Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối

Chương 49: Hàn Tử Dạ hạ mình cứu nguy (H+)

"Vô Ảnh, nàng ấy bị làm sao? Tại sao ta vừa đi một chút quay lại thì như thế hả?"

Vừa bước vào phòng Hàn Tử Dạ đã tức giận quát lên.

Vô Ảnh quỳ xuống trước mặt hắn nhận tội.

"Thân vô dụng, xin vương gia trách phạt"

"Khó chịu quá, nóng chết bà đây rồi.Hàn Tử Dạ chết tiệt ngươi cho ta uống cái quái gì thế hả?"

Lãnh Nguyệt hét lên khi nghe tiếng Hàn Tử Dạ bước vào phòng.

Sau khi ngủ được một giấc, nàng tỉnh lại đang cảm thấy cơn đau bụng đã giảm bớt thì có cung nữ mang nước đường đỏ đến cho nàng uống, nói rằng do Cửu Vương gia căn dặn.

Vì vậy nàng cũng không cần suy nghĩ hay chần chừ lập tức bưng bát lên một hơi uống cạn.

Sau đó nàng lại nằm xuống, định bụng sẽ ngủ thêm một giấc nửa cho khỏe.

Nào ngờ chưa đầy một khắc sau, nàng bắt đầu cảm thấy trong người nàng có gì đó không ổn.

Bụng vẫn còn đang đau ngầm ngầm nhưng trong người lại dường như có con gì đó đang chạy khắp người nàng.

Sau đó nàng cảm thấy trong người càng ngày càng nóng, dự cảm không ổn.

Nàng lập tức kêu người gọi Hàn Tử Dạ vào hỏi cho ra lẽ thật ra hắn ta cho nàng uống cái gì.

Nàng chắc chắn bát nước đường đỏ kia có vấn đề, bởi vì trước đó rõ ràng nàng không cảm thấy bất thường gì cả.

Chỉ khi vừa uống xong bát nước kia một khắc sau những cảm giác này mới tìm đến.

Nàng nghi ngờ đây rất giống với biểu hiện của người trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© của kiếp trước, mà kiếp này người ta gọi thứ đó là xuân dược, chẳng lẽ hẳn lại cho nàng uống xuân dược sao? Hắn có bị điên rồi không? Nàng đang thời kỳ nguyệt sự hắn biết rõ điều đó còn cho nàng uống cái thứ này.

"Hàn Tử Dạ, ngươi biển thái đến mức độ này rồi sao? Ta đang kỳ nguyệt sự mà ngươi cũng không buông tha.

Lãnh Nguyệt càng nghĩ càng tức giận mắng Hàn Tử Dạ không tiếc lời.

Hàn Tử Dạ cau chặt mày, nàng đang nói vớ vẩn gì thế.

Nàng nói vậy là có ý gì? Hản bước đến bên cạnh giường nhìn nàng hỏi: "Nàng làm sao...?"

Hắn đột nhiên dừng câu nói lại, bởi vì nhìn biểu hiện của nàng hắn cũng đoán ra được nàng bị gì.

Bây giờ hắn cũng hiểu ra tại sao nàng lại mắng hắn như thế.

Tuy nhiên, chuyện này là thế nào? Tại sao nàng lại trúng xuân dược? Ai đã hãm hại nàng? Nàng ấy đang trong kỳ nguyệt sự như thế lại hạ xuân dược không phải người hạ cố ý muốn ép chết nàng sao? Hàn Tử Dạ ánh mắt âm u.

"Vô Ảnh, mau nghĩ cách khác giải xuân dược cho nàng"

"Chủ tử, vương phi bị trúng cực lạc đan, chỉ có thể giao hoan cùng nam nhân mới giải được, nếu không sẽ phải thất khiếu mà chết"

Vô Ảnh cần răng.

"Ngươi nói cái gì? Cực lạc đan?"

Hàn Tử Dạ giật mình kinh ngạc hỏi lại và nhận được cái gật đầu khẳng định của Vô Ảnh.

"Khó chịu quá, nóng quá."

Lãnh Nguyệt càng lúc càng khó chịu, tâm trí lâm vào mơ hô.

Hàn Tử Dạ siết chặt nắm tay, hắn nhìn nàng như thế cực kỳ khó chịu.

Hắn không biết ai lại đám ra tay hãm hại nàng ngay trước mắt hắn như vậy.

Nếu để hắn điều tra ra, hắn sẽ cho người đó biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Hàn Tử Dạ hít một hơi thật sâu, sau đó đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài.

Tuy nhiên hắn lại nhận được sự can ngăn của Võ Ảnh.

"Chủ tử, hay tìm một tên nam nhân khác bắt hẳn giải độc giúp vương phi đi, vương phi đang ô uế như thế, chủ tử không nên.."

"Ngươi có tin ta gϊếŧ chết ngươi ngay tại chỗ này không? Cút ra ngoài cho ta, mau kêu người chuẩn bị cho ta một thùng nước ấm mang vào đây"

Hàn Tử Dạ ánh mắt đầy sát khí quát Vô Ảnh.

Nữ nhân của hẳn, vương phi của hản, nương tử của hẳn mà để người khác chạm vào sao? Còn chính tay hắn đưa nam nhân kia, cho phép hẳn chạm vào nàng.

Hắn không ngu ngốc đến mức ấy.

Nàng ô uế thì sao? Tại sao nam nhân khác có thể hắn lại không thể.

Nàng không thể chết trong khi hắn có thể cứu được nàng.

Sau khi mấy tên thuộc hạ mang một thùng nước ấm thật to vào phòng, hắn đuổi hết tất cả ra ngoài, còn ra lệnh nếu không có lệnh của hản thì bất kể ai cũng không được vào.

Ai đến tìm hản điều nói hắn đang bận không tiếp.

Đuổi về hết cho hẳn.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng và hắn.

Hản nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ bừng của nàng mà đau lòng.

Hắn cúi người đưa tay chạm vào nàng dự định bế nàng lên, thì nàng đã phản ứng nhanh hơn cả hắn.

Nàng choàng tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn như muốn tìm kiếm gì đó.

Bởi vì quá nóng nên y phục của nàng đã bị nàng làm cho xốc xếch, không chỉnh tề.

Hắn mặc cho nàng đang ôm hôn hản, hẳn đưa tay nhanh chóng cởi hết y phục của nàng ra, và đĩ nhiên cả vật giúp nàng sạch sẽ trong kỳ nguyệt sự kia.

Hắn vừa cởi ra, từng dòng máu ấm nóng liên chảy ra theo tay hắn.

Hắn nhanh chóng bế nàng lên thả nàng vào trong bồn nước ấm.

Lập tức cả bồn nước nóng liền dần ngả sang màu hồng nhạt từ từ đậm dần lên.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình giao hoan với nàng trong trường hợp này.

Vì vậy lúc biết mình và nàng sẽ phải làm chuyện ấy trong tình cảnh này, hắn liên suy nghĩ tìm cách để nàng cũng như hắn có thể thoải mái cũng như hắn giảm bớt chướng ngại tâm lý một chút.

Nói thật mặc dù hắn không chê bai nàng nhưng hẳn sẽ cảm thấy có gì đó ngăn cách và cảm giác khó mà thăng hoa nếu hai người giao hoan trên giường trong tư thế bình thường trong trường hợp này.

Khi hản thả nàng vào rồi đẩy nàng ra, khi môi nàng rời khỏi môi hắn, nàng cau mày khó chịu mở miệng cản nhãn: "Ta muốn...ta muốn, khó chịu quá"

"Ngoan, chờ ta một chút, ta sẽ giúp nàng không khó chịu nữa"

Hắn xoa đầu an ủi nàng rồi lập tức cởi hết y phục trên người ra bước vào trong thùng tắm ngồi đối diện với nàng.

Hắn đưa tay ôm nàng đặt nàng ngồi trên người hẳn, sau đó chỉnh tư thế của nàng để tiểu huynh đệ' của hẳn tìm đúng khu vườn của nàng.

Hắn từ từ đưa tiểu huynh đệ của hắn vào bên trong nàng, bởi vì đang ở trong nước nên hẳn cũng không cảm thấy có gì khác so với bình thường, chỉ cảm giác được nước trong bồn tắm càng lúc càng trở nên đỏ hơn.

Khi tiểu huynh đệ của hản đã nẫm bên trong người nàng, hẳn nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng đã đỡ hơn, miệng cũng không còn than phiền khó chịu nữa.

Hắn bắt đầu hoạt động hai tay, nâng người nàng lên rồi hạ xuống làm như vậy nhiều lần.

Mỗi lần như vậy hắn nghe được tiếng rêи ɾỉ của nàng.

Hắn dốc hết sức lực tăng nhanh tốc độ, sau khi giải phóng toàn bộ 'tinh binh' của hẳn vào người nàng, hắn thấy gương mặt nàng đã không còn đỏ nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì mệt mỏi do cực lạc đan hành hạ trong người nên sau khi giao hoan xong nàng cũng ngất đi gục đầu vào ngực hản.

Hắn đứng lên bế nàng bước ra ngoài, lấy tấm khăn to quấn nàng lại đặt lên giường đắp chăn cho nàng.

Sau đó hẳn mới mặc y phục của mình rồi lập tức gọi người vào thu dọn tất cả y phục bẩn, cũng như sai người đổi một thùng nước sạch khác.

Khi có các nô tài cũng như cung nữ đi vào thu dọn hắn lạnh lùng lên tiếng.

"Chuyện hôm nay, nếu các người dám truyền ra ngoài bốn vương sẽ khiến cả nhà các người đoàn tụ chôn cùng một mô"