Lục Hoặc ngước mắt nhìn lại, ánh mắt anh có vài phần sắc bén, có vài phần hung dữ.
Người hầu gái đang muốn hét lên lại nghẹn lại ở yết hầu, không lên tiếng.
Cô ấy hoảng sợ đặt món ăn lên mặt bàn.
Lục Hoặc muốn đứng dậy nhưng mà vừa mới nâng lên nửa người trên, quần áo của anh đã bị kéo lấy, anh rũ mắt nhìn lại, ngón tay cô gái đang cầm lấy vạt áo của anh.
Kiều Tịch mở to mắt, “Anh muốn đi đâu?”
Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, “Có người tới.” Đáy mắt anh có chút mất tự nhiên, “Cô yên tâm, tôi sẽ bảo cô ấy thề không nói ra ngoài.”
Ở bên cạnh một người tàn tật sẽ không tốt cho danh tiếng của cô.
Cô yếu ớt như vậy, nhất định không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác nhìn cô.
Kiều Tịch nhìn người xuất hiện trong phòng, cô không kinh ngạc.
Cô ngồi dậy, cơ thể như không có xương dựa vào vai Lục Hoặc, cằm gác trên bờ vai của anh, cô nhìn về phía người hầu gái đang luốn cuống cách đó không xa.
“Chào chị.” Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, cô lớn lên rất đẹp, cười rộ lên càng đẹp mắt.
Người hầu gái vội gật đầu.
“Tôi là bạn gái của Lục Hoặc.” Kiều Tịch cười nói, vừa mới nói xong, cô có thể cảm nhận được cơ thể Lục Hoặc run lên một chút, rõ ràng là bị giật mình.
Kiều Tịch tiếp tục mở miệng: “Ông của anh ấy không thích chúng tôi ở bên nhau, tôi là lén vào, chị có thể giúp tôi giữ bí mật này không?”
Ánh mắt cô đầy chân thành, “Tôi và Lục Hoặc yêu thích lẫn nhau, không muốn bị chia rẽ, chị có thể giúp chúng tôi không?”
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô gái, người hầu có chút luống cuống, cô ấy vội bảo đảm, “Tôi sẽ không nói gì cả, cô yên tâm.”
Đôi mắt Kiều Tịch cong lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ngôi sao, “Cảm ơn cô.”
Đối phương là mục tiêu công lược lần này của Triệu Vũ Tích, Bạo Phú đã đưa tư liệu cho cô xem.
Kiều Tịch không lo lắng đối phương sẽ mách lẻo, đối phương là người lương thiện, sẽ không nói dối.
Sau khi người hầu gái rời đi, Kiều Tịch nghiêng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của Lục Hoặc.
Hai mắt cô sáng ngời, có chút ngạc nhiên, “Anh đang xấu hổ à?”
Nghe lời cô gái nói, Lục Hoặc xoay đầu đi, “Không phải.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non quơ quơ.
Vòng eo của thiếu niên thẳng tắp, cả người căng thẳng, nỗ lực phủ nhận sự thật bản thân đang xấu hổ.
Ô, sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Trong sách miêu tả Lục Hoặc là Boss phản diện, dựa vào năng lực của mình, anh phách lối tùy ý chèn ép các hào môn khác khiến không ít người phá sản, anh làm hết mọi chuyện xấu, không có tình cảm, không có đạo đức, ai khiến anh không vui thì sẽ rơi vào kết cục thảm hại.
Trong sách đề cập đến một người đắc tội Lục Hoặc, đi cầu xin anh buông tha chính mình, đối phương quỳ trước mặt Lục Hoặc, Lục Hoặc không dao động, bánh xe lăn của anh trực tiếp đè lên tay của đối phương rời đi.
Nhưng mà bây giờ Lục Hoặc rất đơn thuần, bởi vì cô nói mấy câu mà cổ đều đỏ.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: “Vì sao sau này Lục Hoặc sẽ biến hóa lớn như vậy.”
Bạo Phú: “Chủ nhân, 100% năng lượng đen sẽ khiến con người hoàn toàn hắc hóa.”
Kiều Tịch hiểu rõ, cho nên, Lục Hoặc không được tiêu trừ năng lượng đen sẽ biến thành Boss phản diện.
“Những lời lúc nãy.” Lục Hoặc nỗ lực bỏ qua hơi ấm phả lên trên cổ anh, anh dạy dỗ cô gáii, “Sau này cô đừng tùy tiện nói với những người khác.”
Cô không biết, lời đồn sẽ làm hại cô.
Lỗ tai của Lục Hoặc trước mặt cô đỏ bừng, Kiều Tịch có chút xấu, cô cố ý đùa anh, “Lời gì?”
Lục Hoặc mím môi, anh duỗi tay đẩy cô gái đang mềm như bông dựa vào anh như không có xương, “Cô nên rời khỏi.”
Kiều Tịch sao mà sẽ nghe lời anh, cô mới hấp thụ được 3% năng lượng vàng, vất vả lắm mới tới được, cô đương nhiên phải cố gắng hấp thụ nhiều một chút, hơn nữa, cô cũng có chuyện quan trọng.
Lúc ăn cơm chiều, người hầu gái bưng đồ ăn đi vào.
Cô ấy không báo cáo lại với ông cụ Lục chuyện trong phòng Lục Hoặc có cô gái xuất hiện.
Kiều Tịch đánh giá đối phương.
Đối phương tên là Ôn Tình, trước kia là sinh viên y ưu tú, sau khi đi làm một năm thì kết hôn, bởi vì chăm sóc gia đình nên cô ấy từ chức ở nhà, không đi làm nữa.
Cho đến gần đây, cô ấy đi tìm việc một lần nữa, được ông cụ Lục thuê tới chăm sóc Lục Hoặc.
Ngũ quan của Ôn Tình có vài phần thanh tú, khí chất dịu dàng, nhưng sắc mặt cô ấy tái nhợt tiều tụy cũng không hay trang điểm, rõ ràng là ở độ tuổi 27-28 đẹp như hoa, nhưng thoạt nhìn giống hơn ba mươi tuổi.
Kiều Tịch nhìn thấy năng lượng xanh của Ôn Tình chỉ còn 12%, nếu thấp hơn 10% thì sẽ bị Triệu Vũ Tích cướp đi.
“Cảm ơn chị Tình.” Kiều Tịch ngọt ngào nói cảm ơn.
“Không…… Không cần khách sáo.” Ôn Tình có chút hoảng loạn, “Hai người cứ ăn từ từ.”
Cô ấy bước nhanh đi ra ngoài.
Trên tư liệu Kiều Tịch lấy được ghi rằng, Ôn Tình ở nhà nhiều năm, mỗi ngày làm việc nhà, hầu hạ mẹ chồng và cả nhà cô em chồng, không có chút tự do, quan trọng nhất là bởi vì cô ấy không sinh được con nên mẹ chồng cả ngày tìm cách giày vò cô ấy.
Tra tấn về tinh thần khiến tinh thần cô ấy hết sức căng chặt, gần như sắp tan vỡ.
Mà người chồng trước khi kết hôn đã hứa cả đời thương cô ấy, yêu cô ấy lại đi sớm về trễ, cùng thuê nhà với một nữ đồng nghiệp cùng công ty, tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Kiều Tịch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cả gia đình lớn ấy ở trong nhà của Ôn Tình, xài tiền mà cô ấy tích tụ được, sai cô ấy làm việc, còn ghét bỏ cô ấy.
Tính tình Ôn Tình còn không phải mềm bình thường, mà còn mềm hơn cả bánh bao.
Hiện tại cô ấy còn không biết chuyện chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, nếu biết thì cô ấy sẽ sụp đổ mất, năng lượng xanh nhất định sẽ giảm xuống.
“Không thích ăn mấy món này à?” Lục Hoặc ở bên cạnh thấy Kiều Tịch đang ngẩn người, anh mở miệng hỏi: “Cô muốn ăn cái gì, tôi bảo người đi phòng bếp lấy.”
“Không cần.” Kiều Tịch lấy lại tinh thần, cô di chuyển ghế dựa tới gần Lục Hoặc, ngọt ngào nói: “Anh ăn cái gì thì em ăn cái đó.”
Lục Hoặc nắm chặt chiếc đũa, anh rũ xuống mi mắt, không lên tiếng.
Sau khi ăn cơm xong.
Kiều Tịch kinh ngạc phát hiện Lục Hoặc đang ở trong phòng tắm giặt váy giúp cô.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, anh rũ mi, vẻ mặt nghiêm túc vò quần áo.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch đứng ở cửa, đầu quả tim nhảy lên, “Anh tốt như vậy, em muốn trộm anh đưa về nhà.”
Đôi mắt đang rũ xuống của Lục Hoặc che đậy ý cười nhẹ nơi đáy mắt, anh lạnh giọng nói: “Trộm một người tàn phế về nhà, cái gì cũng không làm được thì có tác dụng gì chứ.”
Kiều Tịch đi qua, cô nửa ngồi xổm bên chân anh, ánh mắt cô rất sáng, “Làm ấm giường.”
Bàn tay Lục Hoặc dừng một chút, trái tim dường như sắp bị người ta cướp đi, anh tức giận nói: “Cô vô lại vừa thôi.”
Kiều Tịch cười ngã vào bên chân anh.
Buổi tối lúc Kiều Tịch rời đi đã khuya, trên người cô mặc váy mà Lục Hoặc tự tay giặt sạch, làm khô, có chút nhăn nhưng cô rất thích.
Trở lại Kiều gia, cô thấy Triệu Vũ Tích mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, bộ dạng sống không còn luyến tiếc, không muốn động chút nào.
“Chủ nhân, hôm nay người phụ nữa xấu xa kia trồng được 51 cây.” Bạo Phú nói cho Kiều Tịch.
“Nhiều như vậy?” Kiều Tịch có chút kinh ngạc, dựa theo tốc độ như vậy, còn 7 ngày là Triệu Vũ Tích có thể trồng xong cây.
“Chủ nhân, cô phải tranh thủ thời gian đi cứu người.” Bạo Phú sốt ruột nói, cậu không muốn người phụ nữ xấu xa kia thực hiện được nhiệm vụ chút nào. Kiều Tịch lên tiếng, cô đi qua, từ trên cao nhìn xuống Triệu Vũ Tích, “Chị hình như rất mệt.”
Triệu Vũ Tích nằm trên sô pha, ngón tay mệt đến run rẩy, chân cũng mềm.
Hôm nay trừ lúc trời mưa, cô ta vẫn luôn trồng cây, tay gần như bị cọ xát đến mức tróc da, ngay cả eo cũng đau mỏi.
Lần này, cô ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Vũ Tích ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch đứng trước mặt mình, ánh sáng chiếu vào trên người Kiều Tịch, cô xinh đẹp đến kỳ lạ.
Cô ta nghe thấy đối phương cười khanh khách nói: “Sao mà chị nằm như cá mặn thế?”
Tay Triệu Vũ Tích càng run lên, là vì tức, cô ta biết mình không nên so đo với một người sắp chết, nhưng sắc mặt Kiều Tịch hồng hào, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, đâu có một chút ốm yếu nào?
Cô ta đột nhiên ác độc muốn biết, sao Kiều Tịch còn chưa chết!
Tay Triệu Vũ Tích đau, cô ta miễn cưỡng chống sô pha ngồi dậy, cười yếu ớt, “Chị có chút mệt.”
Kiều Tịch cười nói: “Nếu mệt thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm quá nhiều việc.”
Cô không hề đồng tình với đối phương, Triệu Vũ Tích trồng cây cũng không phải vì làm việc tốt, mà là cướp đoạt sinh mệnh của người khác, mấy trăm cây đã muốn đổi một mạng người, mệt hơn nữa cũng đáng đời.
Triệu Vũ Tích cảm thấy lời nói của đối phương có ẩn ý, nhưng mà Kiều Tịch cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch không chỉ đưa Lục Hoặc rời khỏi Lục gia, lá gan của cô còn lớn hơn, đưa cả người chăm sóc Lục Hoặc là Ôn Tình đi theo.
Cửa sau bị ông cụ Lục khóa chặt còn có camera theo dõi đều bị cô chi một số tiền lớn tìm người tới thay đổi.
“Ông của anh có lợi hại đến đâu cũng không thể nghĩ ra được em lại đưa anh ra ngoài.” Kiều Tịch đắc ý nói bên tai Lục Hoặc.
Tiếp theo, cô gái lấy ra một hộp sữa từ bên cạnh, giọng nói cô cực kỳ dễ nghe, “Anh có đói bụng không, em làm nóng sữa bò rồi, anh uống trước lót bụng, đợi lát nữa đưa anh đi ăn món ngon.”
Hộp sữa ấm áp được nhét vào trong tay anh, lòng bàn tay Lục Hoặc nóng lên.
Người hay làm màu lại hóa thân thành tri kỷ, ai có thể chịu được?
Anh nuốt nước miếng, có cảm giác bất lực lại tự sa ngã, “Ừ.”
Thấy Lục Hoặc uống sữa bò, Kiều Tịch vừa lòng sờ tóc mái hỗn loạn trên trán anh, bé đáng thương này chắc chắn cảm động muốn khóc rồi.
Ôn Tình từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua bộ dạng ngọt ngào của hai người trẻ tuổi phía sau xe, cô ấy không khỏi nhớ tới thời đại học, mỗi lần chồng tìm cô ấy đều sẽ đưa cho cô ấy một hộp sữa bò.
Còn sau khi kết hôn, thói quen đó không biết khi nào đã biến mất rồi.
Xe đi đến quán cơm, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc và Ôn Tình đi vào ăn cơm.
“Quán này ăn khá ngon, chị Tình, chị ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn.” Ôn Tình có chút luống cuống, cô ấy lo lắng chuyện mình và Lục Hoặc rời khỏi Lục gia sẽ bị phát hiện.
Quay đầu lại, Kiều Tịch duỗi tay kéo vạt áo Lục Hoặc, “Anh muốn ăn cái gì, em gắp giúp anh.”
“Không cần.”
Kiều Tịch không nhìn thấy lá mầm non hiện ra, hiển nhiên anh nói không cần, chính là thật sự không cần.
“Vậy anh gắp đồ ăn giúp em.”
“Cô tự làm đi.”
Kiều Tịch nhịn không được liếc anh một cái, “Đây là tình thú, anh hiểu hay không?”
Lục Hoặc ngước mắt, anh nhìn thấy cặp đôi ở đôi diện đang đút cho nhau, lông mi cong dài của anh run rẩy, “Không hiểu.”
Chưa từng có người dạy anh.
Lúc này, Ôn Tình ở phía đối diện đột nhiên sẩy tay làm rơi chiếc cốc.
Kiều Tịch vội rút khăn giấy từ bên cạnh cho cô ấy, “Chị Tình, có bị bỏng không?”
Ôn Tình vội vàng xin lỗi, “Tôi không sao, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Cô ấy hoảng loạn lau nước trên cơ thể mình.
“Không cần nói xin lỗi.” Kiều Tịch nhìn một nam một nữ đi vào từ phía cửa, cô híp mắt lại.
Cô biết, đó là chồng của Ôn Tình - Phương Chí Hải, bên cạnh anh ta chính là nữ đồng nghiệp ở chung với Phương Chí Hải - Diêu Linh.
Thứ bảy hàng tuần, hai người sẽ cùng nhau tới quán này ăn cơm.
Cho nên hôm nay cô mới đưa Ôn Tình ra ngoài.
Ôn Tình lặng lẽ liếc mắt nhìn người chồng đang đi vào, đối phương ngồi ở vị trí bên trái phía trước cô ấy, đưa lưng về phía cô ấy.
Cô ấy nhớ rõ buổi sáng trước khi đi chồng có nói với cô ấy hôm nay phải đi thành phố C mua nguyên liệu, tối chủ nhật mới về.
Ôn Tình vẫn luôn im lặng, cô ấy thường quay đầu lại nhìn người chồng ngồi ở phía bên trái, chỉ thấy chồng mình và người phụ nữ ngồi đối diện vừa nói vừa cười, cử chỉ thân mật.
“Chị Tình, ăn nhiều một chút, ăn no làm gì cũng có sức.” Kiều Tịch nói.
Ôn Tình lấy lại tinh thần, sắc mặt cô ấy tái nhợt, “Cảm ơn.”
“Đợi lát nữa em đưa hai người đi mua chút bánh ngọt, gần đây có một tiệm bánh rất ngon.” Kiều Tịch cười mở miệng.
Lục Hoặc không khỏi đánh giá Kiều Tịch vài cái, lại nhìn Ôn Tình, anh cứ cảm thấy cô gái đang có kế hoạch xấu gì đó.
Chồng Ôn Tình đưa người phụ nữ đó rời đi, ánh mắt Ôn Tình vẫn dõi theo.
“Chúng ta đi thôi, đi mua bánh ngọt.” Đôi mắt Kiều Tịch cong lên, cô đẩy Lục Hoặc.
Quán bánh ngọt Hoa Phố này là quán lâu đời, không ít người thích ăn quán này, Phương Chí Hải cũng đưa người phụ nữ đó tới đây.
Trong xe, Kiều Tịch mở miệng nói: “Chị Tình, làm phiền chị xuống xe mua giúp em một phần bánh hoa hồng.”
Thấy chồng ôm người phụ nữ đi vào trong quán, đôi mắt Ôn Tình nhanh chóng đỏ lên.
Lúc cô học đại học thích ăn bánh của quán này nhất, chồng cô cũng sẽ thường xuyên mua cho cô ăn, đặc biệt là bánh hoa hồng của nhà họ, chồng cô biết cô thích nên anh có thể xếp hàng hai tiếng để mua cho cô.
Có đôi khi mưa to, cô bảo anh đừng mua, anh sẽ cười dịu dàng nói: “Tình Tình nhà ta thích ăn, cho dù đao rơi, anh cũng sẽ đi mua.”
Lúc cô bị bệnh, anh còn dậy sớm đi xếp hàng, sau đó chạy đến dưới nhà cô, gấp gáp đưa bánh mới ra lò cho cô ăn.
Khóe mắt chua xót, trước mắt Ôn Tình trở nên mơ hồ, ngực bế tắc, vô cùng đau đớn, cô rất khó tin.
Người trong trí nhớ kia đột nhiên thay đổi rồi?
Kiều Tịch xích lại ngồi gần Lục Hoặc, cô thở dài, “Thật ra em cũng không muốn ăn lắm.”
“Nếu không thì đừng mua nữa.”
Kiều Tịch nhìn Ôn Tình đang run rẩy ở phía trước, cô tiếp tục nói: “Quán này đã mở rất lâu, hương vị vẫn mãi không thay đổi, không có gì mới, em đi ăn món mới của quán khác cũng được.”
Ôn Tình lắc đầu, như là khắc chế đến mức tận cùng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Không sao, Kiều tiểu thư, tôi đi mua giúp cô.”
Cô ấy mở cửa xe, đi ra ngoài.
Kiều Tịch nhìn Ôn Tình đi về phía quán bánh, cô đột nhiên nghiêng đầu nói với Lục Hoặc: “Có phải thời gian dài rồi thì đàn ông các anh sẽ ham thích cảm giác mới mẻ, muốn đi tìm những người khác hay không?”
Con ngươi đen nhánh sạch sẽ của Lục Hoặc đầy mờ mịt, anh không hiểu Kiều Tịch đang nói cái gì.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kiều Tịch đột nhiên tựa sát vào anh, “Nghĩ như vậy, thực ra anh có ưu điểm, ít nhất anh sẽ không chạy đi làm loạn với người phụ nữ khác, em chỉ cần coi kỹ chiếc chân thứ ba của anh là được rồi.”
Lục Hoặc nghe không hiểu cô đang nói gì, nhưng câu cuối cùng anh vẫn nghe hiểu, “Kiều Tịch!”
Anh không nhịn không được, ngón tay thon dài véo mặt của cô gái, lời lẽ chính đáng giáo dục cô, “Không thể nói bậy.”
Kiều Tịch chớp mắt, cô chưa nói, cô có thể khiến anh khóc lóc cầu cô.