Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 6

Kiều Tịch ngồi xổm, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.

Trong đôi mắt đen của cô dường như chứa đầy hình bóng Lục Hoặc.

Vẻ mặt của Lục Hoặc trở nên căng thẳng, ngón tay trên tay vịn trở nên cứng ngắc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy mình trong mắt người khác.

Kiều Tịch vẫn luôn để ý từng cử động của Lục Hoặc, cô tỏ vẻ đáng thương mở miệng: “Em ngồi xổm đến mức chân đã tê rần rồi này.”

Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc vang lên mang theo bất đắc dĩ: “Đứng dậy.”

Kiều Tịch lại trêu chọc, tay nhỏ xinh đẹp quơ quơ trước mặt Lục Hoặc, “Nơi này, anh vừa mới đánh.”

Lục Hoặc hạ mắt xuống, nhìn trên bàn tay trắng nõn của cô gái kia đừng nói một chút hồng, ngay cả một tỳ vết gì cũng đều không có,thật sự bóng loáng non mịn.

Sao có thể lưu manh như vậy? Da mặt dày đến mức này, mắng không được, đánh cũng không xong!

Đầu ngón tay siết chặt, Lục Hoặc thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay Kiều Tịch, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, quá mức tinh tế.

Lục Hoặc không thấy được thanh năng lượng trên mu bàn tay của Kiều Tịch càng ngày càng sáng.

Mặt hắn không biểu tình cầm lấy sợi ruy băng màu xanh lá cây nhạt kia, vụng về quấn quanh trên cổ tay của cô, thắt ra một chiếc nơ con bướm trông xiêu xiêu vẹo vẹo.

Kiều Tịch nhìn năng lượng vàng đột nhiên tăng lên, cô cố ý nói: “Thật xấu, anh buộc lại đi.”

Lục Hoặc buông tay cô ra, liếc nhìn cô gái lưu manh trước mặt rồi cảnh cáo, “Kiều Tịch, đừng tham lam.”

Kiều Tịch chớp chớp mắt, nhìn con số trên thanh năng lượng nhảy từ 10% biến thành 12%, cô quả thật rất tham lam muốn tiếp tục được chạm vào người Lục Hoặc.

Cô hừ một tiếng đứng dậy, làn váy màu xanh nhạt của cô phất qua quần tây đen của Lục Hoặc “Em đi đây.”

Lúc này đây, Lục Hoặc không giữ im lặng nữa, anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừ.”

Cảnh xuân tươi đẹp biến mất.

Hắn giống một đống bùn nhão, tiếp tục thối rữa trong căn nhà nhỏ u ám này.

Trước cửa nhà họ Kiều, Kiều Tịch đúng lúc gặp phải Triệu Vũ Tích từ bên ngoài trở về.

Chỉ trong hai ngày, mẹ Kiều đã mua cho Triệu Vũ Tích không ít quần áo, hiện tại trên người cô ta đang mặc bộ đồ theo mốt mới của mùa này, vốn có ngoại hình thanh tú, hiện tại trang điểm lên trông tinh xảo hơn rất nhiều.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, sắc mặt hồng nhuận của Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích trong lòng thầm giật mình, đối phương sắc mặt giống như còn tốt hơn so với ngày hôm qua:

“Tiểu Tịch, hôm nay em đi ra ngoài à? Thân thể của em có chỗ nào không thoải mái không?”

Kiều Tịch đối diện với ánh mắt đồng tình của Triệu Vũ Tích, cô cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói: “Không có việc gì.”

Triệu Vũ Tích gật gật đầu, “Em mới từ bên ngoài trở về, nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Cô trọng sinh nên mốc thời gian bị thay đổi cũng không ít, Kiều Tịch khẳng định cũng chịu ảnh hưởng theo cô, thời gian tử vong cũng chậm lại.

Giọng nói nhỏ của Bạo Phú tỏ ra hứng khởi, “Chủ nhân, cô gái này lại có mùi khó ngửi hơn.”

Kiều Tịch nghi hoặc, “Triệu Vũ Tích có mùi khó ngửi?”

“Chủ nhân, trên người cô ấy mang theo hệ thống hấp thu năng lượng xanh lá cây.” Hôm qua Bạo Phú đã học hỏi Bá Vương: “Chừng nào hệ thống của đối phương thăng cấp, mùi khó ngửi cũng sẽ tăng theo.”

“Hấp thu năng lượng xanh lá cây?” Kiều Tịch cảm thấy thật thần kỳ, cô chỉ từng thấy năng lượng vàng với đen của Lục Hoặc, chưa từng thấy loại năng lượng xanh này.

Bạo Phú giải thích nói: “Không phải mỗi người đều sẽ có năng lượng xanh, những người có tâm hồn thiện lương nhưng lại ở nơi đen tối sẽ có được, năng lượng xanh có thể chống đỡ bảo hộ bọn họ, nhưng nếu mất đi bọn họ cũng sẽ chết.”

Lúc trước Bạo Phú từng nói năng lượng đen là oán niệm của con người, vậy cô có thể hiểu là năng lượng xanh chính là tín niệm* của con người.

*lòng tin, hi vọng

Cô nhìn về phía Triệu Vũ Tích trước mặt, hào quang bàn tay vàng của nữ chủ là dựa vào hút tín niệm của người khác?

Khó trách Bạo Phú nói ngửi được mùi khó chịu, thứ chuyên lấy đi tính mạng của người khác có thể không bốc mùi sao?

Kiều Tịch lại lần nữa hỏi Bạo Phú, “Ta hấp thu năng lượng vàng từ Lục Hoặc, thật sự sẽ không tổn hại tới tính mạng của anh ta chứ?”

Tuy rằng cô muốn sống, nhưng cô cũng không ích kỷ đến mức lấy tính mạng của người khác tới đổi.

Giọng của Bạo Phú tràn ngập khẳng định, “Chủ nhân, chỉ cần tiêu trừ năng lượng đen trên người Lục Hoặc, năng lượng vàng sẽ không biến mất, dù ngài có hấp thu hết năng lượng vàng trên người Lục Hoặc thì hắn cũng không bị ảnh hưởng gì.”

Kiều Tịch lúc này mới yên tâm, “Ngươi vừa mới nói, Triệu Vũ Tích lại trở nên bốc mùi hơn, có phải hệ thống của cô ấy thăng cấp không?”

Điều này có phải có nghĩa là cô ta đã bắt được năng lượng xanh và có một người chết rồi không?

“Đúng vậy, nếu hệ thống bàn tay vàng của đối phương lên tới cấp mười, liền sẽ trở thành vạn người mê, mọi người đều điên cuồng yêu thích cô ta, nghe lời cô ta nói.”

Bạo Phú nói: “Chủ nhân, hệ thống của đối phương cấp thấp, tôi có thể nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.”

Kiều Tịch híp híp mắt, “Vạn người mê sao?”

“Chủ nhân, tôi nghe được mục tiêu kế tiếp mà cái hệ thống xấu xa kia nói chuyện với cô ta đấy.” Trong giọng nói của Bạo Phú tràn ngập kích động, “Chủ nhân, người có muốn đi cứu người không.”

Kiều Tịch nhướng mày, “Triệu Vũ Tích làm cái gì, không liên quan đến ta.”

Cô cũng là một người đoản mệnh, bản thân mình còn cần dựa vào Lục Hoặc cứu mạng, có rảnh rỗi đâu mà đi quan tâm người khác thế nào.

“Nhưng mà, chủ nhân nếu người không ngăn cản, hệ thống của cô ta mà lên tới cấp mười thì sẽ trở nên rất lợi hại, đến lúc đó trong mắt tất cả mọi người chỉ có cô ta, đều chỉ thích cô ta, đều chỉ nghe lời cô ta nói thôi đó.”

Kiều Tịch không đáp lại.

Cô cùng Triệu Vũ Tích đi vào phòng khách.

Ánh mắt mẹ Kiều đầu tiên nhìn đến Triệu Vũ Tích, cười hỏi cô ta đi nơi nào, hỏi cô có đói bụng không, có mệt hay không, quan tâm mười phần. Một hồi lâu, bà lấy lại tinh thần mới nhìn đến con gái mình.

“Tiểu Tịch, con với Tích Tích về cùng nhau à?” Mẹ Kiều nhìn con gái mang theo áy náy, bà vừa rồi sao chỉ quan tâm đến cháu gái ngoại mà trước đó không phát hiện con gái mình cũng ở đó chứ?

Kiều Tịch lắc đầu.

Nhìn bộ dáng con gái trầm mặc, Kiều mẫu lại là đau lòng lại là sốt ruột, “Làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

“Mẹ à, con không sao.”

Triệu Vũ Tích trên mặt thần sắc không hiện, trong lòng vẫn là không kìm được mà hung phấn.

Bàn tay vàng của cô lên tới cấp 2, người luôn yêu thương con gái như dì lại quan tâm đến mình đầu tiên. Đời trước là cô ngu xuẩn, luôn chạy theo phía sau Hoắc Vũ cho nên đạt được bàn tay vàng lại không thăng cấp được, tác dụng cũng rất nhỏ, trọng sinh trở về cô mới biết được tầm quan trọng của bàn tay vàng.

Trở lại phòng mình, Kiều Tịch trầm mặc hơn.

Bởi vì cô có năng lượng vàng, bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích đối với cô không có tác dụng, nhưng những người bên cạnh cô không giống nhau.

Nếu Triệu Vũ Tích tiếp tục thăng cấp, e rằng không chỉ trong mắt mọi người chỉ có Triệu Vũ Tích mà sẽ còn nói gì nghe nấy theo cô ta, nghĩ tới đây, ánh mắt Kiều Tịch hoàn toàn trầm xuống.

Bạo Phú cảm thấy Kiều Tịch rối rắm, nó rầm rì mắng Triệu Vũ Tích là cô gái hư, làm chủ nhân phiền não.

Nó chia sẻ tin tức tốt với Kiều Tịch: “Chủ nhân, em biết cách để cứu Lục Hoặc rồi.”

Kiều Tịch nằm trên giường, tóc dài màu đen buông xõa khiến khuôn mặt nhỏ càng thêm tinh xảo xinh đẹp.

Cô không biết rằng năng lượng vàng còn có một tác dụng là làm cho dung mạo trở nên đẹp hơn, hai ngày nay sắc mặt cô càng ngày càng tốt là bởi vì hấp thu năng lượng vàng đó.

Kiều Tịch: “Nói đi.”

Bạo Phú nói cho cô biết, “Chủ nhân tiêu hao 5% năng lượng vàng, có thể rút ra một cái bảo rương nhỏ.”

“Tiêu hao 5% năng lượng vàng? bảo rương nhỏ có tác dụng gì?”

“Chủ nhân thử xem sẽ biết ngay.”

Hiện tại chỉ có 12% năng lượng vàng, nghĩ đến lập tức như muốn đi một nửa, tâm can Kiều Tịch đều đau.

Cô cắn chặt răng quyết tâm: “Được!”

Giây tiếp theo, thanh năng lượng vàng giảm đi 5%, biến thành 7%, một bảo rương nhỏ màu đỏ xuất hiện ở trước mắt.

Rương nhỏ chỉ có Kiều Tịch mới có thể thấy, cô với tay mở ra, một cái màn hình lớn hiện ra trước mắt cô.

“Đây là cái gì?”

Kiều Tịch vẻ mặt khϊếp sợ.

Người xuất hiện trên màn hình lại là phòng nhỏ ở nhà họ Lục.

Trong phòng ánh sáng tối tăm, một bé trai tầm ba tuổi dáng người nho nhỏ đang ngồi trên xe lăn, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen vừa to vừa tròn, cái mũi cùng cái miệng nhỏ nhắn, mỗi một chỗ đều rất thanh tú, cực kỳ giống thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn.

Cũng không biết có phải vừa mới tỉnh ngủ hay không, tóc mái hỗn loạn trên trán của nhóc có mấy chỏm dựng ngược lên, quả thực trông vừa ngốc lại đáng yêu.

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch run rẩy, cô nhận ra đây là Lục Hoặc khi còn bé.

Trong phòng không có ai khác, bé con quay lưng lại cực kì hiểu chuyện tự mình thay quần áo.

Cậu thay một chiếc áo sơ mi trắng có in hình chú cún con cùng một cái quần dài, tóc dù bị cọ xát đến rối mù cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đáng yêu của bé chút nào.

Nhóc Lục Hoặc chuyển động xe lăn nho nhỏ trở lại mép giường, nhìn trên ga trải giường bị ướt một mảng to, đôi mắt to đen bóng của bé tràn ngập nước mắt, yếu ớt mở miệng: “Hoặc Hoặc không phải cố ý.”

Bé rất lo lắng, vì hai chân không thể đi nên tốc độ rời giường rất chậm, không thể nào nín nhịn được.

Bé không phải cố ý.

Nhóc Lục Hoặc vừa thẹn thùng vừa áy náy, cậu cúi đầu, cả hai lỗ tai đều đỏ.

Một lúc sau, cậu cố hết sức di chuyển xe lăn nho nhỏ, lấy ra một chiếc chăn trải lên chỗ nướ© ŧıểυ ẩm ướt.

Không nhìn thấy đồng nghĩa không có.

Kiều Tịch thấy vậy rất thích thú, nhóc con đã học được cách lừa mình dối người.

Nhóc Lục Hoặc làm bộ không có việc gì xảy ra, bé chuyển động xe lăn đi đến sân nhỏ.

Trên màn hình lớn hình ảnh vừa chuyển, trong vườn có mấy đứa trẻ đang tụ tập lại một chỗ, trong đó có một đứa bé trai hơi béo đang xoắn giấy gói kẹo, đem kẹo đặt ở trên bàn đá.

Những viên kẹo giấy có màu sắc rất đẹp.

Cũng không biết là ai gào lên: “Đến đây, đến đây, đồ phế vật mau đến đây, nhanh lên.”

Mấy đứa bé trai như một bầy ong tản đi.

Nhóc Lục Hoặc mắt to tròn tròn hâm mộ nhìn bóng dáng bọn họ chạy nhảy, cậu không rõ vì sao những đứa trẻ khác có thể đi đường, có thể chạy bộ, còn mình chỉ có thể ngồi.

Nhóc muốn chuyển động xe lăn đuổi theo bọn họ, theo chân bọn họ cùng nhau chơi, giây tiếp theo, ánh mắt của bị hấp dẫn bởi mấy chiếc kẹo giấy đang lóe sáng trên bàn.

Bé biết đó là kẹo, bé thấy người dì chăm sóc bé đã từng ăn.

Tiểu Lục Hoặc hít hít nước bọt, chuyển động xe lăn, đi đến gần chiếc bàn đá kia.

Bé khát vọng mà cầm lấy một viên kẹo.

“Đồ phế vật trộm kẹo của tao.” Phía sau, một bé trai hơi béo đột nhiên xuất hiện, nhóc kiêu ngạo la hét, “Nó trộm kẹo của tao, đánh nó đi.”

Nhóc Lục Hoặc biểu cảm ngơ ngác lắc đầu, bé sao hiểu được phải giải thích thế nào, “Em không trộm, không trộm.”

Đứa bé trai hơi béo kia cũng chính là Lục Vinh Diệu, nó so với Lục Hoặc lớn hơn hai tuổi, là anh họ của Lục Hoặc.

“Chính là mày, dám trộm kẹo của tao, từ đồ phế vật biến thành kẻ trộm, thật mất mặt.” Lục Vinh Diệu bình thường hỗn láo, trừ Lục lão gia ra, ai cũng không trị không được nó.

Nó vươn tay ra đẩy xe lăn của nhóc Lục Hoặc, “Chúng ta đẩy nó ra sân sau đi.”

Lục Vinh Diệu biết mình không thể để người khác nhìn thấy mình bắt nạt Lục Hoặc được, nếu không sẽ bị người ta ngăn lại.

“Em không lấy kẹo nữa.” Nhóc Lục Hoặc nghe không hiểu đồ phế vật, ăn trộm là có nghĩa gì, nhưng bé biết là không từ ngữ tốt.

Lục Vinh Diệu cùng mấy đứa bé khác đẩy nhóc Lục Hoặc đến phòng chứa đồ, sau khi Lục Hoặc vào ở thì nơi này được xây thêm một phòng nhỏ.

Những đứa trẻ khác kéo nhóc Lục Hoặc từ trên xe lăn xuống đất, Lục Vinh Diệu đem xe lăn trở thành món đồ chơi, để một đứa bé khác ở phía sau đẩy hắn, “Nhanh một chút, tăng tốc đi.”

Nhóc Lục Hoặc bị đẩy ngã trên mặt đất đang cố hết sức để ngồi dậy.

Bé ngây thơ nhìn Lục Vinh Diệu đang ngồi chơi trên chiếc xe lăn nhỏ của mình, đối phương cười đến vui vẻ, bé cũng đi theo ngây ngốc cười, cái miệng nhỏ nhắn cười ra vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Hóa ra những đứa trẻ khác cũng thích chiếc ghế của mình.

“Mẹ mình nói tàn tật mới ngồi xe lăn, cậu ngồi trên đó hai chân có thể giống đồ phế vật kia không thể đi không?” Một đứa bé mặc quần áo màu xanh da trời sợ hãi nói.

Những cậu bé khác đang muốn xếp hàng ngồi trên xe lăn lập tức sợ hãi nhìn Lục Vinh Diệu trên xe lăn, “Không được, cậu mau xuống đi.”

Lục Vinh Diệu cũng chỉ là một đứa bé, nó vội vàng từ xe lăn nhảy xuống, sau đó tức giận đá xe lăn, “Đồ vật hại người này, dẫm hỏng nó đi.”

Hắn đá xe lăn nhỏ xuống rồi cùng những đứa bé trai khác tiến lên dùng sức dẫm đạp.

Nhóc Lục Hoặc muốn ngăn cản bọn họ đừng dẫm xe lăn nữa, “Đừng dẫm nữa, sẽ hỏng mất.”

Nhóc Lục Hoặc năm nay mới có xe lăn nhỏ, bé rất thích chiếc ghế này, trước kia bé chỉ có thể ngồi ở trên giường, rất nhiều nơi đều không thể đi, từ lúc có nó bé có thể ra sân, còn có thể đi dạo vườn hoa.

Hiện tại xe lăn nhỏ bị dẫm hỏng rồi, bé lại chỉ có thể nằm ở trên giường sao?

Nhóc Lục Hoặc mắt to đen bóng ướŧ áŧ, giọt nước mắt lớn đọng trên làn mi dài, thật đáng thương.

Kiều Tịch xem mà đau lòng muốn chết.

Mặc dù Lục Hoặc lạnh lùng và cứng rắn, còn hay hung dữ với cô, nhưng nhóc Lục Hoặc này thật quá đáng yêu.

Trên màn hình vẫn còn chiếu tiếp.

Trong đó một đứa bé đề nghị, “Chúng ta nhốt đồ phế vật này ở nơi đó, nó khẳng định sẽ bị dọa sợ phát khóc.”

Bọn họ không hiểu ác ý là gì, không hiểu cái gì là thiện ý, chúng chỉ muốn trêu cợt nhóc Lục Hoặc, tàn nhẫn lấy tra tấn bé làm niềm vui.

Kiều Tịch theo ngón tay của đứa bé kia nhìn thấy cách đó không xa đặt một nhà gỗ cũ cho chó.

Lục Vinh Diệu dẫn đầu, nó lôi kéo cổ áo nhóc Lục Hoặc, kéo bé đi đến chuồng chó.

“Hoặc Hoặc đau, cổ đau.” Cổ áo Lục Hoặc bị kéo làm khuôn mặt nhỏ của cậu nghẹn đỏ bừng.

Thân thể nho nhỏ dễ dàng bị mấy đứa bé trai kéo nhét vào chuồng chó, bộ quần áo trắng bé thích nhất đã dính đầy bụi bẩn.

Chuồng chó đã cũ nát, bên trong có mùi khó chịu rất bẩn thỉu, diện tích có thể chứa vừa hai đứa bé như Lục Hoặc.

“Mau khóa cửa lại, đừng để nó chạy.” Lục Vinh Diệu sốt ruột nói.

Một đứa bé trai khác đem cửa chuồng chó đóng lại, cài chặt khóa sắt từ bên ngoài vào.

“Tối quá, Hoặc Hoặc sợ.” Tiểu Lục Hoặc sợ hãi ở bên trong đập cửa, “Mình muốn đi ra ngoài.”

Lục Vinh Diệu xác định nhóc Lục Hoặc không ra được, nghe được tiếng nhóc Lục Hoặc sợ hãi đập cửa, cậu ta đắc ý dẫn theo mấy đồng bọn nhỏ rời đi.

Kiều Tịch vừa rồi là đau lòng, hiện tại là tràn ngập lửa giận.

Trong chuồng chó tăm tối, nhóc Lục Hoặc với đôi mắt đỏ hoe đang sợ hãi đập cửa, cô hận không thể đem mấy đứa trẻ ranh vừa rồi ra đánh cho một trận, sao lại hư như vậy chứ.

Trong ánh sáng tối tăm, nhóc Lục Hoặc đập cửa một lúc lâu, bé quá nhỏ, không có bao nhiêu sức lực.

Cậu dựa vào tấm ván gỗ của chuồng chó, hai chân duỗi thẳng không thể cử động.

Sau đó Kiều Tịch thấy nhóc Lục Hoặc mở ra nắm tay nhỏ của mình, bên trong là một viên kẹo cậu đã lấy, vừa rồi Lục Vinh Diệu đột nhiên xuất hiện, cậu sợ hãi còn chưa kịp trả cho bọn nó.

Ánh sáng rơi trên bàn tay nhỏ qua khe hở, hiện ra giấy gói kẹo sáng lấp lánh rất đẹp.

Nhóc Lục Hoặc cúi đầu, bé không cần kẹo, bọn họ có thể thả bé ra bên ngoài không?

Kiều Tịch xem cảm thấy rất đau lòng, cô hỏi Bạo Phú:

“Không phải để tôi tiêu trừ năng lượng đen của Lục Hoặc sao? Tiêu trừ thế nào vậy?”

Bạo Phú nói: “Chủ nhân, ngài lại yêu cầu đổi rương nhỏ để lấy đạo cụ đi.”

“Là đạo cụ để tiêu trừ năng lượng đen? Có phải lại muốn khấu trừ 5% năng lượng vàng của tôi không?”

“Đúng vậy, chủ nhân.”

Kiều Tịch nhíu chặt lông mày, cô hiện tại chỉ có 7% năng lượng vàng, lại khấu trừ tiếp chỉ còn lại có 2%, tức là tuổi thọ của cô chỉ có 6 giờ.

“Hiện tại năng lượng vàng không đủ, sau này có thể tiếp tục tiêu trừ năng lượng đen của Lục Hoặc không?”

“Chủ nhân, mỗi lần sau khi rút rương nhỏ, chỉ có cơ hội tiêu trừ một lần.”

Lúc này, trên màn hình lớn, nhóc Lục Hoặc thật cẩn thận bóc giấy gói kẹo, cậu đem kẹo cho vào miệng.

Chỉ một lát sau, nước mắt không ngừng từ đôi mắt to đen bóng của bé lăn xuống.

Cậu đã khóc.

Kiều Tịch nghiến răng, “Được, ta đổi!”