Như bao ngày khác, vào đúng một giờ rưỡi chiều, tôi xách chiếc xe đạp cọc cạch của bố đạp hùi hụi trên đường cao tốc ngược gió để đến trường học thêm.
Trời đã chuyển lạnh từ lâu. Đạp xe giữa cánh đồng rộng bao la hút tầm mắt này, có cảm giác mỗi lần gió thổi là có thể đông cứng luôn. Bọn con gái đã sớm ấm áp trong những chiếc áo len dày cộm, những chiếc áo phao phùng phình hay một cái khăn luồm thuồm. Bọn con trai chúng tôi thì vẫn cứ lông nhông với áo sơ mi hay áo phông. Chúng tôi cũng chẳng phải là thể hiện là mình cường tráng gì đó, cũng chẳng phải là không thấy lạnh mà chính xác là lười mặc đồ ấm.
Buổi sáng, mặc cho tôi lưu luyến cái giường ấm áp không thôi, mẹ cũng dựng tôi dậy, đẩy vào bếp bắt giữ lửa để nấu nước sôi. Trông bếp thì cực kỳ ấm áp rồi, nhiều khi tôi còn gật gà ngủ ngay bên bếp, may chưa lần nào ngã lộn cổ vào nồi nước sôi. Ăn cơm sáng cũng ngay bên bếp, sau đó mặc đồ loa qua xong xách cặp đi học luôn. Nghĩa là ở nhà vô cùng ấm áp nên tôi chẳng phải mặc đồ ấm gì nhiều, thế là tót lên xe đạp mà đi luôn. Ra ngoài đường mới ngộ ra cái lạnh thấu xương. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, cổ theo phản xạ rụt lại. Một tay cầm lái, một tay vòng ngang hông cho đỡ lạnh. Mặc dù đã nhiều ngày như thế rồi nhưng tôi vẫn cứ lười mặc đồ ấm, vì dù sao lạnh thế này vẫn còn chịu được.
Hôm đó, tôi đi học thêm Toán. Thực ra, bồi dưỡng Toán mới căng, vì luôn phải giành giật với con Dương chứ học thêm Toán thì rất nhàn nhã. Chẳng qua đến để nghịch là chính, nhưng dù vậy khi nghe tin cô có việc đột xuất không đến được thì tôi vẫn cứ vui như trẩy hội.
Khi đó, lớp tôi đã ngồi đến hai giờ bốn mươi lăm phút chiều rồi, chẳng đứa nào muốn về ngay. Cả bọn quyết tâm ở lại bày trò nghịch ngợm. Thằng Trung mới được bố mẹ tậu cho cái điện thoại cảm ứng. Chỉ là cái Samsung Galaxy S thôi nhưng đối với chúng tôi bấy giờ, những đứa trẻ chỉ biết đồng với núi thì xem như cái gì đó lạ lắm. Cả bọn con trai bu quanh thằng Trung mặc dù thằng đấy cũng đã mua một tuần rồi, nhưng chúng tôi vẫn cứ ngắm mãi không biết chán.
Bên kia là bọn con gái nhao nhao không biết nên chơi gì. Ý kiến táo bạo đầu tiên là ra quán ăn kem trong thời tiết giá lạnh này. Tôi nghĩ đến việc cắn vào que kem đông cứng, răng chắc mất luôn cảm giác. Cũng có vẻ vui nhưng sau đó nhiều đứa đang đau họng nói khồm khồm ăn xong kem chắc mất luôn giọng quá. Vậy là dẹp ăn kem sang một bên.
Con Dương là đứa đề xuất trò ăn kem, sau đó bị gạt sang một bên thì nó có vẻ không hào hứng đề xuất gì nữa. Nó trầm ngâm nhìn sang tụi con trai chúng tôi một hồi lâu. Sau đó, nó đi lại chỗ tôi, lấy chân gạt ra quả bóng đá dưới gầm bàn của tôi, giơ lên và hét:
- Đá bóng đê!
Cả bọn quay lại nhìn nó, cả lớp chợt im phăng phắc. Cái im lặng đó đồng nghĩa với việc không tán thành lắm. Nó nói tiếp:
- Con trai đá với con gái. Bên nào thắng bao bên kia đi ăn.
Đến lúc này, cả bọn con gái mới òa ra, bu lại chỗ con Dương hú hét ủng hộ. Bọn con trai chúng tôi mới ngước mắt ra khỏi cái màn hình điện thoại vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau. Bọn con gái huých vai, kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
- Sao nào? Sợ hả?
Mấy đứa con trai toàn mấy thằng bị khích mấy câu là lập tức máu nóng lên, lập tức đồng ý. Lớp được chín đứa con trai, tôi lại là đứa đá được nhất bọn nên dĩ nhiên phải tham gia không tám đứa huynh đệ còn lại bục mặt ra mà khao mấy đứa con gái chua ngoa ấy.
Cả lớp đang chuẩn bị lục đυ.c kéo nhau ra sân cỏ thì con Dương tự dưng dang hai cánh tay ra trước mặt tôi khi thấy tôi chuẩn bị đứng dậy.
- Trừ thằng Việt ra đi.
Tôi trố mắt ra nhìn nó. Bọn con gái theo vậy cũng hùa theo bảo đừng cho tôi vào đá. Và lí do tụi nó đưa ra rất buồn cười là vì tôi đá giỏi còn tụi nó rất gà mơ nên không công bằng.
Tôi còn chưa kịp chống chế gì thì may sao, thằng Trung nghĩa hiệp ra tay, quay lại chỗ ngồi bên cạnh tôi cùng lúc giơ điện thoại lên:
- Thằng Việt không đá thì tụi này cũng không đá đâu.
Bọn con trai cũng bắt đầu lên tiếng bảo vệ quyền và nghĩa vụ của chúng nó:
- Ờ đấy, được chín thằng đơn lẻ đấu với hai mươi tư đứa con gái, rồi còn loại thằng Việt ra thì còn cái quái gì nữa?
Tôi biết tôi chiếm lợi thế nên không nói gì, chỉ nhìn con Dương cười thách thức. Con Dương đang mở miệng chuẩn bị một tràng lý luận ngoa ngoắt chẳng đâu vào đâu, thì mấy đứa con gái vỗ vai nó:
- Thôi, có thằng Việt đá được trong bầy này thôi, chị em mình chấp hết mấy thằng ẻo lả này.
Con Dương nghe xuôi xuôi, mới nguýt tôi một cái rồi cùng cả lớp ra sân cỏ.
Tôi thề, tôi phải thắng trận này.