Tôi Thật Sự Không Muốn Giành Lấy Nam Chính

Quyển 1 - Chương 14: Bảo bảo ngoan.

Editor : Hannah

Thẩm Ngộ Thành trực tiếp ôm người đến công ty, trừ bỏ trong lòng ngực ôm người , trên mặt anh biểu tình cùng ngày thường căn bản không có bất luận cái gì biển hóa, nhưng..... Ôm một người tới công ty, ở công ty bên trong này đã là sự kiện trọng đại!

Nhân viên mặt ngoài không hề phản ứng, cung cung kính kính vấn an nhìn theo Thẩm Ngộ Thành ôm tiểu nam sinh tiến vào văn phòng, nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Diễn đàn công ty đã náo nhiệt thành một nồi cháo.

- Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Tôi đôi mắt có phải có vấn đề hay không , vừa mới thấy Thẩm tổng ôm một người tới công ty đi?!!!

— a a a, đó là em trai Thẩm tổng sao? Ô ô ô, mau nói cho tôi biết đó là em trai Thẩm tổng !

– sách, các người hết hy vọng đi, theo tôi duyệt người vô số kinh nghiệm tới xem, kia tuyệt đối là người của Thẩm tổng , vừa mới tiến vào văn phòng , Thẩm tổng động tác rõ ràng nhẹ không ít, còn không phải sợ sẽ không cẩn thận đυ.ng vào người trong lòng ngực , bất quá tôi cho rằng Thẩm tổng thuộc hội độc thân cả đời ai! Không nghĩ tới quay đầu liền ôm người tới công ty.

a a a a a a a a, Thẩm luôn có đối tượng?! Ta đã chết , vĩnh biệt.

Bị điên cuồng thảo luận Thẩm Ngộ Thành ôm Mục Tinh Thần đứng ở trước giường trong phòng nghỉ đôi mắt thâm trầm đen như mực trong con ngươi do dự biểu tình không ngừng suy nghĩ, đối với người trong lòng ngực khẳng định ở trên giường ngủ càng thoải mái, nhưng anh mạc danh có chút luyến tiếc đem người buông, dần dần thậm chí nhìn cái giường kia có chút ghét bỏ.

Vài phút sau, Thẩm Ngộ Thành ôm Mục Tinh Thần trở lại bàn làm việc ngồi xuống, nhìn bảo bối nhi ngoan ngoan ngoãn ngoãn ở trong lòng ngực ngủ , trong lòng nhè nhẹ không thể hiểu được vô cùng thoả mãn.

Yêu cầu văn kiện lập tức xử lý cũng không nhiều, vì làm người trong lòng ngực ngủ thoải mái, Thẩm Ngộ Thành cơ hồ không động, chờ trợ lý cầm yêu cầu xử lý văn kiện tiến vào , anh cũng không tính toán che giấu, lãnh đạm nói: "Hôm nay không phải nhu cầu cấp bách xử lý văn kiện, đều không cần lấy tới."

"Rõ sếp!"

Trợ lý mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám hướng mắt nhìn người ở trong lòng ngực Thẩm tổng, nhẹ bước chân thật cẩn thận dạo bước tiến lên, nhạy bén nhận thấy được hành động của mình tựa hồ được Thẩm tổng thưởng thức?

Trời ạ! Tiểu nam sinh ở trong lòng Thẩm tổng phân lượng không nhẹ a?!

Làm xong Thẩm Ngộ Thành đầu cũng không nâng nói, "Đi ra ngoài."

Trợ lý trái tim bang bang loạn nhảy chạy nhanh thật cẩn thận rời khỏi văn phòng, đến trước cửa mới dám nhanh chóng ngắm tiểu nam sinh liếc mắt một cái còn không có nhìn đến chính mặt , kết quả liền vừa lúc nhìn đến Thẩm tổng ngày thường cao lãnh nghiêm túc , đem ngón tay thon dài đẹp vào trong miệng của tiểu nam sinh ......

Ngọa tào!

Trợ lý không dám lại xem, nhẹ nhàng đóng cửa liền nhanh chóng lấy di động đem những gì nhìn thấy chia sẻ các đồng sự, cũng tỏ vẻ: Biết nên dùng thái độ đối cậu ta đi?

- minh bạch!

- minh bạch! Là Thẩm phu nhân!

Mục Tinh Thần buổi sáng mệt không nhẹ, cứ việc ở trong lòng ngực Thẩm Ngộ Thành ngủ đến cực kỳ thoải mái, là một giấc ngủ đến tận trưa. Cậu ngủ đến eo đau không thôi, bất mãn rầm rì vặn vẹo eo.

Thẩm Ngộ Thành mặt không đổi sắc đem bàn tay trên mông Mục Tinh Thần dịch khai, "Tỉnh, muốn ăn cái gì?"

Mới vừa mở to mắt còn không có hoàn toàn thanh tỉnh Mục Tinh Thần híp ánh mắt xinh đẹp , chậm rì rì tự hỏi một lát, mới mở miệng dùng thanh âm khàn khàn mềm như bông đưa ra yêu cầu, "Muốn ăn bánh bao."

"A." Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ lại dễ nghe , "Liền ăn bánh bao?"

Tựa hồ là cảm thấy chính mình yêu cầu bị cười nhạo, Mục Tinh Thần theo bản năng liền bổ sung, "Là bánh bao thịt!"

Thẩm Ngộ Thành nhìn thỏ con trong lòng ngực còn không có hoàn toàn tỉnh, mà có vẻ phá lệ mềm mại vô hại , nâng lên ngón tay nhẹ nhàng ở hàng mi dài rũ xuống khảy khảy, làm đến Mục Tinh Thần ngẩng đầu bất mãn nhìn anh, "Anh làm gì!"

Đáng yêu, thật muốn thao.

Thẩm Ngộ Thành hầu kết khắc chế , trong giọng nói mang theo một tia dỗ dành, "Trừ bỏ bánh bao thịt, lại ăn thêm cái khác."

"Hảo."

Tuy rằng Mục Tinh Thần thân thể mềm , nhưng rốt cuộc cùng cái tư thế ôm mấy giờ, Thẩm Ngộ Thành cánh tay giật giật vẫn luôn thừa nhận trọng lượng của Mục Tinh Thần , tức khắc tê tê dại dại phảng phất bị vô số con kiến gặm cắn không khoẻ , anh trầm mặc hai giây, vỗ vỗ mông Mục Tinh Thần , "Ngoan, lão công tay đã tê rần, em trước đi xuống."

Mục Tinh Thần theo bản năng liền từ trên đùi anh đi xuống, làm xong đến nơi đến chốn sau ý thức chậm rãi thu hồi, trên mặt trắng nõn xinh đẹp dần dần bị rặng mây đỏ phủ kín, mũi chân vừa chuyển liền muốn chạy.

Nhưng mà còn không kịp thực thi động tác, Thẩm Ngộ Thành không chút để ý mang theo một tia cười từ bên người truyền đến, "Chạy một cái thử xem?"

Vừa định chạy Mục Tinh Thần run run, xác nhận ra ý tứ uy hϊếp , nhiều lần giãy giụa , vẫn là thành thành thật thật đứng ở tại chỗ, mặt đỏ phảng phất muốn lấy máu, "anh, anh quên đi!"

Thật vất vả nhịn Thẩm Ngộ Thành suýt nữa bị những lời này tức đến cười, anh đứng lên đem người ngo ngoe rục rịch muốn chạy vây ở trong lòng ngực, bàn tay mềm nhẹ mà dừng tóc, nghĩ tóc chính mình làm khô, liền nhịn không được xoa nhẹ . "

Vừa mềm lại sờ thật tốt .

"Đã quên cái gì? Đã quên em ôm anh muốn thân thân? Đã quên em quấn lấy anh phải làʍ t̠ìиɦ? Đã quên em --"

Bị che miệng lại Thẩm Ngộ Thành nhướng mày, rũ con ngươi không hề chớp mắt nhìn bảo bối nhi trong lòng ngực xấu hổ thành quả táo , anh có thể dễ như trở bàn tay đem bàn tay kia xuống ,nhưng anh không làm vậy.

Mục Tinh Thần trợn tròn đôi mắt, sau một lúc lâu không nói gì.

"Bảo bối nhi, em --"

"Anh đừng nói chuyện!!!"

Thẩm Ngộ Thành không mở miệng nữa, bàn tay dán ở thắt lưng Mục Tinh Thần tiến vào trong quần áo, vuốt eo nhỏ tinh tế phấn nộn , ánh mắt dần dần gia tăng.

Là yêu tinh đi? Bằng không như thế nào có thể làm anh tùy thời tùy chỗ đều muốn thao? Nhưng hiện tại bảo bối không thể thừa nhận, làm sao bây giờ ?

Thẩm Ngộ Thành tầm mắt cực có tính xâm lược ở trên người Mục Tinh Thần du tẩu, chậm rãi dừng đến cái miệng nhỏ hồng diễm .

Mục Tinh Thần còn không biết lại bị họ Thẩm cầm thú muốn thao cậu, hơn nữa tay vô thức che miệng anh tức muốn hộc máu mà duỗi tay đem bàn tay trong quần áo ra"Anh làm còn chưa đủ sao ?"

Thẩm Ngộ Thành cười hôn hôn bàn tay che miệng , động tác nhẹ lại không cho cự tuyệt đem người ấn ngã vào bàn làm việc , sử dụng phản ứng nửa người dưới đâm đâm Mục Tinh Thần, trong mắt đen như mực tràn đầy tìиɦ ɖu͙ƈ, "Bảo bối nhi, nó muốn em."

"Anh!"

"Trước đem nó ăn no được không?" Thẩm Ngộ Thành nói lời này, bàn tay liền vói vào quần áo Mục Tinh Thần tìm được chỗ mẫn cảm, thuần thục kíƈɦ ŧɦíƈɦ, "Bảo bối nhi không nghĩ muốn lão công sao?"

Mục Tinh Thần bị sờ mềm thân mình, động tác giãy giụa cũng biến thành muốn chống cự lại như nghênh đón, cậu cố nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng , "Anh, anh buông tôi ra!"

Thẩm Ngộ Thành sao có thể buông ra, sắc tình dùng nửa người dưới gắng gượng đυ.ng cậu vài cái, đem Mục Tinh Thần sợ tới mức đôi mắt ướt, mang theo khóc nức nở, "Mông đau! Không làm!"

"Bảo bảo ngoan, không thao em." Thẩm Ngộ Thành xoa hai cánh mông thịt mượt mà no đủ , cúi đầu hôn môi Mục Tinh Thần mang theo đôi mắt sương mù , "Bảo bối nhi dùng thứ khác giúp lão công ra tới, được không?"