Nghe được lời của Bạo Phú, Kiều Tịch cười vui vẻ.Mẹ Kiều đẩy cửa bước xuống xe, Kiều Tịch cũng đi theo xuống dưới.
"Tích Tích, con đã đến rồi, còn không mau vào nhà?" mẹ Kiều nhìn cô cháu gái gầy yếu, ngữ khí ôn hòa.
Triệu Vũ Tích thấy được gương mặt quen thuộc của mẹ Kiều, tròng mắt liền đỏ, tiến đến ôm lấy mẹ Kiều: "Dì"
Hôm nay, lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình trùng sinh.
Ở kiếp trước, dì mất đi con gái nhưng đối với nàng ta rất tốt, rất yêu thương nàng, đem tình yêu dành cho con gái, tất cả đều cho nàng.
Nàng đường đường chính chính trở thành tiểu thư của Kiều gia.
Về sau, nàng thích Hoắc Vũ, chỉ biết mù quáng theo đuổi hắn, mặc kệ hắn nói lời nhục nhã, xem bản thân nàng là thế thân, nàng vẫn như cũ cứ day dưa, vì Hoắc Vũ mà làm nhiều điều sai lầm, dì đối với nàng hoàn toàn thất vọng, đuổi nàng khỏi Kiều gia.
Trùng sinh trở về, Triệu Vũ Tích không muốn tái phạm sai lầm ngu ngốc đó nữa.
Nàng phải làm thật tốt vị trí đại tiểu thư Kiều gia, hiếu thuận với dì, cách xa Hoắc Vũ, còn phải báo đáp chàng trai luôn bảo vệ cô.
Mẹ Kiều an ủi, vỗ nhẹ lưng cháu gái, "Đừng khóc, dì biết con chịu không ít ủy khuất."
Trước lúc qua đời, chị gái bà đã giao phó bà phải chiếu cố thật tốt cháu gái, nhưng do bà sơ sẩy, để Triệu Vũ Tích chịu không ít khổ khi ở nhờ nhà họ hàng.
Mẹ Kiều đau lòng, "Về sau con cứ ở lại Kiều gia, sẽ không ai khi dễ con nữa."
Triệu Vũ Tích gật gật đầu, nàng tranh thủ lau khô nước mắt. Trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh
"Đây là. . ." nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng hồng, một bộ dáng xinh đẹp động lòng người của Kiều Tịch, khiến Triệu Vũ Tích giật mình.
Nàng nhớ kỹ ở kiếp trước, Kiều Tịch hiện tại hẳn là đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện, không đến ba ngày, cái cô em họ này sẽ qua đời.
Về sau nàng mới biết bạch nguyệt quang của Hoắc Vũ chính là Kiều Tịch, nàng lớn lên cùng Kiều Tịch có mấy phần tương tự, Hoắc Vũ liền xem nàng là thế thân của Kiều Tịch, thậm chí khi đó nàng còn nghĩ may mà Kiều Tịch đã chết.
"Làm sao thế ?" Kiều Tịch thấy được dưới đáy mắt của đối phương có chút hốt hoảng.
Triệu Vũ Tích nhanh chóng hoàn hồn, nàng mỉm cười, "Chào em, em họ"
Kiều Tịch gật gật đầu, "Chào chị."
"Chúng ta đừng cứ đứng ngay cửa ra vào như này, mau vào nhà rồi nói." Mẹ Kiều sai bảo vệ mang hành lý của Triệu Vũ Tích vào.
Kiều Tịch đi cạnh mẹ Kiều , mặc cho Triệu Vũ Tích vụиɠ ŧяộʍ dò xét.
Cô cũng không rõ vì cái gì Triệu Vũ Tích lại chấn kinh lại có tiếc hận, thậm chí là ánh mắt xoắn xuýt nhìn cô.
Mẹ Kiều sai quản gia mang Triệu Vũ Tích đi chọn phòng.
Triệu Vũ Tích chọn căn phòng dành cho khách, dù sao chỉ là ở tạm mà thôi.
Ở kiếp trước, rất lâu sau khi Kiều Tịch qua đời, cô ta mới được vào ở phòng của Kiều Tịch, chính thức trở thành tiểu thư Kiều gia. Không biết có phải hay không là bởi vì chính mình trùng sinh, hiện tại Kiều Tịch không có phát bệnh.
Nhưng mà, Kiều Tịch vốn sẽ chết, sau đó nàng vẫn chuyển vào phòng của Kiều Tịch như cũ.
"Biểu tiểu thư, hành lý tôi đã giúp cô cất kỹ."
Triệu Vũ Tích lễ phép gật đầu, không giống như ở kiếp trước xem thường quản gia, "Cám ơn."
Chạng vạng tối, Kiều Tịch phát bệnh.
Trên trán toát mồ hôi lạnh, trái tim thắt chặt lại, phát đau, cầm lấy thuốc đặt ở đầu giường, cô trực tiếp nuốt xuống.
Một hồi lâu,cô mới đỡ hơn.
Kiều Tịch trước khi xuyên đến đây, thân thể rất khỏe mạnh, cô còn chưa quen cái kiểu phát bệnh này, thật sự khó chịu, cứ như là sắp chết đến nơi.
Cô hỏi Bạo Phú: "Ở bên cạnh Lục Hoặc, ta sẽ không phát bệnh?" Cô nhớ tới lúc phát bệnh lần đầu tiên, là bởi vì tới gần Lục Hoặc nên mới tốt lên.
Bạo Phú dùng giọng trẻ con đáng yêu trả lời, "Đúng vậy, chủ nhân.
"Chỉ cần ta tiếp tục hấp thụ năng lượng vàng, thì dù ta có phát bệnh cũng sẽ không chết có đúng không? "