Editor : Hannah
Cậu mơ hồ còn nhớ rõ cái ghi chú là Thẩm Ngộ Thành thừa dịp cậu bị thao đến mơ mơ hồ hồ , chính anh tự sửa .
"Hạ lưu!" Mục Tinh Thần đỏ mặt cắt đứt điện thoại, cũng đem ghi chú đổi thành " cầm thú ", chờ " cầm thú " lại lần nữa điện báo tới, mới cảm thấy mỹ mãn nhận điện thoại.
Thẩm Ngộ Thành nói rằng sáng mai anh sẽ qua đón cậu đi học ,ý tứ không cho phép cự tuyệt, đã bị Mục Tinh Thần không cao hứng cúp điện thoại, thế cho nên ngày hôm sau cố ý đi sớm muốn tránh anh những như cũ thấy được Thẩm Ngộ Thành trước cửa , Mục Tinh Thần trên mặt cơ hồ đều tràn ngập không cao hứng .
"Bảo bối, lên xe."
" Em đã nói là -- --" chưa kịp dứt lời đã bị anh ôm lên xe, Mục Tinh Thần buồn bực , "En tối hôm qua không phải nói em có thể tự đi trường học sao!"
Thẩm Ngộ Thành chưa bao giờ ăn ở trên xe , thần sắc bình tĩnh đem bữa sáng còn nóng đưa đến trước mặt Mục Tinh Thần đang sinh hờn dỗi , "Ăn trước bữa sáng."
Đồ ăn mùi hương bay vào trong mũi, Mục Tinh Thần không biết cố gắng nuốt nuốt nước miếng, ngoài miệng quật cường cự tuyệt, "Em không muốn ăn."
Thẩm Ngộ Thành nhướng mày, "Không ăn?"
Mục Tinh Thần ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngộ Thành , không biết vì cái gì từ trong ánh mắt nhìn ra một tia nguy hiểm, tổng cảm thấy nếu lại trả lời không ăn liền sẽ phát sinh cái gì .
Nghĩ người này bá đạo như vậy, Mục Tinh Thần thực không cốt khí thay đổi chủ ý, "Em ăn."
"Ngoan."
Dọc theo đường đi Mục Tinh Thần đều khẩn trương hề hề, cũng may Thẩm Ngộ Thành hôm nay còn tính đứng đắn, trừ bỏ trước khi xuống xe ôm cậu thân thân liếʍ liếʍ hôn hôn một hồi .
"Tinh Thần, buổi sáng tốt lành."
Mới vừa nhìn theo xe Thẩm Ngộ Thành rời đi Mục Tinh Thần đột nhiên cứng đờ, hơi chột dạ mà xoay người cùng Lục Cẩm chào hỏi, "Sớm, buổi sáng tốt lành."
Lục Cẩm trầm mặc hai giây, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ngày hôm qua có khỏe không?"
"Hảo!" Mục Tinh Thần xấu hổ hạ thấp âm lượng, lắp bắp trả lời, "Rất, khá tốt."
"Vậy là tốt rồi, xem cậu ngày hôm qua một ngày không có tới trường học, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì đâu."
Mục Tinh Thần xấu hổ cười hai tiếng, không có trả lời vấn đề này.
Thật, thật tâm hư!
Cũng may Lục Cẩm đại khái là nhìn ra cậu xấu hổ, cười dời đề tài, Mục Tinh Thần chậm rãi khẩn trương chột dạ cũng đã giảm bớt, chỉ là mỗi lần Thẩm Ngộ Thành gọi điện thoại hoặc là nhắn tin , cậu vẫn là sẽ nhịn không được chột dạ.
Bị Thẩm Ngộ Thành đón đưa một vòng , đã thành thói quen anh tồn tại bên cạnh,Mục Tinh Thần che lại mặt nóng bỏng , nhấp nhấp môi đỏ mới vừa bị hung hăng yêu thương , "Hệ thống, tôi có tính là đào góc tường vai chính thụ không a?"
"Đương nhiên không tính, vai chính công thụ ở bên nhau kia chỉ là theo cốt truyện, hiện tại những cái đó cốt truyện cũng chưa phát sinh đâu."
Có hệ thống an ủi, Mục Tinh Thần hơi chút an tâm , đỏ mặt nhìn tin nhắn của Thẩm Ngộ Thành mới nhỏ giọng nói thầm, "Thật lâu không nhận được nhiệm vụ."
Kết quả buổi tối Mục Tinh Thần còn nghi hoặc không nhận được nhiệm vụ, ngày hôm sau liền thu được nhiệm vụ, " đi tới quán cafe vai chính công thụ gặp nhau ".
Mục Tinh Thần nhìn nhìn chằm chằm nhiệm vụ vài giây, có chút không cao hứng, cậu đem điện thoại bỏ vào trong túi, mang mũ lên kêu taxi đi nhiệm vụ quán cà phê, thực mau liền ở dưới sự chỉ dẫn tìm thấy Thẩm Ngộ Thành.
Tìm vị trí khá xa Thẩm Ngộ Thành ngồi xuống, Mục Tinh Thần gọi ly cà phê, ghé vào trên bàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngộ Thành .
Người này...... Lớn lên thật là đẹp mắt a, chính là thời điểm không cười nhìn lạnh nhạt khó tiếp cận.
Thẩm Ngộ Thành cảm giác được ánh mắt ở xã nhìn chằm chằm đánh giá không kiêng nể , ánh mắt không vui đảo qua , chỉ nhìn thấy một người đội mũ cúi đầu, không thấy được mặt, nhưng anh cơ hồ là ở nháy mắt xác định thân phận người này .
Trong nháy mắt không vui như thủy triều rút đi, Thẩm Ngộ Thành gảy gảy ngón tay, bất động thanh sắc mà gõ gõ mặt bàn, "Cứ như vậy." Dứt lời treo điện thoại.
"Anh ta có thấy tôi không?"
"Không thấy."
Được hệ thống khẳng định , Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu gương mặt đỏ bừng tiếp tục xem Thẩm Ngộ Thành, thấy anh vẫn luôn nhìn cách vách , không cấm lòng được cũng quay đầu đi nhìn nhìn, liền thấy được một ...... Mỹ nữ?
Thẩm Ngộ Thành tầm mắt thực mau hướng Mục Tinh Thần bên kia nhìn thoáng qua, chú ý tới cậu tức giận lấy ra di động, nén cười rũ xuống đôi mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn.
Quả nhiên, màn hình sáng lên.
Bảo bối:.
Thẩm Ngộ Thành cười như không cười nhìn chằm chằm cái dấu chấm câu nhìn vài giây, thong thả ung dung mà bưng lên cái ly cafe lên uống, cũng không có cầm lấy di động .
Thấy Thẩm Ngộ Thành rõ ràng thấy được tin tức lại không nhắn lại, Mục Tinh Thần vừa sinh khí vừa ủy khuất, nhỏ giọng cùng hệ thống lên án, "Anh ta xem mỹ nữ không thèm để ý tôi."
Hệ thống: "......" ký chủ ngốc như vậy là của ai?.
Lục Cẩm còn không có tới, một người khác cũng quen mặt đã tới.
"Kẹt xe kẹt xe."
Thẩm Ngộ Thành nhìn mặt Tề Đơn, nói: " đổi vị trí."
"?"Tề Đơn đầy mặt vô ngữ, biên đổi đến bên cạnh đi ngồi, hỏi, "Đổi vị trí làm gì?"
Nơi xa Mục Tinh Thần thân ảnh một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt, Thẩm Ngộ Thành mới thu hồi tầm mắt, uống cà phê nhàn nhạt nói: " Ngồi coi bà xã"
"...... Thao?" Tề Đơn như bị sét đánh vội vàng hướng tới phương hướng Thẩm Ngộ Thành nhìn xem, không thấy ra cái gì "Anh chơi tôi sao?"
"Nhảm nhí."
Tề đơn đem hộp để trên bàn, tầm mắt còn không ngừng quét phương hướng vừa rồi Thẩm Ngộ Thành xem qua , "Thật là có?"
"A."
Nghe ra ý cười trào phúng, Tề Đơn vô ngữ, "Thao, anh mẹ nó thật nhàn chán? Là ai? Không gọi lại đây cùng ngồi?"
Thẩm Ngộ Thành đáy mắt ý cười, nghĩ đến vừa rồi thu được dấu chấm câu , đáy mắt ý cười càng sâu, nhìn về phía vừa rồi bị Mục Tinh Thần chú ý mỹ nữ , cười nói: "Anh thích loại hình."
"Thích cái rắm, tôi hiện tại càng thích tiểu nam sinh xinh đẹp ." Vừa mới dứt lời, liền nhìn đến một tiểu nam sinh xinh đẹp bưng cà phê đi tới bên này , bộ dáng còn có một chút quen mắt.
Chỉ cho rằng chính mình lần trước tới gặp quá đối phương mới có thể quen mắt, Tề Đơn chỉ muốn quen tiểu nam sinh, lộ ra chiêu bài tươi cười, "Tiểu soái ca, tên gọi là gì? Ngồi xuống cùng nhau tâm sự?"
Lục Cẩm kinh ngạc thiếu chút nữa đem cà phê vứt đi, hắn nguyên bản muốn ném tay người này ra, nhưng nhìn Thẩm Ngộ Thành ngồi ở một bên biểu tình lãnh đạm , chân liền có chút không muốn đi, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩm, tôi kêu Lục Cẩm."