Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối

Chương 13: Tức giận

Hàn Tử Dạ khẽ siết chặt vòng tay ôm nàng.

Phải sống khổ sở thế nào mới mong muốn cuộc sống sau này chỉ cần yên bình là đủ chứ.

Hắn tự hứa với lòng nhất định sẽ không để ai có cơ hội làm hại đến nàng nữa.

Lãnh Nguyệt mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, mệt vê cả tỉnh thần lẫn thể xác.

Làm cô ngủ rất say không nghe được câu nói của Hàn Tử Dạ đang nói với cô.

"Nguyệt Nhi, nàng yên tâm.Ta sẽ không để nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa."

"Nguyệt Nhi, con tỉnh chưa? Lý công tử mang điểm tâm sáng đến cho con đây này."

Tiền ma ma gõ cửa phòng Lãnh Nguyệt.

Hàn Tử Dạ giật mình mở mắt ra, hắn nghe tiếng nói của người bên ngoài liên nhíu mày.

Sau đó phát hiện người trong lòng còn đang say giấc chưa có dấu hiệu sắp tỉnh, hãn cũng không muốn cô tỉnh lại lúc này.

Tối qua nàng đã cực nhọc mệt mỏi vì hẳn như vậy nên để nàng ngủ nhiều một chút mới tốt.

Nhưng hắn lại nghe có tiếng mở cửa, đang định ngôi dậy thì hắn nghe tiếng nói phía bên ngoài rèm vọng vào.

"Tỷ phu, Tiền ma ma và Lý công tử đang chờ tỷ tỷ bên ngoài.Muội nghĩ cách để họ chờ đợi thêm một chút, tỷ phu mau gọi tỷ tỷ tỉnh lại đi nhé.Nếu để ma ma biết tỷ tỷ đang cùng...muội chỉ e là có chuyện không hay xảy ra đãy ạ.Muội ra ngoài trước, tỷ phu mau gọi tỷ tỷ đi nhé."

Tiểu Hoa nói xong thì lui ra bên ngoài.

Sở dĩ nàng gọi Hàn Tử Dạ là tỷ phu bởi vì nàng biết Lãnh Nguyệt chưa bao giờ cho phép bất kỳ người nam nhân nào chạm vào người nàng.

Nhưng bây giờ nàng ấy lại chung chăn chung gối với người nam nhân này, vậy chắc chắn nàng ấy đã đem lòng yêu thương người nam nhân này.

Lãnh Nguyệt từng nói đời này nàng ấy chỉ cho phép duy nhất một người nam nhân chạm vào người nàng ấy chính là phu quân của nàng ấy.

Vậy thì nàng gọi người trước mặt là tỷ phu là không sai rồi.

Hàn Tử Dạ cũng bất ngờ trước cách xưng hô của tỳ nữ thân cận của nàng.

Nhưng chuyện quan trọng bây giờ hắn phải gọi nàng tỉnh lại, mặc dù hắn không sợ người khác nhìn thấy cảnh này.

Nhưng hiện tại đây không phải chỗ hắn có thể dễ dàng làm theo ý mình.

Hôn nữa hắn còn đang bị thương nếu để đám người kia biết hẳn đang ở đây, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Thậm chí cả cái thanh lâu này cũng bị bọn chúng tàn sát hết.

"Nguyệt Nhi, mau tỉnh lại."

"Khiết Khiết, anh đừng phiên, để em ngủ chút nữa thôi.

Ngoan, khi nào em ngủ đủ tỉnh lại sẽ thưởng cho anh."

Lãnh Nguyệt giọng ngái ngủ.

Hàn Tử Dạ cau mày, thật ra người nam nhân tên Khiết Khiết kia là ai.

Tại sao lúc nào nàng cũng chỉ mãi nhớ đến hắn như vậy? Hắn tức giận vì câu nói của nàng nên không khách sáo dùng tay lay mạnh nàng.

Lãnh Nguyệt bị lay tỉnh nên mơ màng mở mắt ra, cau có khó chịu mắng Hàn Tử Dạ phá giấc ngủ của cô.

Tuy nhiên đến lúc này cô mở miệng ra vẫn gọi hắn là Khiết Khiết, chứ không phải là Hàn Tử Dạ, làm cho hắn càng ngày càng đen mặt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi ủy hϊếp: "Nàng mở to mắt xem ta là ai? Nàng dám gọi thêm một lần tên người nam nhân khác nữa, ta sẽ cắt lưỡi nàng."

"Chàng chẳng phải là người nam nhân đó sao? Thật phiên."

Lãnh Nguyệt gạt tay Hàn Tử Dạ ra chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp.

Tiểu Hoa đang chờ bên ngoài nghe thấy tiếng Lãnh Nguyệt liên đi nhanh vào gọi cô.

"Tỷ tỷ, mau chuẩn bị, ma ma và Lý công tử đã chờ bên ngoài rất lâu."

Nàng đang gấp gáp không biết phải làm sao, chờ mãi mà không thấy Lãnh Nguyệt đi ra.

Cũng may mắn là nàng ấy cuối cùng cũng chịu tỉnh.

Lãnh Nguyệt nghe Tiểu Hoa giọng hấp tấp nói thì biết bọn họ đã thật sự chờ rất lâu, nếu cô còn không kịp chuẩn bị.

Ngồi phắt dậy nhìn vào Hàn Tử Dạ.

Nguy to rôi nếu để Tiền ma ma và tên tiểu tử họ Lý đó nhìn thấy cảnh cô đang lên giường với người nam nhân lạ mặt thì cô còn không phải chết chắc rồi sao.

Nếu nàng cam tâm đi theo chàng về nhà thì cô có thể không quan tâm chuyện họ có biết không? Nhưng nàng đã xác định không chịu kiếp chung chồng thì nàng cần phải giữ lại bát cơm vàng họ Lý này.

Lãnh Nguyệt trong ánh mắt âm u của Hàn Tử Dạ nhanh chóng xuống giường, vừa bước ra ngoài Tiểu Hoa đã kéo nàng sang bên cạnh đưa khăn cho nàng lau mặt, sau đó giúp nàng thay xiêm y khác.

Rồi kéo nàng đến trước gương trang điểm chải tóc.

Tiểu Hoa xoay nàng đến không biết gì.

"Chết rồi tỷ tỷ, vậy còn tỷ phu làm sao đây? Cũng không thể để hai người họ nhìn thấy tỷ phu trong này được?"

Tiểu Hoa sau khi chải tóc cho Lãnh Nguyệt xong mới nhớ ra chuyện quan trọng còn chưa giải quyết.

Lãnh Nguyệt nghe Tiểu Hoa gọi Hàn Tử Dạ là tỷ phu một cách lanh miệng tự nhiên như thế thì khoé miệng không khỏi co giật.

Cô bé này cũng thức thời thật đấy nhỉ, tỷ tỷ ngủ với ai thì gọi người ấy là tỷ phu luôn sao? Nhưng nhờ có Tiểu Hoa nhắc nhở cô mới nhớ ra chuyện quan trọng cần làm trước tiên là phải che dấu Hàn Tử Dạ.

Cô cũng thật sự không biết phải làm sao, đột nhiên cô sáng mắt.

Kéo tay Tiểu Hoa, kêu cô bé đến gân nói nhỏ vào tai cô bé.

"Tỷ tỷ, liệu tỷ phu có đồng ý làm theo lời tỷ nói không?"

Tiểu Hoa ánh mắt nghi ngờ.

"Nếu hản không làm theo, muội cứ nói rằng ta sẽ từ mặt hẳn."

Lãnh Nguyệt nghiêm giọng.

Một điểm giờ sau.

"Nguyệt Nhi, nàng không sao chứ? Nàng khỏe không? Sao lại lâu như vậy?"

Lý Thiệu Hoành bước vào trước lo lắng hỏi Lãnh Nguyệt.

"Con sao thế? Sao có thể để Lý công tử chờ lâu như vậy?"

Tiền ma ma đi sau khẽ mảng Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt khẽ đưa khăn tay lên miệng ho nhẹ.

Cô giả vờ yếu đuối nở nụ cười yếu ớt: "

Xin lỗi Lý công tử, tiểu nữ tối qua cảm mạo giờ còn không khỏe để Lý công tử chờ lâu rồi."

Lý Thiệu Hoành làm sao nỡ trách Lãnh Nguyệt, hẳn mê luyến nàng ai ai trong thanh lâu này cũng biết.

Cho dù bắt hắn chờ mấy canh giờ mới được gặp nàng, hắn cũng vui vẻ nguyện ý.

Đừng nói chỉ chỉ chờ mới một điểm giờ.

Thấy nàng bệnh yếu ớt như thế hắn lại đau lòng.

Hắn kêu Tiền ma ma để đồ ăn lên bàn sau đó đuổi Tiền ma ma ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn lại hắn, Lãnh Nguyệt và tỳ nữ của nàng.

Hản liên lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng tay ngọc bích tặng cho nàng.

Hắn không muốn Tiền ma ma nhìn thấy sợ rằng bà ta sẽ cưỡng lấy quà hắn tặng nàng.

Sau khi tự tay đeo vào tay cho nàng, hắn cầm tay nàng nhẹ xoa lên mu bàn tay nàng mà đau lòng.

"Coi tay nàng nhỏ gây thế nào này? Cố gắng ăn uống bồi bổ vào, nếu Tiền ma ma không cho nàng tiền tiêu, nàng cứ kêu Tiểu Hoa đến Lý phủ tìm ta."

Lãnh Nguyệt sau khi lấy được vòng tay thì nhẹ rút tay mình từ trong tay Lý Thiệu Hoành vê.

Cô gượng cười nói cảm ơn.

Sau đó lại đưa tay lên miệng ho khan.

Tiếu Hoa đứng bên cạnh ngâm hiểu ý, nên lên tiếng lịch sự mời Lý Thiệu Hoành ra về, lân sau khi Lãnh Nguyệt khỏi bệnh sẽ mời rượu cảm tạ Lý Thiệu Hoành Sau.

Lý Thiệu Hoành đau lòng vì mỹ nhân nên không nói gì liền quay người theo chân Tiểu Hoa đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng lại không còn ai ngoài cô, Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chiếc vòng trên tay, cô mỉm cười cứ giống như cô vừa mới quay xong một cảnh phim, rồi được bạn diễn thưởng quà ‘nóng ' cho vậy.