Lúc Chiết Đan Phong rung chuyển thì Tiêu Linh đang đi theo một đệ tử đến y đường của Kinh Trọng Sơn, tiểu linh điểu đậu trên vai nàng ta bị cơn gió tạo thành do kết giới rung chuyển thổi đến xù cả lông.
Tiêu Linh ôm nó trong lòng bàn tay, người nghiêng ngả suýt chút nữa thì ngã trên mặt đất, may mà có người ở bên cạnh đỡ được.
"Tiêu sư tỷ, sư tỷ không sao chứ?" Tiếng nói trong trẻo như tiếng chim hoàng anh vang bên tai nàng ta, Tiêu Linh thông qua đôi mắt của tiểu linh điểu, nhìn về phía tiểu đệ tử đang đỡ nàng ta.
Tiểu đệ tử tên là Bạch Anh, là đệ tử nhỏ tuổi nhất dưới gối Kinh Trọng Sơn, sau khi Kinh Trọng Sơn tìm được phương pháp chữa trị cho nàng ta thì mỗi ngày đều là Bạch Anh tới Minh Tiêu Phong đón nàng ta đến y đường.
Tiểu nha đầu mới 14, 15 tuổi, giống như một nụ hoa ngày xuân, cả người bừng bừng sức sống, lúc cười rộ lên đôi mắt cong thành vầng trăng non, giọng nói còn thanh thúy hơn tiểu linh điểu trong tay nàng ta.
Có so sánh này, Tiêu Linh cảm thấy bản thân giống như một gốc cây khô héo tàn lụi, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở lụn bại.
Bạch Anh đỡ lấy cánh tay nàng ta, lắc tay giấu trong tay áo cộm đau cổ tay Tiêu Linh.
Phải rồi, tuổi này đúng là tầm tuổi thích chưng diện.
Tiểu linh điểu nghiêng đầu, nhìn vào trong cổ tay áo Bạch Anh, sau đó thấy một chuỗi vòng ngọc trai trên cổ tay trắng nõn tinh tế.
Tiêu Linh nhớ tới cổ tay của Nhϊếp Âm Chi bên trong lăng kính, một sơi tơ vàng hồng treo một viên châu màu sắc sặc sỡ, mềm nhẹ rủ trên cổ tay nàng, thật là xinh đẹp.
Trước kia mỗi ngày nàng ta đều phải luyện kiếm cho nên không thể mang những món trang sức như vậy. Tư chất nàng ta không kém, về mặt tu luyện tiến cảnh cũng xem như là người xuất sắc rồi, chẳng qua thân là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn, Tiêu Linh càng phải làm tốt hơn, phải làm đến mức tốt nhất.
Nửa đời trước của nàng ta đều sống để trở thành Đại sư tỷ tốt nhất trong lòng mọi người, để trở thành đệ tử tốt nhất trong lòng Tang Vô Miên.
Sự tồn tại của Nhϊếp Âm Chi khiến Tiêu Linh nhận ra sự nỗ lực trong quá khứ của nàng ta thật là nực cười. Nhϊếp Âm Chi không hề kiêng nể gì, tùy hứng làm bậy cũng nhận được những ưu đãi mà nàng ta không hề nhận được. Thì ra một người như vậy ở trong mắt bọn họ cũng có thể thay thế được nàng ta.
Nếu nàng ta không trở lại, cái tên Tiêu Linh này sẽ mãi mãi không tồn tại trong Vân Cấp Tông như cũ.
Thật là nực cười biết bao.
"Tiêu sư tỷ, hình như là động tĩnh trên Chiết Đan Phong. Trời ạ, không phải Nhiêp sư tỷ muốn ra ngoài với đại ma đầu kia đó chứ." Giọng nói của Bạch Anh phá vỡ sự thất thần của nàng ta. Tiêu Linh bị sự âm u trong lòng làm cho kinh sợ, giữa mày nhíu lại, cố gắng áp chế nỗi sợ phập phồng trong lòng xuống.
Nàng ta nhịn không được hơi nghiêng đầu về bên trái, có phải tâm cảnh của nàng ta đã bị ảnh hưởng rồi không?
Một hơi thở như hình với bóng phía sau nàng ta đột nhiên lại gần dính sát vào người nàng ta.
Một cỗ hơi thở tràn ngập huyết tinh táo bạo, cần cổ Tiêu Linh nổi da gà, chán ghét giơ tay phất phất, gầm nhẹ: "Cút đi!"
Bạch Anh hoảng sợ, hoang mang hỏi lại: "Tiêu...Tiêu sư tỷ? Có chuyện gì sao ạ?" Nàng ý thức được mình thực sự vừa nói linh tinh, nhắc đến người không nên nhắc đến, vội giơ tay che miệng lại: "Thật xin lỗi Tiêu sư tỷ."
Tiêu Linh nghiêng đầu về phía Bạch Anh, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng nói lại không chút cảm xúc: "Nhϊếp Âm Chi đánh thức ma đầu, làm hại chưởng môn mất mạng, khiến nhiều vị trưởng lão khác tử thương, đã gây ra cho Vân Cấp Tông, thậm chí là toàn bộ Tu chân giới một tai họa lớn khiến mọi người kinh hoảng, phần lớn đệ tử nhắc đến nàng ta đều là khẩu khí căm thù đến tận xương, chỉ có ngươi vẫn gọi nàng ta là Nhϊếp sư tỷ."
Bạch Anh mở lớn hai mắt, lông mi run run như cánh bướm, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, buông cánh tay Tiêu Linh ra, cúi người nhận sai: "Thật xin lỗi Tiêu sư tỷ. Ta... ta chỉ gọi theo thói quen, nhất thời sơ sẩy nên chưa kịp sửa miệng."
"Thói quen à!" Tiêu Linh lẩm bẩm nhấn mạnh, vỗ nhẹ bả vai Bạch Anh, "Đứng lên đi, ta không trách ngươi."
Kết giới rung chuyển khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng. Đại trận hộ sơn trên Vân Cấp Tông giáng xuống từng đợt linh triều, mặt đất rung chuyển dần dần bình ổn lại, vô số bạch quang lao vυ't về phía Minh Tiêu Phong, sáng rực rỡ như huỳnh quang ban ngày.
Kinh Trọng Sơn vội vàng chạy ra, sau khi thấy thân ảnh Tiêu Linh thì thở dài nhẹ nhõm: "Linh Linh, dược trì hôm nay chuẩn bị xong rồi, ngươi mau theo ta vào."
Hắn nhìn Hộ sơn trận đang rung chuyển, "Trên Chiết Đan Phong có kết giới rất mạnh, bây giờ còn có các cao thủ của các phái trấn giữ nữa, không cần lo lắng, bây giờ là thời điểm then chốt để chữa thương cho ngươi, không thể gián đoạn được."
Tiêu Linh gật đầu, đi về phía dược điện.
Bạch Anh cúi đầu, thầm thở phào một hơi, đang định hành lễ cáo lui.
Kinh Trọng Sơn gọi nàng lại: "A Anh, ngươi vào cùng ta."
Tiêu Linh đi phía trước cứng đờ cả người, quay người lại, tiểu linh điểu trên vai nàng ta cũng nghiêng đầu nhìn về phía thầy trò hai người.
Bạch Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Sư tôn, ta cũng phải vào sao?" Bình thường nàng chỉ cần đưa người tới xong là có thể đi làm chuyện của mình, sau đó căn canh giờ lại đến đưa Tiêu sư tỷ về Minh Tiêu Phong là được.
"Ngươi theo vi sư học tập cũng gần hai năm rồi, cũng có thể tới phụ ta một tay."
Trên mặt Bạch Anh tràn ra nụ cười kinh hỉ, thanh thúy đáp: "Vâng, sư tôn."
Khoảng thời gian này Kinh Trọng Sơn gần như đã lật xem hết toàn bộ y thư sách thuốc, thỉnh giáo các thánh thủ y tu khác trong Tu chân giới, cuối cùng cũng tìm được phương pháp để loại trừ tận gốc độc chướng, có thể khôi phục căn cơ linh mạch trong người Tiêu Linh.
Chỉ là cái phương pháp này không thể tiết lộ ra ngoài.
Dược trì trong điện phủ đầy tiên thảo linh dược, hơi nước mờ mịt khiến cho trong nhà tràn ngập mùi thuốc. Tiêu Linh ăn một viên đan dược trước sau đó mới bước vào trong nước ngồi khoanh chân xếp bằng, rất nhanh sau đó liền mềm nhũn người dựa vào vách đá thành dược trì, lâm vào hôn mê như mọi hôm.
Chờ đến khi Tiêu Linh tỉnh lại thì mặt trời đã lặn.
Nàng ta nằm trên giường ở tiền điện, trải qua nhiều lần tắm thuốc, độc chướng trong kinh mạch nàng ta đã khỏi khoảng 8 đến 9 phần, các vết vằn xấu xí hằn trên xương cốt đã nhạt đi rất nhiều, đã không còn lộ ra bên trên làn da nữa.
Một tia linh lực vừa mới chui vào nội phủ.
Tiêu Linh cảm nhận được tia linh lực này, gần như vui đến bật khóc, ngồi dậy, thất thanh hô lên: "Kinh sư thúc, linh xu của ta khôi phục rồi sao?"
Tiếng cười của Kinh Trọng Sơn từ bên ngoài truyền tới: "Đúng vậy, ngâm thuốc tắm thêm một lần nữa thì độc chướng trong kinh mạch của ngươi sẽ được tiêu trừ hoàn toàn, linh xu và kinh mạch được tẩm bổ nhiều linh thảo như vậy sẽ khôi phục rất nhanh, chỉ là tu vi của ngươi chỉ có thể tu luyện lại từ đầu thôi, vất vả cho ngươi rồi."
Trong mắt Tiêu Linh hàm chứa nước mắt, lần đầu tiên lộ ra nụ cười thật lòng từ sau khi trở lại Vân Cấp Tông: "Ta có nỗi khổ nào mà chưa trải qua chứ! Ta không sợ chịu khổ!"
Kinh Trọng Sơn thở dài, đau lòng nói: "Vậy là tốt rồi."
"Kết giới Chiết Đan Phong rung chuyển, Minh Tiêu Phong nhất định không an ổn. Linh Linh, những lần trị liệu cuối cùng vô cùng then chốt, không thể có sai lầm gì được. Tạm thời ngươi đừng quay lại Minh Tiêu Phong nữa, ở lại y đường đi." Kinh Trọng Sơn nói.
Tiêu Linh do dự trong chốc lát, tuy rằng nàng ta rất muốn xem tình trạng của Chiết Đan Phong như nào nhưng trị liệu cho bản thân càng quan trọng hơn, cho nên gật đầu đồng ý.
"Ngươi gọi người dẫn ngươi tới Đào Uyển ở tạm đi, nơi đó rất thanh tĩnh." Kinh Trọng Sơn lập tức gọi một đệ tử dẫn Tiêu Linh đi nghỉ ngơi, hắn còn phải xử lý linh dược đã qua sử dụng trong dược trì, không tiện để nàng ta ở lại lâu, sợ nàng ta nhận ra dị trạng.
Nếu biết vì muốn chữa trị cho nàng ta mà phải trả đại giới gì chỉ sợ nàng ta sẽ tự thấy hổ thẹn mà không tiếp tục phối hợp chữa trị nữa. Nếu bỏ dở nửa chừng thì toàn bộ hi sinh trước đó sẽ trở nên vô nghĩa.
Tiểu linh điểu được thả ra, đậu trên vai Tiêu Linh, thị giác bị mất đi của nàng ta cuối cùng cũng khôi phục, nàng ta nhìn đệ tử kia, nghi ngờ hỏi: "Sư thúc, Bạch Anh tiểu sư muội đâu rồi?"
"Nha đầu kia ấy à...." Kinh Trọng Sơn cười hai tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hôm nay con bé giúp đỡ ta trị thương cho người nên ngộ ra một số thứ, cho nên xong việc không chờ ngươi tỉnh lại đã đi bế quan rồi."
Tiêu Linh mím môi, Kinh Trọng Sơn xua tay, thúc giục nàng ta: "Ngươi mau về nghỉ ngơi đi, ta chuẩn bị xong đợt trị liệu tiếp theo sẽ cho người đi đón ngươi."
"Được, cảm ơn sư thúc." Tiêu Linh cúi người cảm ơn sau đó rời đi theo tên đệ tử kia.
Mãi cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, Kinh Trọng Sơn mới thu hồi vẻ mặt vui vẻ, một lần nữa quay trở lại dược trì bên trong điện. Song cửa sổ của tòa điện này có khắc phù văn, không được hắn cho phép thì cho dù là một con ruồi cũng không thể bay vào, đồng thời dược khí bên trong điện cũng không thể bay ra ngoài.
Lúc này nhiệt độ của dược trì đã nguội hoàn toàn, một thân hình nhỏ xinh và linh thảo khô cằn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, chuỗi vòng ngọc trai treo trên cổ tay với vết thương dữ tợn vẫn im lặng nằm trong tay áo như cũ.
Kinh Trọng Sơn không đành lòng nhìn thoáng qua khuôn mặt bị tử khí cắn nuốt mà trở nên vặn vẹo kinh tởm kia, hắn áy náy quỳ xuống bên bờ ao, khuôn mặt đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướиɠ, tơ máu như mạng nhện bò dần lên mắt, trầm thấp cười ra tiếng, hiển nhiên là dáng vẻ đã tẩu hỏa nhập ma.
Kinh Trọng Sơn bị chính âm thành phát ra từ miệng mình dọa sợ, cuống quýt móc ra một viên đan dược từ trong lòng ăn vào, đả tọa điều tức.
Một lát sau vẻ mặt quỷ dị kia mới dần khôi phục bình thường.
Tiêu Linh được đệ tử y tu dẫn đến Đào Uyển.
Không biết có phải do linh khí bị dao động hay không mà bầu không khí bên trong Vân Cấp Tông vô cùng căng thẳng, giữa các đệ tử thường xuyên phát sinh tranh chấp, lúc luận bàn cũng không biết nặng nhẹ, ngày nào cũng có đệ tử bị thương được đưa tới y đường.
Bên trong y đường chật kín người, cãi cọ ầm ĩ, không chút yên tĩnh như trong quá khứ.
Thậm chí y tu đệ tử cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, người nào qua lại cũng mang theo vẻ mặt âm u nặng nề, thường xuyên nghe được tiếng tranh cãi nhỏ.
Đan dược Thanh tâm khí trong y đường cung không đủ cầu, các y tu luyện chế không kịp.
Tiểu linh điểu xuyên qua các tòa điện trong y đường, đậu trên một cành cây xum xuê, có thể nghe được giọng nói nghị luận của các đệ tử ở khắp mọi nơi.
"Nhất định là do bị ma khí ảnh hưởng nên tâm cảnh của mọi người mới rung chuyển như vậy, ngay cả Phương sư huynh cũng bị tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện. Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách."
"Đừng nói kiếm tu mấy người, ngay cả y đường chúng ta cũng có mấy đệ tử xuất chúng tâm cảnh không xong phải bế quan, đến nay vẫn không thấy bóng dáng này."
"Hôm nay kết giới lại bị phá thêm một cái, ta thấy căn bản không giữ chân nổi ma đầu kia rồi."
"Cho dù muốn giữ thì cũng không nên giữ ở Vân Cấp Tông chúng ta chứ, hẳn là nên nhốt hắn vào Vạn Ma Quật mới phải. Cũng không biết các trưởng lão đang nghĩ gì nữa."
"Hừ, lá gan của ngươi đúng là lớn thật đấy, dám nghị luận chuyện của các trưởng lão cơ à? Ngươi cho rằng có thể dễ dàng đẩy ma đầu vào Vạn Ma Quật như thế sao? Đến chưởng môn còn ngã xuống trong tay hắn đó."
Tiểu linh điểu bay khỏi sân, rơi xuống bên kia mái hiên, gió lùa qua lầu các mang theo một giọng nói bị đè thấp xuống.
"Ta nghe nói chưởng môn định mổ Nhϊếp sư.... À Nhϊếp Âm Chi để lấy Kim Đan chữa thương cho Tiêu sư tỷ. Nhϊếp Âm Chi vì bất đắc dĩ cho nên mới sử dụng cấm thuật để triệu hồi ra ma đầu."
"Mổ Kim Đan?? Như thế có khác gì muốn lấy mạng người ta chứ? Đổi lại là ta ta cũng sẽ không màng tất cả."
"Đôi mắt của Mạnh sư huynh cũng bị Nhϊếp Âm Chi chọc mù."
"Haizz, cuối cùng xui xẻo nhất vẫn là những đệ tử vô tội như chúng ta. Lúc trước liều mạng mãi mới chen chân vào được nội môn Vân Cấp Tông, không ngờ...."
Tiểu linh điểu bay đi cùng một đám chim sẻ nhỏ, xuyên qua áng mấy bị ánh tà dương nhuộm đỏ, không biết ở đâu truyền tới một tiếng oán giận.
"Vì sao Tiêu Linh lại trở lại chứ? Nếu nàng ta không trở lại thì đã không có trận tai họa này rồi."
Tiểu linh điểu bay về Đào Uyển, giọng nói bên tai dần thưa thớt, Tiêu Linh ngồi giữa ánh chiều tà trong viện, cả người chìm trong bóng tối.
"Nghe xong không vui thì cần gì phải nghe chứ?" Từ trong hư không truyền đến một giọng nói, giữa bầu không khí tối tăm vặn vẹo một lát sau đó chậm rãi ngưng kết thành một bóng người, hình dáng bóng người kia dần trở nên rõ ràng.
Là Tang Vô Miên đã sớm ngã xuống.
Tiêu Linh ngẩng đầu nhìn về phía "hắn", tiểu linh điểu đậu trên vai nàng ta.
"Tang Vô Miên" cúi người, nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, sau đó hiểu rõ nói: "Trong lòng ngươi đã không còn người này nữa."
"Hắn" nói xong trên người bắt đầu xuất hiện hoa văn như gợn nước, thân hình cũng thu nhỏ lại, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, mặt mày có vài phần tương tự với Tiêu Linh, giơ tay vén tóc mai lên, trên cổ tay là sợi tơ hồng treo một hạt châu màu trắng, "Những người làm ngươi không vui đều đáng chết."
—————
Trên Chiết Đan Phong có tổng cộng bảy tầng kết giới, kiếm trận đã phá, bây giờ lại có thêm một kết giới nữa rách nát, nhưng mặc dù như vậy nhưng trên đầu vẫn còn Phong ma đỉnh, hơn nữa vẫn còn năm tầng kết giới nữa, đủ để thấy được người ở ngoài có bao nhiêu sợ hãi Cố Giáng sẽ ra ngoài.
Còn tận 5 tầng, Nhϊếp Âm Chi căn bản không trông cậy vào chuyện Cố Giáng sẽ phá nốt đống kết giới còn lại để ra ngoài. Sau khi chấn động bình ổn lại nàng liền nên làm gì thì làm cái đó như bình thường.
Cố Giáng ngẩng đầu nhìn kết giới trong chốc lát, sau đó hô lên: "Nhϊếp Âm Chi, chúng ta phải rời khỏi chỗ này."
Nhϊếp Âm Chi suýt chút nữa thì tưởng mình nghe nhầm, một lúc sau mới phản ứng kịp, xách váy từ trong phòng chạy vụt ra, suýt thì đâm sầm vào Cố Giáng.
Cố Giáng lùi lại một bước.
Nhϊếp Âm Chi đứng im, vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi: "Ngươi vừa mới nói cái gì cơ? Chúng ta phải rời khỏi đây? Thật không?? Vì sao ngươi lại đồng ý ra ngoài?"
Lúc nàng sử dụng Cộng tình còn chưa kịp áp đặt suy nghĩ của mình cho hắn mà.
Cố Giáng cau mày, hữu khí vô lực nói: "Bên ngoài nghe được mùi gặp nạn nên nơi này sẽ trở nên rất phiền phức."
Hắn vừa dứt lời, một loạt hàng đạn mạnh mẽ xông vào tầm mắt của Nhϊếp Âm Chi.
< A a a, Chu Yếm!! Chu Yếm!! Nữ chính cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?? Bên người nàng cuối cùng cũng có người bảo vệ được nàng rồi??>