng ốc vẽ cho hắn hai con sâu róm thật lớn mới bỏ qua. Nàng ngồi trên người Cố Giáng, nắm cằm hắn nhìn trái nhìn phải: “Mày rậm mắt to, chuẩn bài luôn.”

Cố Giáng chống tay ngồi dậy, Nhϊếp Âm Chi hét lên ngã về sau, hắn vội vàng ôm lấy lưng nàng ép nàng vào lòng.

Nhϊếp Âm Chi đυ.ng vào vai hắn, son môi vừa lau xong cọ vào cổ áo hắn.

Cố Giáng buông nàng ra một chút, rũ mắt nhìn nàng một lát, đầu ngón tay vuốt ve môi nàng.

[Gì cơ? Tôi có nghe nhầm không? BGM quay chậm á? Chứng nhận chính thức! Cuối cùng CP phụ đã có bài hát của mình!]

[Có phải động lòng không, có phải động lòng không?]

[Có phải bên công ty cũng thỏa hiệp với bọn họ không? Thành thật mà nói trước kia tôi thấy có rất nhiều cảnh có thể thêm BGM quay chậm.]

[Hôn cô ấy đi! Ma đầu, có phải anh không được không bả! Ngồi trên người anh mà anh không cứng ư? Hay đổi với tôi đi, tôi cũng muốn vợ ngồi lên người tôi!]

[Má ơi, hai con sâu róm của ma đầu buồn cười quá, giống Shin cậu bé bút chì vậy, tôi cười chếc.]

[Liên hệ với kiếm Như Ý cũng bị cắt đứt, bây giờ nữ chính nữ phụ hoàn toàn không còn liên quan, nếu cho nữ phụ nhiều cảnh quay như thế là muốn làm hai nữ chính à.]

[Hì hì, nhìn rating đi, bên nào rating cao thì phát nhiều hơn bên kia.]

[Hay là Nhϊếp Chi Âm sờ chỗ đó đó đi? Trước tiên kiểm nghiệm anh ta có được không, dù sao đã hai ngàn năm rồi, lỡ hỏng rồi thì làm sao, dừng kịp thời bớt đau thương.]

[Măng không măng*, măng Tứ Xuyên đều bị cô đào hết rồi, cẩn thận không đêm nay Hồng Diệp đến lấy mạng chó cô đó.]

*Măng: từ lóng Trung Quốc, mình search mạng mà vẫn không hiểu gì, bạn nào biết thì chỉ mình với nhe.

[Trước khi sờ chỗ đó đó tôi chắc chắn ma đầu sẽ dùng tay áo ngăn lại, bỏ một phiếu anh ấy sẽ làm thế.]

Nhϊếp Âm Chi không nghe họ nói gì, nàng trừng mắt trầm tư suy nghĩ, lần trước hắn có dùng tay áo cản không nhỉ? Vì sao nàng không để ý?

Cố Giáng vốn định lau sạch son môi giúp, kết quả càng lau càng dính, đành ngượng ngùng rút tay lại không dám hé răng.

Nhϊếp Âm Chi thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức cảnh giác soi gương thấy quanh miệng mình dính đầy son như con nít gặm son, tức giận bật cười. Công sức nàng trang điểm nửa ngày đã uổng phí rồi.

Nàng nhìn mặt trời treo ở chân trời phía tây, rửa mặt sạch sẽ, không có ý định trang điểm nữa.

Kiếm khí cũ trong cơ thể Nhϊếp Âm Chi không loại trừ sạch sẽ, linh khí nơi dồi dào rất thích hợp cho nàng tu luyện, bọn họ dứt khoát ở lại nơi này mấy ngày.

Thật ra theo suy nghĩ của Cố Giáng nơi đây chỉ có núi dao rừng kiếm, không có người gây rắc rối, hắn rất đồng ý ở trong này luôn.

Nhưng linh khí ở đây thật sự quá dồi dào, Nhϊếp Âm Chi cảm thấy hắn sẽ khó chịu.

Quả thật hắn khó chịu, nhưng đã quen.

Nhϊếp Âm Chi sờ mệnh kiếm của mình, yêu thích không buông tay, kiếm còn chưa có tên, nàng phải đặt. Nhϊếp Âm Chi hỏi: “Dao của huynh cũng là do huynh đặt tên à? Vì sao kêu là Hồng Diệp?”

Cố Giáng ngước mắt nhìn đĩa trái cây, Nhϊếp Âm Chi ngầm hiểu rửa sạch tay bóc cho hắn một quả nho, đút vào miệng hắn, Cố Giáng ăn xong mới trả lời: “Ngươi nhìn thấy rừng cây bên núi dao không? Mùa thu cả rừng đều là lá đỏ, lúc ta nhận đao là một ngày mùa thu.”

“Tùy tiện thế à?” Nhϊếp Âm Chi liếc hắn, lại lột cho hắn một quả nho: “Ta còn tưởng sẽ có ngụ ý thâm sâu gì chứ.”

Cố Giáng cười nhạo nói: “Vậy ngươi lấy một cái tên ngụ ý thâm sâu đi.”

“Ta cảm thấy Hồng Diệp rất dễ nghe.” Nhϊếp Âm Chi thì thầm, vỗ lên cánh Hồng Loan, thấy cái tên này khá hay.

Cố Giáng nói: “Hồng Loan chỉ là tên một loại phượng, cũng không độc đáo.

Hồng Loan trên đầu kiếm lập tức phản chiến, bắt đầu lắc đầu, không thích tên này, nó muốn cái tên độc đáo.

Quả thật không có chút chủ kiến nào.

“Vậy hay là em theo họ Nhϊếp của ta đi, kiếm theo họ chủ nhân là lẽ hiển nhiên, vậy tên Nhϊếp Bạch.”

Hồng Loan còn chưa kịp phản ứng Cố Giáng đã cười: “Thật khó nghe.”

Nhϊếp Âm Chi lập tức quay đầu trừng mắt nhìn hắn, tự mình ăn nho đã bóc trong tay: “Hồng Diệp của huynh cũng không khá hơn chỗ nào, vậy huynh thử nói mấy cái tên hay xem nào.”

Cố Giáng nhìn thoáng qua đĩa bánh ngọt, bánh đậu xanh màu xanh nhạt bị ép thành hình cánh hoa, hắn nghiêm túc nói: “Vậy thì gọi là Thúy Hoa (hoa xanh) đi.”