Editor: Dĩm
Nhưng Đường Mạn Oanh không phải đứa ngốc, dựa vào cấp bậc tinh thần lực với thân phận của cô ta thì khi ở bên Phàn Gia Kiệt, ít nhất cũng dành được vị trí phu nhân danh chính ngôn thuận bên cạnh anh, còn nếu đổi thành Phàn Tử Hào…… Tám phần chỉ làm được vật trang trí mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô ta lặng lẽ quét mắt nhìn Thời Quang, cô gái kia mới là người cô ta nên để ý.
Chuyện của Phàn Gia Kiệt với Thời Quang không ai không biết, không ai không hiểu, ngay cả cha mẹ của cô ta cũng nghe loáng thoáng ở đâu rồi.
Nhiều năm trôi qua rồi, cô ta chẳng tin giữa hai người họ không có thứ tình cảm ràng buộc, và vì cô ta không tin, nên giờ cô ta phải tránh đi cái mũi nhọn này, trước hết làm tròn chức vụ vị hôn thê người người quý mến của Phàn Gia Kiệt đã, khiến cho anh hoàn toàn chấp nhận cô, dần dần nảy sinh tình cảm, đến lúc cả hai có con trai rồi, cô ta nghĩ cách giải quyết Thời Quang cũng không muộn.
Đúng vậy, chỉ cần loại bỏ Thời Quang thôi, tuy Phàn Gia Kiệt sẽ có nhiều người phụ nữ khác theo đuổi, nhưng tuyệt đối không phải Thời Quang, người đã có tình cảm với anh nhiều năm liền là được.
Đường Mạn Oanh ngẩng đầu nhìn nhìn Phàn Gia Kiệt, thấy anh cũng đang nhìn Thời Quang, trong lòng vừa nghĩ, cô ta đã giả vờ té ngã “Ai nha!”
Nghe thấy tiếng kêu của cô ta, Phàn Gia Kiệt vội vàng tiến lên để đỡ, cơ thể của Đường Mạn Oanh đúng lúc nghiêng đưa ngực đặt vào tay của Phàn Gia Kiệt, Phàn Gia Kiệt tóm được một cục thịt mềm, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Thời Quang bị âm thanh khác hấp dẫn mà nhìn lại, đúng lúc cô trông thấy cảnh tượng trước mắt, Thời Quang hơi sửng sốt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Phàn Gia Kiệt, cô không khỏi nhấp môi.
Phần lớn tính cách của Phàn Gia Kiệt rất tốt, rất dễ nói chuyện, nguyên do vì mỗi lần cô kêu anh dừng lại không giận nữa, anh đều cố gắng áp chế xuống.
Phải biết rằng, tuy Liên Bang có quy định đàn ông không được ép thiếu nữ vị thành niên quan hệ với mình, nhưng phụ nữ tự nguyện lên giường với đàn ông ở đâu cũng có cả……
Không, trên cơ bản không phải là không muốn, chỉ cần tìm được cơ hội, các cô sẽ giao hoan với người đàn ông mà bản thân coi trọng, không ai thấy việc đó là sai cả, hầu hết mọi người cho rằng đây là sự dũng cảm hy sinh vì tình yêu, đặc biệt là những người phụ nữ thích tự mình thương cảm.
Khác với phần lớn cô gái khác, khi còn nhỏ Thời Quang đã được mẹ giáo dục yêu quý bản thân mình, lúc chưa tìm được người bạn đời ở bên cả kiếp, thì tốt nhất đừng để cho bọn họ đắc ý.
Thời Quang không biết ý nghĩ của ai là đúng, nhưng…… Nếu cô đã đồng ý với mẹ, thì chắc chắn cô phải làm được.
Nhưng cô phải thừa nhận bản thân cẩn thận quá mức, đã nhiều năm trôi qua, cô chưa để Phàn Gia Kiệt nếm được vị ngọt nào, dẫn đến việc Phàn Gia Kiệt bị người phụ nữ khác quyến rũ mất.
Nhưng cô không hề hối hận, mẹ vứt bỏ còn chưa nói đến, đây là lần đầu tiên cô có lợi thế lớn như vậy, không thể lãng phí vô ích được, nhìn Phàn Gia Kiệt đính hôn với người khác, đã thể hiện rằng quyết định của cô không hề sai.
Giờ anh không chịu được kháng cự dụ hoặc vì cô, thì sau khi kết hôn mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào chứ?
Không thể không nói, Thời Quang rất thích Phàn Gia Kiệt, hai người nắm tay nhau nhiều năm như vậy, hắn đối xử với cô vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận chu đáo, thậm chí không làm xằng bậy với phụ nữ như mấy tên đàn ông khác, không thích anh rất khó, cho nên cô mới kỳ vọng anh cao hơn lúc bình thường như vậy.
Ngay khi còn nhỏ mẹ đã nói với cô rằng “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân” [1] tuy lúc đầu Thời Quang không hiểu, cô chỉ cảm thấy ý nghĩa của mấy câu ấy rất đẹp thôi, nhưng sau khi hiểu rõ rồi thì…… Cô biết những lời đó ẩn chừa nỗi bi ai cùng tuyệt vọng, càng thấy nó đẹp thì càng thấy đau thương, người hiểu càng nhiều thì lại càng tuyệt vọng.
[1] Một đời một kiếp chỉ có hai người
Trước hôm nay, Thời Quang vốn dĩ thấy bóng dáng của nó, Phàn Gia Kiệt tốt như thế, hẳn có cơ hội ở bên cô cả đời, nhưng……
Thời Quang hơi hơi nhấp môi, không chú ý tới Đường Mạn Oanh đang hoảng loạn né tránh đỏ mặt ngồi xuống, xuyên thấu qua tấm kính cửa sổ cô trông thấy hai mắt mình đã đỏ ửng, loáng thoáng trong đó còn có giọt lệ rơi.