Một ngày này, Edward cũng trở về Forks từ chuyến đi săn bất ngờ. Thành thật mà nói, tâm trạng của Edward không phải quá tốt nhưng so với tình trạng táo bạo và dễ nổi nóng một tuần trước thì không thể phủ nhận, sau chuyến đi săn anh đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Ít nhất, hiện giờ Edward có tự tin bản thân có thể duy trì bình tĩnh tiếp xúc với Isabella Swan mà không phải cướp đường bỏ chạy trối chết như lần đυ.ng độ trước đó. Khoé môi Edward hơi cong lên. Không thể không thừa nhận cô gái kia đã thành công khơi gợi nên sự hứng thú của anh. Một con người khiến anh không thể đọc được suy nghĩ, đồng thời cũng mang trong mình một mùi máu hấp dẫn nguy hiểm; quả thật là một thử thách có tính khiêu chiến. Edward hơi đảo tay lái khiến chiếc Volvo chạy vào bãi đỗ xe trước sân trường, trong mắt không che dấu vẻ hào hứng và mong đợi.
Đi sau Edward là xe của Rose và Emmett, cuối cùng, cách đó khá xa mới là xe của Alice và Jasper. Chiếc xe điệu nghệ vẽ một đường cong khúc cua tuyệt đẹp trước khi đáp vào vị trí đỗ lại thường ngày. Dĩ nhiên người lái xe là Jasper, dù sao hôm nay ngay từ trên đường, Alice đã có vẻ hơi là lạ. Cũng bởi vì điều đó mà hai người không vội vàng xuống xe mà ngồi lại sau tay lái một lúc.
Alice hơi cau mày thất thần. Cô quả thực cảm thấy lo lắng và hơi khó chịu. Tất cả đều do điềm báo xuất hiện đột ngột trên đường đến trường.
Loại điềm báo vô thưởng vô phạt này xuất hiện cũng khá thường xuyên, luôn là những chuyện không có bất kỳ tính nguy hiểm nào với gia đình Cullen. Alice cũng không thường bận lòng về chúng, thậm chí ngay cả việc kể cho mọi người, nhất là Edward cô cũng lười kể. Thế nhưng, hôm nay không giống với. Alice nhớ lại những hình ảnh vụn vặt xuất hiện trong điềm báo, bất giác càng cảm thấy buồn bực khó chịu.
Đó thật sự cũng không phải là những hình ảnh u ám xấu xí gì, trái lại, không khí có vẻ khá thoải mái và hoà hợp. Mà chính cái loại không khí hạnh phúc như có như không ấy mới chính là thủ phạm chính khiến tâm trạng của Alice càng lúc càng không xong, phải nói là đang thẳng tắp xuống nấc zero và có xu hướng chuyển cực âm đi tiếp.
Đối tượng chính trong điềm báo cũng không phải ai khác xa xạ, một người là anh trai cô, Edward Cullen; nhưng, một người còn lại... (╬ ̄皿 ̄)凸!!!
Cũng không phải Alice không có hảo cảm với nhân vật này, thế nhưng theo cảm tưởng của cô người này rõ ràng không thể xuất hiện bên cạnh Edward, hơn nữa còn thân mật như thế. Nếu là Sarah, Alice còn có thể cảm thấy bình thường, dù sao Sarah thân thiết với Edward là chuyện mọi người đều biết, thời gian cũng đã gần một năm trôi qua; thế nhưng không hay ho, nhân vật chính thứ hai trong điềm báo lại là cái cô nữ sinh mới chuyển đến chẳng dính dáng gì đến họ, Isabella Swan!!!
Đây là cái loại hình ảnh ấm áp ngọt ngào quái dị kiểu gì?!!
Edward và Bella cười cười nói nói vô cùng hoà hợp trong tiết sinh học.
Hai người gặp nhau trong căn tin, lại tiếp tục cười cười nói nói vui vẻ.
Edward chở Bella trên chiếc Volvo quý giá của anh. Cô ta còn ngồi ở vị trí phó lái độc quyền của Sarah. (Được rồi, (╯‵□′)╯︵┴─┴, cái vị trí đó ngay cả Alice cô cũng chưa được ngồi, có biết không?)
Hai người cùng nhau đến trường trong cái nhìn ngỡ ngàng của toàn bộ học sinh trong trường.
Và thứ khiến cô kinh hoàng hơn nữa chính là khi hình ảnh cuối cùng kia chớp thoáng qua, cô rõ ràng nhanh mắt bắt được thân ảnh của Sarah, một mình đứng ở phía xa hoàn toàn tách khỏi không khí ấm áp của hai nhân vật chính phía trên. Cái ánh mắt lạnh nhạt đó của Sarah là cô chưa từng thấy qua. Sarah chẳng phải vẫn luôn ngốc ngốc nhưng ấm áp tươi cười đi bên cạnh Edward sao?
щ(゚Д゚щ) Edward, anh là đang làm cái trò gì???
Càng nghĩ Alice càng cảm thấy tức giận, giống như có thứ gì mắc nghẹn ngay cổ làm cách nào cũng không trôi đi được. Một năm trôi qua, tình cảm của cô đối với Sarah cũng không phải nông cạn, trạng thái tình cảm mập mờ giữa Edward và Sarah cô cũng xem trong mắt. Đối với Alice, chỉ cần Edward chăm chỉ cần cù đeo bám, Sarah không nghi ngờ gì chính là một thành viên tương lai của gia đình Cullen. Đột nhiên mọc ra một cái người lạ hoắc tên Bella xen vào giữa là điều khiến cô không tài nào chấp nhận. Đối với Alice, Isabella Swan chính là một người lạ một trăm phần trăm, không có định nghĩa khái niệm cũng không tồn tại bất cứ tình cảm nào. Isabella Swan là ai? Không quen biết có được hay không?
Alice khó chịu nhìn Jasper nhẫn nại ngồi bên cạnh mình, dáng vẻ lại vô cùng thoải mái nhàn hạ. Thật chướng mắt! Alice cởi đai an toàn nhào qua ghế tài xế, hai tay gọn gàng ôm lấy mặt Jasper, trán hung hăng cụng nhẹ vào trán bạn trai. Dù khó chịu muốn gây sự, Alice vẫn còn giữ được lý trí biết không thể bậy bạ dùng sức quá mạnh ở nơi này. Nếu tạo ra tiếng động lớn khiến người khác nghi ngờ thì quả thật xui xẻo. Alice cô cũng không phải kẻ ngốc nghếch như cô nàng Sarah kia.
Jasper đột ngột bị cụng trán cũng không cảm thấy đau đớn dù sao Alice cũng không dụng lực, tất nhiên choáng váng là không tránh khỏi. Anh đưa mắt nhìn gương mặt tinh xảo của Alice gần kề trước mặt mình, hai mắt cô ẩn ẩn lửa giận thể hiện tâm tình của chủ nhân hiện tại cực kỳ không tốt. Mặc dù đã ở bên cạnh nhau một thời gian dài, thế nhưng bất chợt gần gũi như vậy cũng khiến anh không khỏi bối rối, dĩ nhiên muốn nhìn thấy những loại cảm xúc này thông qua gương mặt cứng đơ của Jasper là không thể. Anh hạ mắt, bỏ qua trạng thái không đúng của bản thân. Được rồi! Đến lúc này anh vẫn không biết tại sao Alice lại đột nhiên trở nên kỳ lạ nhưng trước hết tốt nhất là làm dịu lại cảm xúc của cô ấy đã. Jasper cứng ngắc đưa một tay lên vuốt vuốt mái tóc hơi xù của Alice đồng thời cũng vận dụng khả năng điểu tiết cảm xúc của mình.
"Được rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì..."
Cảm nhận hành động dỗ dành vụng về của bạn trai, Alice chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Cô rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Đó là kết quả do khả năng của Jasper hoạt động mang lại. Thế nhưng, cho dù là thế, trong đầu Alice vẫn không ngừng tràn ngập suy nghĩ muốn đánh Jasper thêm một cái nữa cho bõ ghét. Suy nghĩ và tình cảm ở hai trạng thái trái ngược khiến Alice lại càng cảm thấy giống như vô tình ăn phải ruồi bọ. Thôi được, Alice thừa nhận cho dù có ăn nhầm phải sâu bọ cô cũng chẳng nếm được mùi vị gì, nhưng mà nhìn bằng mắt chẳng phải vẫn cảm thấy được chúng nó ghê tởm hay sao?
Hai tay Alice kéo hai má của Jasper khiến khuôn mặt đẹp trai luôn giữ nguyên một biểu tình vô cảm của anh trở nên biến dạng về phương ngang.
"Không được dùng năng lực với em."
Jasper nghe vậy cũng gật đầu, cánh tay vẫn cứng ngắc vỗ về đầu Alice.
"Được anh không dùng."
"Anh đang xem em như con nít?" Alice híp mắt, ngữ khí cũng trở nên nguy hiểm. Trong mắt cô, cái khuôn mặt cứng đơ kia của Jasper càng trở nên đáng đánh.
"Anh không." Giọng điệu của Jasper vẫn luôn nghiêm túc nhưng khi phối hợp với bản mặt đã bị Alice kéo biến dạng lại trở nên có vẻ buồn cười.
Alice cuối cùng cũng nhịn không được phì cười thả tay ra, không còn tiếp tục hành hạ khuôn mặt của Jasper. Cô khẽ mổ một cái thật nhanh lên môi của Jasper rồi mới trở về chỗ ngồi của mình, lấy ra ô dù, bước xuống xe.
"Không giỡn với anh nữa. Thật sự không thú vị mà!"
"Không đi học sao?"
Alice cười một cách tinh nghịch, tung tăng đến bên cạnh Jasper. Một tay bám vào cánh tay rắn chắc của anh, tay còn lại che dù cho cả hai người. Không thể không thừa nhận, với sự chênh lệch về chiều cao giữa hai người thì hành động này của Alice thoạt nhìn có vẻ cố sức, bằng chứng là một nửa bên vai không được che dù của Jasper vẫn bị nước mưa nhỏ giọt làm ẩm.
"Hôm nay em muốn học Edward cúp học, đi tìm người."
Jasper cúi đầu nhìn Alice đã trở lại trạng thái vui vẻ như thường ngày. Khuôn mặt của anh vẫn không toát ra bất cứ biểu cảm nào khác thế nhưng sâu trong mắt rõ ràng đọng lại rất nhiều yêu thương và dịu dàng. Anh đón lấy chiếc ô trên tay Alice, tất nhiên là tư thế che ô vẫn không thay đổi, phần nhiều là bên Alice, phần ít chỉ đủ che một nửa Jasper nhưng anh không mấy quan tâm. Thật sự hai người không cần dù nhưng hiển nhiên, bắt chước con người thì cũng cần phải ghi nhớ rất nhiều thói quen của họ, không dính nước, sợ nóng sợ lạnh chẳng hạn; ngày mưa che ô luôn là một thói quen cần phải giữ kỹ. Kỳ thật, hơn hết chính là Alice cảm thấy bản thân rất hợp với tư chế cầm dù che mưa. Vì thế, hình tượng của hai người trong những ngày mưa cứ thế được định rồi. Thoạt nhìn vô cùng đẹp và lãng mạn!
"Vậy đi thôi."
Alice và Jasper đồng thời tiến vào trường học. Dĩ nhiên là trong sân trường vắng hoe cũng không có ai để nhắc họ, bạn học à, chuông vào lớp đã reo lâu rồi!