Tôi Thật Sự Không Muốn Giành Lấy Nam Chính

Quyển 2 - Chương 1: Mạt thế

"Tạm thời phong tỏa tình cảm của ký chủ ở thế giới trước ~ chúc ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ~"

......

Mục Tinh Thần yên lặng đứng ở ban công, tầm mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang tiến vào tiểu khu, nam nhân chính là vai chính công của thế giới này , cũng là hàng xóm ở cách vách cậu kêu Phó Tẫn.

Nghĩ đến đêm nay virus tang thi xâm nhập toàn thế giới nháy mắt trở thành địa ngục, Mục Tinh Thần liền nhịn không được run lập cập.

Cậu chưa từ bỏ ý định hỏi, "Hệ thống, ta thật sự không có dị năng gì sao?"

"Không được đâu, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ còn quá ít, ta năng lượng không đủ để vì ký chủ cung cấp dị năng đâu."

Lại lần nữa nhận được câu trả lời phủ định, Mục Tinh Thần ủ rũ cụp đuôi rũ đầu xuống ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi , cậu tuy rằng không trải qua mạt thế nhưng cũng đã xem phim và đọc tiểu thuyết, không có dị năng đối mặt với tang thi, chẳng phải là đồ ăn di động hay sao ?

Thế giới này đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, có thể sống sót hay không đều là dấu chấm hỏi.

Mục Tinh Thần đã đi vào thế giới thứ hai, từ sau khi biết đây là thế giới mạt thế cậu liền luôn thấp thỏm lo âu, vẫn là hệ thống đề nghị cậu đi tìm đùi to để ôm, cậu đã không ngừng nghỉ làm quen với vai chính công ,nhưng Phó Tẫn một chút cũng không phản ứng cậu.

Phó Tẫn quá lạnh nhạt, hơn nữa trong nguyên tác tựa hồ là vai chính thụ liều mạng cứu Phó Tẫn, mới được Phó Tẫn nhìn với con mắt khác.

"Chờ ngày mai virus tang thi bùng nổ, Phó Tẫn nếu mặc kệ ta, ta khẳng định sẽ chết ở đây, ta nếu đã chết có phải hay không sẽ chết thật sự ?"

Hệ thống tàn khốc trả lời, "Đúng vậy , cho nên ký chủ nhất định phải nỗ lực sống sót."

Mục Tinh Thần ủy khuất chớp chớp mắt, chú ý tới Phó Tẫn đang tiến đến liền vào phòng bếp lấy đồ ăn cậu đã nấu ra, mở cửa ngọt ngào nói với Phó Tẫn, "Phó ca, anh đã về rồi, em có làm cơm trưa , anh ăn cùng nhé."

Phó Tẫn thân hình cao lớn mặt mày cũng thực tuấn mỹ, nhưng anh không cười cả người đều có vẻ phi thường hung dữ, giờ phút này anh nghiêng đầu hơi hơi cau mày, Mục Tinh Thần nhìn thấy nhịn không được muốn lập tức đóng cửa, nhưng vì mạt thế sắp đến vì mạng sống nhỏ đành liều, cậu vẫn còn muốn sống nha.

"Cảm ơn anh lần trước đã cứu em ,cơm vẫn ấm ,anh ăn xong đem nó đặt ở cửa , em đợi lát nữa lại đây lấy."

Nói xong liền tiến lên hai bước đem cơm được giữ ấm nhét vào trong lòng ngực Phó Tẫn , sợ anh cự tuyệt liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng.

Ngoài cửa Phó Tẫn cúi đầu nhìn hộp giữ ấm trong lòng ngực , mày kiếm nhăn càng chặt, cảm xúc bực bội từ đáy lòng nổi lên .

Sớm biết vậy trước kia không nên giúp gia hỏa này, thật phiền toái!

Trong lòng ngực hộp giữ ấm rốt cuộc vẫn không ném, Phó Tẫn trầm khuôn mặt mở cửa vào nhà.

Trốn ở sau cửa quan sát Phó Tẫn ,Mục Tinh Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xác định xong liền về phòng kiểm tra đồ ăn đã mua mấy ngày nay.

Cậu lần này thân phận là cô nhi, mới vừa học xong đại học, trong tay có chút tiền để cậu mua sắm đồ ăn nước uống thậm chí cả thuốc, đủ sống mấy tháng ở mạt thế bằng chính cậu sợ không giữ được.

Mục Tinh Thần ôm một bao khoai lát ngồi ở trên sô pha, thở dài, "Hy vọng Phó Tẫn có thể xem chút tình nghĩa vì đã nấu cơm cho anh, có thể đem cậu chiếu cố một chút."

Màn đêm buông xuống, Mục Tinh Thần thật cẩn thận mở cửa đem hộp giữ nhiệt vào nhà, lại đi làm một bàn đồ ăn, lúc này mới khẩn trương đi gõ gõ cửa nhà Phó Tẫn .

Cậu vốn tính toán đem Phó Tẫn mời qua, chính là lúc tang thi bùng nổ ở bên cạnh anh liền an toàn hơn, đến nỗi cơm nước xong lý do giữ người lại là gì cũng đã nghĩ tới..

Ở cửa đợi vài phút, mới chờ được Phó Tẫn người đầy lệ khí mở cửa không kiên nhẫn nói, "Có việc?"

Mục Tinh Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, nỗ lực làm chính mình xem nhẹ khí tràng đáng sợ Phó Tẫn toả ra , nhuyễn thanh nói: "Em làm một bàn đồ ăn, Phó ca, tới nhà của em ăn cơm đi."

Phó Tẫn cau mày, một lát sau, lạnh nhạt cho đáp án, "Không đi."

Âm cuối vừa ra, liên đóng cửa lại, Mục Tinh Thần bị ngăn cách ở ngoài cửa, bởi vì sắp đã đến mạt thế mà sợ hãi mau khóc, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Phó ca, em có nấu đồ ăn , anh nếu đói bụng liền tới đây."

Phó Tẫn từ mắt mèo nhìn Mục Tinh Thần đứng ở cửa đầy mặt ủy khuất , bực bội đem mắt mèo đắp lên, xoay người trở về phòng.

Anh lười nấu cơm, cũng lười kêu cơm hộp, đói bụng ngồi ở trên sô pha xem tin tức, tin tức đưa tin đã nhiều ngày ở các nơi bệnh chó dại gia tăng, người tử vong nhân số cũng càng ngày càng nhiều.

Phó Tẫn nhìn tin tức, trong lòng có cảm giác không ổn, anh phiền tắt TV, không biết vì cái gì lại nghĩ tới đối diện có một tiểu bánh bao thích khóc nhè..

Ngày đó rõ ràng chính là tay bị kẹt cửa mà thôi, nhiều lắm đau một hồi cũng không có gì ghê gớm, cố tình khóc giống như muốn chết , bằng không anh cũng sẽ không xen vào việc người khác.

"Phiền toái." Ngày đó còn không bằng làm như không thấy, bằng không cũng sẽ không trêu chọc tiểu phiền phức.

Mục Tinh Thần biết thời gian chính xác dịch bùng nổ, buổi tối 9 giờ vừa đến, mọi người đều đồng loạt ngất xỉu, một bộ phận người cùng động vật sẽ bị virus tang thi cảm nhiễm biến thành tang thi ,mà một bộ phận người cùng động vật sẽ thức tỉnh dị năng, còn có một bộ phận người cùng động vật sẽ không thức tỉnh dị năng cũng sẽ không cảm nhiễm.

"Ngươi không thể cho ta dị năng, vậy ngươi có thể hay không che chắn cảm giác đau a? Nếu như tang thi cắn ta ăn ta , ta không muốn chịu đau đâu"

Hệ thống nhìn ký chủ ngốc lải nhải đã đem hậu sự an bài rất tốt , yên lặng trả lời vấn đề thứ nhất "Không được, năng lượng không đủ."

Mục Tinh Thần có chút muốn khóc, tiếng đập cửa đem cảm xúc muốn khóc này đè ép trở về.