Tôi Thật Sự Không Muốn Giành Lấy Nam Chính

Quyển 2 - Chương 17: Dùng như thế nào?

Edit : Hannah

Mục Tinh Thần nghĩ không ra nên chọn dầu bôi trơn như thế nào , ai lại không biết xấu hổ thật sự cùng nam nhân của mình nhìn chằm chằm chọn cái này, mặt đỏ bừng lấy đại rồi rút ngay về, thúc giục, "Hảo! Trở về đi!"

Phó Tẫn rõ ràng đối với cậu chọn qua loa có lệ bất mãn, nhưng anh cuối cùng cũng chưa nói cái gì, sắc mặt như thường ôm người trở lại trong xe, "Đi."

"...... Hảo." Chu Hiểu Hoa lại lần nữa khởi động chiếc xe, cũng không đi hỏi Mục Tinh Thần đống đồ vật trong lòng ngực kia muốn bỏ không gian hay không, vô nghĩa, đồ cật riêng tư như vậy ai sẽ để chứ a!

Mục Tinh Thần cảm thấy thẹn xấu hổ không dám ngẩng đầu, cố tình ôm cậu Phó Tẫn đối với ánh mắt người khác không hề cảm giác, mặt không đổi sắc cầm lấy một lọ bôi trơn nghiên cứu lên, còn muốn hỏi, "Dùng như thế nào?"

Mấy chữ suýt nữa đem Mục Tinh Thần hỏi qua đời tại chỗ, cậu càng cảm thấy vấn đề này nhạy cảm, vội vàng giơ tay chặt chẽ che lại Phó Tẫn miệng, đỏ mặt thấp giọng xin tha, "Hiện tại đừng hỏi!" Hỏi lại cậu thật sự muốn tử vong luôn!

Trên tay cầm một lọ bôi trơn , Phó Tẫn tầm mắt dừng ở tiểu hàng xóm trong lòng ngực che kín khuôn mặt nhỏ rặng mây đỏ , trái tim phảng phất đều bị cào , tiểu hàng xóm như vậy, rất đẹp.

Anh bị hấp dẫn cúi đầu, môi gắt gao đè ở lòng bàn tay Mục Tinh Thần non mềm ,ánh mắt hơi tối dò đầu lưỡi liếʍ liếʍ tay run nhè nhẹ .

Mục Tinh Thần bị liếʍ đem lùi tay về, đột nhiên đem mặt chôn đến trên vai Phó Tẫn ,mang theo một tia giọng mũi truyền đến, "Phó ca, em muốn ngủ một lúc." Kỳ thật cũng không muốn ngủ, nhưng hiện tại Phó Tẫn làm cậu có chút chống đỡ không được!

"Ân."

Mục Tinh Thần làm đà điểu , Phó Tẫn tiếp tục nghiên cứu dầu bôi trơn, cuối cùng đem mấy thứ này toàn bộ nhét vào ba lô treo ở cánh tay , đem ba lô vốn dĩ nhét đầy càng thêm tràn đầy, anh có dự cảm, mấy thứ này về sau sẽ dùng thực thường xuyên, còn phải sưu tập nhiều một ít mới được.

Khoảng cách Z thị gần nhất một đường cao tốc , có một con đường đã được dọn dẹp, để lại cho những người sống sót , mà hiện tại cơ hồ người sống sót đều ở hướng Z thị chạy đến, mặc kệ nơi đó có phải hay không thật sự an toàn, ít nhất là bọn họ hiện tại biết một chỗ tránh nạn.

Càng xa rời thành trung tâm thành phố, nhìn đến tang thi cũng liền càng ít, đồng thời cũng thấy được những người sống khác.

Mục Tinh Thần giả bộ ngủ ở trong lòng ngực ngủ Phó Tẫn ,bị tiếng kêu điên cuồng lại kịch liệt thảm thiết đánh thức.

"Cứu mạng! Cứu cứu tôi!!!"

Mục Tinh Thần đột nhiên quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến , liền thấy một nữ nhân trung niên bị tang thi ấn ở trên mặt đất cắn xé , trường hợp cực độ máu me tàn nhẫn, gần gũi thấy như vậy làm Mục Tinh Thần cả người đều ngốc, cảm thấy tang thi đang cắn xé kỳ thật là thịt trên người cậu .

Phó Tẫn rũ mắt nhìn Mục Tinh Thần, "Sợ hãi?"

Mục Tinh Thần vội vàng quay đầu không dám xem, gật gật đầu.

Thấy cậu gật đầu Phó Tẫn cũng chưa nói cái gì, chỉ là bất động thanh sắc dùng tinh thần lực ngăn cách tiếng kêu thảm thiết, nói với cậu: "Sẽ sớm vào cao tốc, trước sau đều là người sống sót."

"Đều là người sống sót?"

"Ân."

Mạt thế bùng nổ Mục Tinh Thần luôn cùng Phó Tẫn ở bên nhau, bởi vì sợ hãi ngày thường ban công không coi, thế cho nên Chu Hiểu Hoa bọn họ là nhóm đầu tiên người sống sót cậu nhìn thấy .

Giờ phút này biết được trước sau đều là người sống sót, lực chú ý quả nhiên lập tức bị dời đi, tò mò nhìn về phía trước, liền phát hiện phía trước ngừng không ít chiếc xe, mà từ kính chiếu hậu cũng có thể nhìn đến mặt sau có không ít xe đi theo.

Lúc này dám lái xe rời đi hơn nữa còn dám ở nơi có tang thi dừng lại, cơ bản đều là dị năng giả, cho dù có người thường cũng là như Mục Tinh Thần được bảo hộ lên, nếu không đã sớm đã chết.

Xác nhận trước sau đều có người sống sót, Mục Tinh Thần tinh thần cũng tốt ra rất nhiều, tò mò hỏi, "Sao mọi người không ra cứu những người đó ?."

Ghế sau Lâm Nhuyễn giành trước một bước trả lời: "Cậu không hiểu, chúng tôi dị năng giả cũng yêu cầu bảo tồn năng lượng, nếu không vạn nhất gặp được nguy hiểm, dị năng lại không đủ, kia chẳng phải là bị nguy hiểm sao?"

Mục Tinh Thần không có dị năng xác thật không hiểu , oa ở trong lòng ngực Phó Tẫn không có nói chuyện.

Cửa sổ xe bỗng nhiên bị gõ, Phó Tẫn vỗ vỗ mông Mục Tinh Thần , "Nhìn bên ngoài xem."

Mục Tinh Thần có chút sợ hãi, vừa mới nhìn bên ngoài, nhìn đến chính là một người sống sờ sờ bị tang thi cắn xé, cậu kỳ thật đối với việc ra bên ngoài xem còn có điểm kháng cự, nhưng cậu không nghĩ cự tuyệt Phó Tẫn, chỉ phải nhăn lông mày tuấn tú , cắn môi dưới cưỡng bách chính mình nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Một tia băng bắn ra ngoài cửa sổ, nam nhân lạnh nhạt thanh âm vang lên, "Sợ hãi cũng phải xem, về sau em sẽ nhìn đến càng nhiều càng trường hợp máu me đáng sợ ."

Mục Tinh Thần ủy khuất ba ba gật đầu, đôi tay khẩn trương nắm quần áo Phó Tẫn , trơ mắt nhìn tia băng đang bay, phi đến xuyên vào đầu tang thi, giây tiếp theo tang thi đầu đã bị nổ tung, một viên tinh hạch được rửa sạch sẽ bay trở về.

Mục Tinh Thần bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mau khóc, "Phó ca......"

Phó Tẫn nhìn cậu làm nũng cùng sợ hãi không có phản ứng, lãnh khốc vô tình nói: "Không được quay đầu."

Bên này người sống nhiều, hơn nữa chiếc xe động cơ thanh âm lớn, hấp dẫn không ít tang thi tiến đến, Phó Tẫn nhẹ nhàng mà đem tang thi tới gần xe chung quanh giải quyết, đem tinh hạch rửa sạch sẽ nhét vào ba lô, lúc này mới đóng cửa sổ xe.

Ghế sau Lâm Nhuyễn sắc mặt có chút khó coi, rốt cuộc nàng trước một giây mới nói Mục Tinh Thần là người thường cái gì cũng đều không hiểu, nói dị năng giả muốn bảo tồn năng lượng, giây tiếp theo đã bị Phó Tẫn dùng hành động thực tế vả mặt, nhưng tận mắt nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng giải quyết tang thi, trong lòng đối với Phó Tẫn cường đại cuối cùng có cái nhận thức, cái gì cũng chưa dám nói, yên lặng vẫn duy trì an tĩnh.

Đoàn xe phía trước tang thi hoặc phiền toái đại khái bị giải quyết, phía trước chiếc xe bắt đầu lục tục khởi động, Chu Hiểu Hoa cũng khởi động chiếc xe đuổi kịp.

Chậm rãi chạy ô tô , Mục Tinh Thần dính sát vào ở trong lòng ngực Phó Tẫn hấp thụ ấm áp, cậu lại lần nữa rõ ràng ý thức được ở mạt thế đáng sợ , nếu không có Phó Tẫn bảo hộ, cậu căn bản không có khả năng sống đến bây giờ.

Bị tiểu hàng xóm ỷ lại cọ cổ, Phó Tẫn híp híp mắt, luôn luôn lạnh nhạt trong con ngươi dần dần hiện lên sắc màu ấm, trấn an trên đầu Mục Tinh Thần xoa xoa, không tiếng động nói: Đừng sợ.