Khi Kiều Tịch về nhà thì thấy Triệu Vũ Tích đang ngồi nói chuyện phiếm cùng mẹ Kiều trong phòng khách.
Mẹ Kiều bị Triệu Vũ Tích chọc cho không nhịn được vui vẻ, lấy tay che miệng cười không ngừng.
“Em họ” Triệu Vũ Tích thấy Kiều Tịch đi tới, cô mỉm cười nhắc nhở mẹ Kiều.
Mẹ Kiều bây giờ mới phát hiện con gái trở về, “Tiểu Tịch về rồi sao, thế nào, thân thể thằng bé Lục gia kia khá hơn chút nào chưa?”
Kiều Tịch gật gật đầu.
Mẹ Kiều quan tâm con gái, “Con có mệt hay không? Mẹ đã bảo phòng bếp nấu canh cho con bồi bổ, bây giờ vẫn còn ấm, mẹ gọi người bưng tới cho con.”
Mẹ Kiều lo lắng con gái thân thể yếu ớt, cho tới nay, bà đều vì thân thể con gái mà tích cực tìm kiếm đủ loại thực phẩm bổ dưỡng, thuốc thang quý giá.
Từ nhỏ Kiều Tịch luôn được nuông chiều, thân thể càng thêm yếu ớt.
“Cám ơn mẹ.” Kiều Tịch đi đến, ngồi bên cạnh mẹ Kiều.
Triệu Vũ Tích ngồi phía bên kia của mẹ Kiều.
Ở kiếp trước cô sinh hoạt ở Kiều gia nhiều năm, đã rất quen thuộc đối với nơi này, cho dù là hôm qua là ngày đầu ở Kiều gia nhưng cô thích ứng rất nhanh.
Cô thân thiết kéo tay mẹ Kiều, cười nói với Kiều Tịch: “Em họ, dì thương em nhiều lắm đấy” Cô trưng bộ mặt cực kỳ hâm mộ.
“Cái đứa nhỏ này, thật là.” Mẹ Kiều cười, tay bà chỉ chỉ vào chóp mũi Triệu Vũ Tích, trong mắt đều là yêu thương “Sau này dì cũng sẽ thương con như vậy.”
Triệu Vũ Tích gật đầu, tựa đầu vào vai mẹ Kiều, nũng nịu nói: “Dì, sau này con sẽ hiếu thuận với dì” Ở kiếp trước sau khi dì mất đi Kiều Tịch thì rất thương cô.
Triệu Vũ Tích nói xong, cô nhìn về phía Kiều Tịch, “Em họ, dì thương chị em không để ý chứ?” Thân thể Kiều Tịch không tốt, lúc nào cũng có thể sẽ phát bệnh qua đời, cô cũng không hi vọng Kiều Tịch trước khi qua đời lại trải qua những việc không vui.
Kiều Tịch cong môi, “Em cũng đâu còn là trẻ con, còn tranh giành yêu thương của người lớn.”
“Hai chị em các con về sau sẽ chung sống hòa thuận với nhau.” Mẹ Kiều sờ tóc con gái, lại vỗ vai Triệu Vũ Tích.
Bạo Phú đột nhiên hiện ra: “Chủ nhân, tôi ngửi thấy mùi ganh ghét ở đây.”
“Hả?”
“Phát ra từ trên người cô ta.” Giọng Bạo Phú tức giận: “Đúng là mùi ganh ghét.”
Kiều Tịch híp nhẹ mắt, “Ngươi nói Triệu Vũ Tích?”
Cô biết Triệu Vũ Tích có bàn tay vàng, trong truyện cô ta là nữ chính có được hào quang, cô ta nhờ hào quang của nữ chính làm cho người bên cạnh có ấn tượng tốt với cô, bất kể cô ta làm chuyện ngu ngốc thế nào đi nữa, đều được tha thứ.
Nếu không, Triệu Vũ Tích trong sách làm trời làm đất, đã sớm chết mười mấy lần rồi, nhưng cô ta lại có thể tồn tại đến cuối cùng với nam chính, cùng nam chính ở cùng một chỗ.
Không phải sao, hôm qua mẹ Kiều còn khách khí với Triệu Vũ Tích, hôm nay đã thân thiết không thôi.
Bạo Phú nói: “Chính là cô ta.”
Kiều Tịch nói với Bạo Phú, “Trên người Triệu Vũ Tích có bàn tay vàng, tôi cảm thấy cô ta rất đáng ghét, có thể là do cô ta có bàn tay vàng đi”
Đây gọi là ganh ghét lẫn nhau.
Bạo Phú chỉ là lính mới, nó tỉnh tỉnh mê mê, cũng không rõ ràng, nó cần phải gặp Bá Vương để học hỏi nhiều hơn.
“Tiểu thư, canh bồi bổ của cô đây.” Chị Hoa đem chén tổ yến thơm ngon bưng đến cho Kiều Tịch, chị lơ đãng đưa nhìn sang Triệu Vũ Tích, vô ý mở miệng: “Phu nhân, trong phòng bếp canh vẫn còn, có cần mang cho biểu tiểu thư một bát không?”
Mẹ Kiều cười gật đầu, “Được, cô đem tới đi.”
Bên cạnh, khuôn mặt Triệu Vũ Tích giống như có một tầng sáng nhu hòa, tươi cười thanh lệ.
Kiều Tịch ngước mắt nhìn qua, ánh mắt giữa Triệu Vũ Tích với chị Hoa, nhìn qua nhìn lại mấy lần.
Trong trí nhớ của cô thì chị Hoa trước giờ là người nói chuyện và hành động rất cẩn thận, sẽ không nhiều chuyện, hay tự đưa ra ý kiến. Xem ra đối phương bị hào quang của Triệu Vũ Tích ảnh hưởng rồi.
Kiều Tịch nhớ Bạo Phú đã từng nói, vì cô có năng lượng vàng, nên bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích không có tác dụng gì với cô.
Ngày hôm sau, sáng sớm có vẻ vô cùng tĩnh mịch, ánh nắng xuyên qua ngọn cây.
Kiều Tịch thức dậy, trong mắt còn sót lại vẻ mơ màng, cô đứng dậy mau chóng thay quần áo.
Hôm nay cô cố ý chọn một chiếc váy màu bánh đậu xanh, vài tấm lụa mỏng màu xanh nhạt xếp tầng xòe ra, được may cẩn thận, bên cạnh là váy xẻ tà, lúc cô đi bắp chân trắng lúc ẩn lúc hiện, cực kì khiêu gợi.
Kiều Tịch còn buộc tóc, cô dùng dây lụa cùng màu, buộc một nửa tóc, thắt lại thành một cái nơ hình con bướm.
Màu xanh nhạt trên người làm làn da trắng sáng long lanh của cô càng thêm nổi bật.
Nhìn chính mình trong gương, Kiều Tịch rất hài lòng. Trước đây cô có vẻ ngoài xinh đẹp giống hồ ly dụ hoặc có tính công kích, mà bây giờ cô có đôi mắt hạnh to tròn yếu ớt lại xinh đẹp quyến rũ, mang theo vài phần thuần khiết, cực kì lừa gạt, dễ dàng dụ người khác mắc câu.
Kiều Tịch mang theo hai phần bữa sáng đến Lục gia.
Lục quản gia sớm đã đợi cô “Kiều tiểu thư, lão gia đang ở đại sảnh chờ cô.”
Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, lập tức cười một tiếng, “Cám ơn, tôi nên đến chào Lục lão gia một tiếng.”
Không giống cách bố trí ấm áp thời thượng như Kiều gia, Lục gia là nhà cổ, xung quanh bố trí theo phong cách cổ xưa đầy uy nghiêm, mang theo hơi thở của thời đại, nhưng lại có khí khái.
Kiều Tịch đi theo Lục quản gia vào đại sảnh, cô muốn làm một vãn bối khôn khéo liền chào hỏi, “Ông Lục, chào buổi sáng ạ.”
“Chào buổi sáng.” Lục lão gia ngồi trên ghế gỗ đỏ, “Ngồi đi, đừng đứng ở đó.”
Kiều Tịch vừa ngồi xuống, liền nghe Lục lão gia nói: “Cháu hôm nay đến thăm Lục Hoặc?”
“Lục Hoặc bị thương là do cháu, khoảng thời gian này, cháu nên quan tâm anh ấy.”
“Tối hôm qua ông đã tìm bác sĩ điều trị cho Lục Hoặc, bác sĩ nói Lục Hoặc chỉ bị thương ngoài da, mấy ngày sau sẽ khỏi, cháu không cần quá để ý, hơn nữa lỗi không phải ở cháu, không cần phải đến chăm sóc Lục Hoặc.” Lục lão gia chậm rãi mở miệng.
Kiều Tịch cười nói: “Không sao đâu ạ, dù sao hiện tại cháu cũng đang rảnh.”
Lục quản gia giúp Lục lão gia pha trà nóng, tiếng “Ục ục” rót nước phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Lục lão gia lại nói tiếp, giọng nói uy nghiêm hơn mấy phần, “Thân thể Lục Hoặc không tiện, cần được nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy quá nhiều.”
Ý tứ trong lời Lão gia rất rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Kiều Tịch không thay đổi “Lục gia gia, ông yên tâm, cháu sẽ không làm phiền đến anh ấy, chỉ là giúp anh ấy bôi thuốc và cùng nhau trò chuyện.”
Lục lão gia khẽ nhấp một ngụm trà, “Lục Hoặc chỉ thích yên tĩnh.”
Ý của ông không cần nói cũng biết, Kiều Tịch không thể tới tìm Lục Hoặc nữa.
“Hôm nay cháu đem bữa sáng đến cho anh ấy, ông Lục, cháu có thể cùng ăn sáng với anh ấy không?” Đôi mắt đen nhánh của Kiều Tịch ngập tràn mong đợi và chân thành.
“Ừ.”
“Cám ơn ông.”
Kiều Tịch xách theo bữa sáng đi tìm Lục Hoặc, vừa rời khỏi đại sảnh, ánh mắt cô trầm xuống.
Lúc đi tới sân, người giúp việc ở cửa thấy cô, đối phương tỏ thái độ cung kính nói: “Kiều tiểu thư, cô đã đến rồi”
Kiều Tịch nhìn cô ta rồi mỉm cười, giống như hôm qua cô chưa hề cảnh cáo đối vời người giúp việc này: “Lục Hoặc dậy chưa?”
Người giúp việc nhanh chóng gật đầu, “Thiếu gia thức dậy từ rất sớm”
Bước đến căn phòng bên kia, trước cửa bị khóa chặt.
Kiều Tịch gõ một cái, “Lục Hoặc, anh đã dậy chưa?”
“Tôi mang bữa sáng đến cho anh.”
Bên trong căn phòng không hề có động tĩnh gì.
Kiều Tịch nhớ hôm qua Lục Hoặc mím chặt môi, mặt lạnh, để mặc cô rời đi.
Ặc, thật là ấu trĩ.
Kiều Tịch bước đến chỗ người giúp việc.
“Kiều tiểu thư, cô muốn về sao?” Người giúp việc hỏi.
“Làm phiền cô giúp tôi chuyển một cái ghế đến.” Trong sân nhỏ quá nắng, cô chọn ngồi dưới mái hiên, Kiều Tịch thích chưng diện, không cho phép bản thân mình phơi nắng như vậy.
Người giúp việc có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo.
Kiều Tịch không muốn làm những chuyện vô ích, cô ngồi trên cái ghế nhỏ người giúp việc mang tới, ngay ngắn ngồi trước cửa phòng ra vào.
Hai tay chống má, nhàm chán chờ đợi.
Đột nhiên, cô phát hiện trên mu bàn tay mình thanh năng lượng sáng lên, bắt đầu hấp thu năng lượng.
Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, Lục Hoặc đang đứng phía sau cửa ra vào?
Giọng nói Kiều Tịch êm ái mang theo chút tủi thân “Lục Hoặc, xin lỗi vì đến trễ, vừa rồi Lục lão gia tìm em nói chuyện.”
“Ông ấy bảo ngày mai em đừng đến nữa.”
“Bữa sáng em đặt ở cửa.”
Kiều Tịch nhìn thấy trên mu bàn tay thanh năng lượng vẫn sáng như cũ, đôi môi xinh đẹp của cô cong lên.
Một lúc sau, động tĩnh sau cánh cửa truyền đến.
Nghĩ đến điều gì, Kiều Tịch xoay người, đưa lưng về phía cửa, cô dùng đầu ngón tay lấy sức đè lên khóe mắt, còn nhéo lấy chóp mũi, làm nó đỏ lên.
Cửa mở ra.
Lục Hoặc liếc nhìn cô gái ngồi trước cửa, cái ghế nhỏ quá thấp, bộ váy xanh nhạt của cô rơi trên mặt đất tản ra xung quanh.
Tóc dài đen nhánh của cô rũ xuống ở phía sau, bóng lưng gầy gò ngược sáng, lộ ra vài phần cô đơn.
Cô nghe thấy động tĩnh, chầm chậm xoay đầu lại, khóe mắt thoáng ửng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, giống như chịu ủy khuất lớn lắm, đôi mắt ngấn nước, như đang lên án hành động xấu xa của hắn.
Đối mặt với đôi mắt của hắn, mắt cô sáng lên.
“Lục Hoặc.”
Ánh nắng rực rỡ, cô gái trước mặt quá chói mắt, Lục Hoặc giống như là sợ ánh sáng, ngồi trên xe lăn không tự chủ muốn lui về sau.
Kiều Tịch vui vẻ đứng lên, váy màu xanh nhạt phiêu đãng bay trong không trung, chớp mắt, lớp vải mềm mỏng kia cọ vào mu bàn tay của Lục Hoặc.
Cô gái đã đứng bên cạnh hắn.
Nơi nào còn dáng vẻ đáng thương vừa rồi của cô, ánh mắt trách cứ của cô nhìn hắn, “Em đợi anh rất lâu đó, bên ngoài vừa nắng, vừa nóng, em đổ mồ hôi hết rồi này.”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, ánh mắt rơi vào gương mặt tinh xảo trắng nõn của cô, khô ráo nhẵn bóng, một giọt mồ hôi cũng không có, có thể là có nóng thật, da mặt trắng trẻo kia ửng hồng, rất dễ nhìn.
Đồ lừa đảo.
Dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Nhưng cô gái này được một bước liền tiến một tấc, cô cầm bữa sáng qua, đi đến phía sau, giúp hắn đẩy xe lăn, “Em rất là đói, chúng ta vào trong ăn sáng nha.”
“Cô buông tay ra.” Lông mày chàng trai nhíu chặt lại.
Kiều Tịch không them nghe lời hắn, cô đẩy hắn đến cạnh bàn, trên mặt bàn bày đầy thức ăn do Lục gia chuẩn bị, so với bát cháo trắng hôm qua, hiển nhiên người giúp việc kia đã thu gan lại, hôm nay không dám cắt xén bữa sáng của hắn nữa.
Kiều Tịch đúng là có chút đói bụng, cô bắt đầu cắn ngụm nhỏ ngụm to ăn bữa điểm tâm tinh xảo của mình, còn trêu đùa Lục Hoặc, “Muốn em đút cho anh không?”
Mặt Lục Hoặc không chút cảm xúc, “Cô im miệng đi.”
“Nha.” Kiều Tịch ngoan ngoãn đáp lời, ánh mắt của cô không chút kiêng kị dò xét Lục Hoặc.
Lục Hoặc hình như rất thích mặc áo sơmi trắng, quần áo thẳng thớm, cơ bản không có một nếp gấp, tư thế ngồi cũng rất tốt, eo thẳng lưng cao.
Dưới mái tóc lộn xộn kia là gương mặt trong trẻo lạnh lùn, đúng là nhìn kiểu nào cũng đẹp mắt.
Ánh mắt của cô gái quá nóng bỏng, Lục Hoặc sao lại không biết, môi dưới của anh mím chặt, cảnh cáo Kiều Tịch, “Đừng nhìn tôi nữa!”
Lục Hoặc thật sự muốn véo cái mặt cô, để xem xem da mặt cô có phải là dày quá không.
Ánh sáng bên trong phòng có hơi mờ, nhưng Kiều Tịch lại nhìn thấy vành tai Lục Hoặc đỏ lên một chút, không thể tin được cô vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào vành tai “Lục Hoặc, anh đang xấu hổ hả?”
Đầu ngón tay của thiếu nữ có chút mát lạnh, lỗ tai Lục Hoặc tê rần, anh hoảng hốt đẩy tay Kiều Tịch ra.
“Bốp” một âm thanh vang lên.
Trên mu bàn tay mềm mịn của Kiều Tịch nổi lên sắc hồng.
Lục Hoặc giật mình, vừa rồi anh không hề dùng sức.
Lúc này, Lục quản gia đi tới.
Thái độ ông ấy vừa phải, “Kiều tiểu thư, lão gia bảo tôi đến đưa cô ra ngoài.”
Kiều Tịch gật đầu, cô đứng dậy.
Vạt váy xanh nhạt mềm mại quét qua mu bàn tay Lục Hoặc, hơi ngưa ngứa, tay anh vô thức nắm chặt tay vịn.
Cô gái kia cũng không quay đầu lại, cũng không nói lời tạm biệt ngọt ngào, cùng quản gia đi ra ngoài.
Lục Hoặc rũ mắt xuống, hắn nhớ vừa rồi ở ngoài cửa cô gái kia nói ông nội bảo cô ngày mai đừng đến nữa.
Khóe môi của anh cong lên, đi cũng tốt, không cần phiền anh.
Trên đỉnh đầu, chồi non nhỏ lặng lẽ vươn ra
Kiều Tịch đi ra khỏi sân, thanh năng lượng trên mu bàn tay của cô tính đến hôm qua chỉ còn 10%.
Ôi, Cái đánh vừa rồi, cũng coi là có đυ.ng chạm với Lục Hoặc.
Bạo Phú nói với Kiều Tịch, “Chủ nhân, tôi biết cách cứu Lục Hoặc.”
Kiều Tịch tức giận nói: “ Ngươi không thấy vừa rồi anh ta đối xử với chủ nhân ngươi như thế nào sao?”
“Chủ nhân, năng lượng xấu của Lục Hoặc đang tăng lên, năng lượng vàng lại giảm xuống.”
Kiều Tịch quay đầu lại, nhìn về phía sân nhỏ, muốn xuyên qua bức tường trắng, nhìn vị thiếu niên đang ngồi ở trong đó, kia là tổ tông của cô đó!
Cô nói với Lục quản gia ở phía trước: “Tôi làm rơi đồ rồi, tôi quay lại lấy”
Lục quản gia gật đầu, “Được, tôi ở đây chờ Kiều tiểu thư.”
Kiều Tịch cười cười, đúng là trông coi rất nghiêm ngặt mà.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng nhỏ.
Lục Hoặc ngồi thẳng lưng, an tĩnh ngồi bên cạnh bàn, mặt không đổi sắc đang ăn bữa sáng.
Đột nhiên, một vệt màu xanh nhạt xông vào trong phòng.
Cô gái chậm rãi đi tới, tà váy cô xẻ bên hông, bắp chân tinh tế trắng như tuyết lắc lư theo váy lộ ra hoàn toàn.
Lông mày Lục Hoặc nhíu chặt lại.
Kiều Tịch đi tới trước mặt Lục Hoặc, cô ngồi xổm xuống, tà vày xanh nhạt xòe ra.
Cô tháo dây lụa xanh nhạt trên đầu xuống đưa cho Lục Hoặc.
Đưa mu bàn tay vừa mới bị đánh lúc nãy về phía Lục Hoặc, vết hồng nhàn nhạt kia đã biến mất.
Cánh tay cô một màu trắng muốt.
Kiều Tịch mở to đôi mắt xinh đẹp nói dối “Anh đánh em đau như vậy, đỏ lên hết rồi, giúp em buộc lại đi”
Môi Lục Hoặc gắt gao mím chặt.