Yên lặng một lúc lâu,ḷHoắc Kiêu bấtăngờ khẽ cười{ra tiếng: “Hiểuỹrồi.”
Vươn NhượcɪHàm rũ mắtïxuống, đột nhiênímất hết tựÍtin.
Anh vượt quaứcô rời khỏiĭnơi cầu thang,İchào hỏi cũngἳkhông, cốtìnhɨứng với câuỗ“Không liên quanễđến nhau” củaụcô.
Đợi đến khióngười rời khỏi,ưVương Nhược HàmЇsụp vai xuốngớthở hắt ra,ứđiều chỉnh lạiẩtrạng thái quayâtrở lại trạmịy tá, chưaĩđược hai phútĩđã có phòngĩbệnh rung chuông,ỷhành lang vangõlên tiếng hétècủa người nhà:ĭ“Bác sĩ! Bácọsĩ!”
Đầu ócἱvẫn chưa phảnḽứng lại, nhưngỉthân thể đãỉhình thànhthóiĩquen, vài yĭtá vội chạyôtới phòng bệnh.
Bệnh{nhân sốt caoİkhông hạđượcìđưa tới, làừmột cô béḷmới ba tuổi,ẩbỗng nhiên cảfngười co giật,êsùi bọt trắng.
Haiđcô y taăphối hợp vớiinhau ấn chặtýlấy chân tayıđứa bé, VươngỏNhược Hàm tiếnửlên lấy sạchẻdị vật trongũkhoang miệng, sauỗđó gập đôiÎmảnh vải xôịđể lên hàmırằng đứa béốấy. Bác sĩẹtrực đêm hômĺnay là bácọsĩ Khang, sauèkhi tìm hiểuấtình hìnhxongľnghiêng đầu quaἷnói: “tranquillizer.”
VươngệNhược Hàm lậpýtức phối hợp,ílấy thuốc đưaİthuốc, cầm dụngἱcụ kết nốiívới điện tâmĩcủa đứa trẻ.
Hànhũđộng nhanh chóng,īquátrình cấpẳcứu như chạyếđua với thờiìgian, đợi đếnỉkhi tìnhtrạng‹của bệnh nhânɨdần chuyển biếnἶtốt lên, tấtẵcả mọi ngườiờmới thở phàoịmột hơi.
Khang TriếtIbàn giao tình‹huống với ngườiớnhà, có vẻỉnhư sốt caoìco giật, làɪchứng bệnhthườngễthấy trong hệởthống bệnhthầnịkinh ở trẻọnhỏ, may màìhôm nay kịpêthời đưa tớiỹbệnh viện cấpậcứu.
Anh ta nóiịngắn gọn phươngíán chữa trị²ngày mai, bảoḷbố mẹđứaẻtrẻ không cầnẻquá lo lắng.
VươngἷNhược Hàm đangđsắp xếp dượcựphẩm, cảm giácíđược thànhgiườngỵhơi rung, bịídọa tới nỗiịlập tức ngẩngỹđầu lên, thấyỷcô béđóìđang nằm yên°trên giường, dườngịnhư đã điÎvào giấc ngủ.
CôЇnhìn nghiêng sangľmột bên, thìựra là mẹĨcủa đứa béẳđang run rẩy,íbàn tay cheẩlấy gương mặtânhỏ giọng sụtơsùi, có lẽịlàcảm thấyįhãi hùng sợạsệt.
Vương Nhược Hàmĩvỗ vai côừấy, nhẹ giọng[an ủi: “Khôngạsao rồi.”
Mộtỹcô ý táɨở lại quanắsát tìnhhình,úVương Nhược Hàmĭrời khỏi phòngõbệnh, ngẩng đầuàlên nhìn thờiọgian trên đồngịhồ ngoài hànhờlang, đã sắpļ12h rồi.
Hôm nayĨLâm Huệ làmįnửa ca đêm,ἵvừa bàn giaoἰcông việc xongầchuẩn bị tanİlàm, thấy VươngļNhược Hàm, côЇấy lo lắngềnói: “Chị ơi,ịđêm còn chưaíbắt đầu cơ,ẵsao đã cảmỉthấy chị mất)hết sức lựcơrồi thế.”
VươngưNhược Hàm nhếchúmiệng lên: “I’môfine.”
Lâm Huệủđưa cốc nướcẫcho cô: “Có:cần em phaЇcho chị cốc)cà phêkhông?”ỗ
Vương Nhược Hàmửlắc đầu: “Khôngỷcần, không saoἲđâu.”
Lâm Huệévới một thanhềsô côlaửtrong ngăn tủĺđưa cho cô:ấ“Cốgắng, emĬvề nhà trướcjđây, cốlênẩnhá.”
Vương NhượcầHàm lắc thanhĩsô côla:)“Bái bai.”
SoÏvới bận rộnĩkhông ngừng nghỉòcủa ban ngày,(cái tĩnhmịchằban đêm cộngẹthêm tìnhhuốngăkhẩn cấp độtíngột càng tổnỵhao tinh lựcЇhơn.
Mùi vị chốngЇchọi với đồngỵhồsinh họcĭchẳng dễ chịuắgì, cóviệcớđể làm ítữnhất còn nângấcao tinh thần,ïlấy máu đổiìthuốc, liên tụcfđến nửa đêmĭkhó khăn lắmĩmới có thờiúgian thảnhthơi,iVương Nhược Hàmặnằm bòtrênìmặt bàn viếtỳghi chép hộìlý.
Khó khăn lắmỉmới chống đỡĬđược đến sángἶsớm, chưa tớiũtám giờ, bầuờtrời bên ngoài:không được sángẳlắm, xem raЇhôm nay lạiīcómưa dôngἰrồi.
Bàn giao côngľviệc với đồngẽnghiệp ca ngàyũxong, Vương Nhược:Hàm cảm thấyỉmột nửa linhềhồn của mìnhíkhông còn trong[cơ thể nữa.
Búiỵtóc củ tỏiũrũ xuống, côịthay áo thunịvà quần bòùcủa mình, hípἶmắt ngáp mộtỉcái rời khỏiĩkhoa.
“Ấy.”
Nghe thấyúgiọng nói, VươngứNhược Hàm ngẩngẩđầu lên, vôỉcùng nghi ngờóbản thân phảiủchăng đã mệtờđến nỗi sinhíra ảo giác.
HoắcìKiêu buông bànờ tay đanivào nhau ra,ɨhỏi cô: “Ănớsáng chưa?”
VươngêNhược Hàm lắcìđầu.
Hoắc Kiêu nhậnÎlấy túi vảiắtrên vai cô,ἱxách trên tayẵlắc lắc, ghétfbỏnói: “Côīvứt bom vàoẩtrong này àɩđâu mà nặngἰthế?”
Vương Nhược¹Hàm vẫn lắcấđầu, côlàmíxuyên đêm, tưếduy vận chuyểnḽchậm chạp, không]cáchnào hiểuénổi ngôn ngữ°cử chỉcủaờngười trước mặtẹnày.
đề phòng lỡĩnhư, cô mởímiệng hỏi: “Khôngẩphải anh đợiộtôi cả đêmἳởđây chứ?”Ĩ
Hoắc Kiêu phụtõcười, hỏi vặnờcô: “Trông tôi}giống thằng ngốcôthếà?”
VươngỵNhược Hàm mímẹmôi không nóifnữa.
Hoắc Kiêu chỉἰlo sải bướcľđi vềphíaĩtrước, chìa khóaîvà ví tiềnịđều ở trongİtúi, Vương NhượcỉHàm chỉcóīthể rảo bướcéđuổi theo.
Ra khỏi³bệnh viện, HoắcỉKiêu quay đầu:ỉ“Không lái xeệà?”
Vương NhượcĩHàm trảlời:ẵ“Không.”
Hoắc Kiêu[lái một conìxe BMW màuïtrắng, sau khiḽVương Nhược Hàmẳlên xe mớiịphản ứng không(đúng lắm, côóchớp mắt, nghiêngịđầu bất giácỹhỏi: “Anhtớiờtìm tôi, cóốchuyện gì vậy?”¸
Hoắc Kiêu khởiĩđộng xe ánhừmắt nhìn vềÍphía trước, đánh¸tan lo lắngἵcủa cô: “Yênĩtâm, không cóốýgì khác.”ớ
Vương Nhược Hàmôchỉ muốn truyýhỏi cho rõủràng, cô luônấcảm thấy mớiЇđộng não mộtįcái đãlênẽthuyền giặc: “Rốtĩcuộc muốn làmòcái gì?”
HoắcựKiêu vẫn khôngÎtrả lời chínhỉdiện: “Ăn sángỷtrước đã.”
Lúcjđi theo ngườiửđàn ông điổvào cửa lớnícủa M ký,ệVương Nhược Hàmẫcàng tin tưởng,cô mới là¸đồngốc hơn.
HoắcầKiêu chọn vịỉtrí ngồi bênɪcửa sổ, bấmỷbấm hai cáiútrên điện thoại[rồi đưa choīVương Nhược Hàm:ử“Nhìn xem, côἲmuốn ăn cáiếgì.”
Vương NhượcĭHàm không cóibản lĩnh gì,ằbiết nhất chínhứlà hóa nguyộthành an, đếnàđã đến rồi,ỉăn thôi, quảíthực đói lắmĪrồi, không nênịhà khắc vớiébản thân mìnhjnữa.
Cô gọi mộtổphần combo hămĺbơgơ haiítrứng cộng xúcĬxích, gọi toànἰnhững phần đắtỗnhất, ngoài raịcòn gọi thêmựmột phần bánhĮkhoai, ắt phảiễxa xỉ một[lần.
“Được rồi.”
HoắcồKiêu đón lấyýđiện thoại, liếcâmắt lên mànựhình, nhếchmàyẹtrợn to mắt.
VươngìNhược Hàm phỏngợđoán vẻmặtịnày chính là:òCô gái nàyòđúng là ăn:thùng uống vại.
Nhânỉviên ở quầy,lễ tân thôngẳbáo tới lấyợđồ ăn, HoắcЇKiêu đứng lên,ĺkhay đồ ănjđầy ú ụ,ịđồ ăn thuộcứvề Hoắc Kiêuịchỉ là mộtỉbát cháo trứngẹbắc thảo thịtïnạc.
Hai người yênÍlặng dùng bữa,Ĭthực ra sốịlần ăn cơmĩcùng nhau khôngềnhiều, nhưng chẳngḻrõ sao bọnừhọ đã hìnhἴthành bầu khôngắkhí như thế}này, ngồi cùng³một bàn khôngềnói chuyện cũngớchẳng ngượng ngùng,ígiống như chungĨđυ.ng với nhauЇđã lâu.
Hoắc Kiêuịnhàn nhã ănİcháo, cửchỉjnhã nhặn, nhưngẳVương Nhược Hàmľthực sự đói,étốc độ ănỉcơm của côỉluôn rất nhanh,}chăng bao lâuáđã tiêu diệtăphần lớn đồĺăn trước mặt.
Đợiịđến khi ănἴxong hăm bơịgơ, Vương NhượcẳHàm vò giấyụbọc thành nhúm,íhỏi Hoắc Kiêu:ấ“Bây giờ có(thể nói rồiấchứ, cóchuyệnïgì thế?”
HoắcìKiêu vẫn làɩvẻ không nhanhἴkhông chậm, lấyἲmột tờgiấyỹlau miệng, nói:ơ“Trước tiên thanhõtoán tiền cáiĺđã, 43 tệ,ẹcôcho wechatịcủa tôi vàoἵdanh sáchđen¹rồi đúng không?”ἱ
Vương Nhược Hàm:ĩ“Hả?”
Hoắc Kiêuửcầm điện thoạiįlên, mởmãjquét nhận tiệnìđưa tới trướcỳmặt cô: “Hảïcái gì, lẽònào cômuốnḽtrả lại tôiἵmột bữa nữa?ằChẳng phải nóiļkhông liên quanĩđến nhau rồiòsao?”
Vương NhượcểHàm há miệng,ẹcuối cùng chỉïđành cắn răngệnghiến lợi nhịnỉđau trả tiền.ừMột bữa sángĮvốn dĩ chỉềcần 3 tệ:là cóthểìgiải quyết, lạiúcứ khăng khăngἴmuốn gấp 10ìlần, đúng làụtạo nghiệt mà.
“Nóiīđi, rốt cuộcêlà chuyện gì.”ế
Hoắc Kiêu nghiêmừchỉnh nói: “Tôiìcó một chiếcịáo khoác đangḹởchỗ cô,ỉcòn nhớ chứ?”ļ
Vương Nhược Hàmĩnghẹn một chút,ɩcúi đầu xuốngègật gật: “Ừ.”ἵ
Hoắc Kiêu bìnhĩtĩnh trần thuật:é“Trước đó thêmĬwechat của côùlà vì chuyệnọnày, tôi muốnЇlấy áo củaïtôi về.”
VươngḽNhược Hàm nhướngЇmắt chất vấn:Į“Chỉ thế này?ɪVậy anhliênἳlạc với ChuĩDĩ không đượcồà?”
Hoắc Kiêuľkhịt mũi: “Tìmẻrồi, chịem³của cô cònábận sứt đầuẵmẻtrán, némÎwechat của côìcho tôi, bảoẽtôi tự điẵtìm cô.”
VươngíNhược Hàm khôngínói nữa.
Hoắc Kiêuíkhinh bỉ nói:{“Nếu không côắcho rằng làểvì gì? Vốnἷchỉ là cuộcẩtình chớp nhoángḻmà thôi, khôngơcần thiết liênílạc với nhauủnữa. Lần nàyãlàngoài ýèmuốn, tôi cũngĭkhông biết ngườiịChu Dĩ nóiẹlà cô, nếuİkhông nhất địnhıtôi sẽ từfchối.”
Chỉ trảiôqua một buổiựtối, Vương NhượcữHàm không thểốtin nổi nhìnứanh, trong lòngùchẳng rõvìἳsao lại nổiἶlửa, giọng điệuĩcao ngạo khinhùthường này vớiÎdịu dàng nhưừngọc trước kiaằnhư thểhaiἵngười.
Nhưng cô bỗngíbừng tỉnh, dườngịnhư như vậyãmới làngườiônày, dáng vẻỉcô quen thuộcɩsâu sắc nhất,jkhông phải như³thế này sao?
VươngịNhược Hàm cảmứthấy vừa buồnòcười và phẫnởnộ.
Hoắc Kiêu nhétảđiện thoại vàoÍtrong túi, đứngãdậy nói: “CóÍlẽcô vẫnửcòn giữ chứ?ɨĐi thôi, tôiĨđi theo côốvề lấy. Từìnày về sauọsẽ...”
Vương Nhược,Hàm nặng nềĩcắt ngang anh:ủ“Sau này khôngỗgặp, không hẹnềgặp lại!”
Hoắc)Kiêu gật đầu,‹tỏ vẻ đồngïý: “Không hẹnõgặp lại.”
Huyếtọáp của VươngệNhược Hàm vọtἴthẳng lên.
Tính cách(vốn chẳng bình)tĩnh gì, vừaồlên xe, côụthẳng eo hếch¸hàm lên, épằgiọng kì quặcơnói: “Áo gì¸thế? Ba thángĪrồi còn nhớïnhung? Đắt lắm¹à? Này khôngícẩn thận bịïtôi làm bẩnïrồi thì phảiălàm sao hả?ềKhông sao chứỉthầy Hoắc?”
HoắcἳKiêu khẽ cười:ἰ“Quần áo không¹quan trọng, bênftrong cómộtớchiếc kẹp cà°vạt, cô chưaìlàm mất làɩđược.”
Vương NhượcỉHàm nghĩ tớiīgì đó, imồlặng không nói.
Hoắc,Kiêu thấy dángỉvẻ của côỗnhư vậy, lậpưtức khẩn trương:ị“Sẽ không vứtấmất thật chứ?”ĩ
Vương Nhược HàmЇliếc anhmột°cái: “Chưa, tôiúvứt không nổi.”í
Hoắc Kiêu nói:í“Vậy thì được.”ẹ
Áo khoác làđbuổi sáng hômờấy cômượnỳmặc đi mất,ĩbởi vì chiếcἴváy kia thảmởkhông nhìn nổi.
Sauửkhi về nhàáđã đưa tớiļtiệm giặt khô,ıchiếc kẹp càĩvạt kia VươngýNhược Hàm cũngịtừng nhìn thấy.
Hìnhḽchiếc lá màuặbạc, đằng sauĩcòn khắc chữ:òXaiver’s YE.
Chiếc xe)lái qua conảđường trong thành)phố, ngang quaïhàng cây bụi}cỏ, những phiếnầlá xanhánh,lên màu sáng.
Cảmĩxúc phức tạpỹnơi đáy lòng,ïVương Nhược Hàmởchẳng tỉmỉổsuy nghĩ nữa,èchỉ làm nhưỉtòmò hỏi:¹“Là ánh trăngẳsáng của anhýtặng à?”
HoắcâKiêu chẳng hềıngập ngừng, lậpịtức phủ nhận:ỷ“Không phải.”
Đoánịchắc có lẽýcô đã nhìnìthấy chiếc kẹpicà vạt đóérồi, anhngừngįlại rồi bổjsung thêm: “Chỉìlàngười yêuècũ.”
Vương NhượcἲHàm cắn da‹môi, hỏi tiếp:ẹ“Vẫn chưa buôngĮbỏ người ta¸hả?”
Hoắc Kiêu{tỉnh bơ đánhľtay lái: “Khôngỉphải, quà người(khác tặng màúlàm mất khôngõtốt lắm.”
VươngáNhược Hàm ừỉmột tiếng: “Anhũnói đúng lắm.”ậ
Rất nhanh đãêđến nơi, chiếcÏxe sang chảnhỉmàu trắng dừngibên vệđường.
Nhàúcủa Vương NhượcẻHàm ởtrênălầu của cửaľtiệm mẹ côọmở, hai mẹïcon sống ởἴtoàn nhànhỏừnày đã nhiềuẵnăm rồi.
Rút chìaíkhóa tắt máy,įHoắc Kiêu nóiổvới cô: “Côìđi lấy đi,ïtôi đợi ởἳchỗ này.”
VươngỉNhược Hàm gậtÍđầu xuống xe,ịtrước khi đóngícửa xe lạiIcô nảy raịmột ý: “Ấy,ỡanh có tiệnũtay giúp tôiùmột chuyện không?”Í
“Hử?”
Khó khănìlắm mới vớơđược một thanh]niên khỏe manh,ổquả thực khôngİthể lãng phí,ảVương Nhược Hàmļgiơ cao ngónἱcái lên chỉíra đằng sau:ỉ“Chuyển mấy giáịhoa giúp tôi.”ỉ
Hoắc Kiêu mêếmang đi theoἶngười ta vàoẽnhà.
Bề ngoài củaâtòa nhà nhỏònày vôcùngḷbình thường, tườngýtrắng ngói đỏ,İtinh tế mà³ấm áp, giốngɨnhư ngôi nhàịcủa cậu bé‹Shin trong bộîphim [Crayon Shin-chan],ãngoài cổng cóЇmột bảng gỗ,Îbên trên khắcİchữ hoa “Xinháđẹp vô tôi”ἷ, giống nhưÎlàbiển hiệuạcủa một cửaɨhàng.
Vừa vào cửa,ĩVương Nhược Hàmứvừa giới thiệuừvới anh: “Tầngɨ1 là tiệmálàm đẹp củaímẹtôi, tầngớhai là nơiỉchúng tôi sống.įBây giờ vẫnἷchưa khai trương,ἱcó lẽ mẹ,tôi vẫn đangἵngủ.”
Hoắc Kiêu:gật đầu, thảẻchậm bước chânĩđi ra vườn}hoa nhỏ phía°sau, xem raệlà được chủįnhân tỉmỉ°chăm sóc, giáĩhoa bằng gỗỉđược tạo hìnhỉkhông theo quyấtắc, thểtíchỡkhá lớn, từngưđược sơn lại,°bên trên bàyẩđầy chậu hoa,ĩtrúc phú quý,ἳmẫu đơn, cònỏnhiều loại nữaịmà anh khôngỡnhận ra, ngoàiĬra ngoài cổngàcòn cóhaiīchậu cây chanh.
“AnhĮđợi một chútừđã, tôi chuyểnἳchậu hoa raìtrước.”
Vương NhượcjHàm nói xongíđịnhcúi xuống,êHoắc Kiêu kéoểlấy cô: “Côõđi lấy áoậđi, tôi làmôlà được. Giáạhoa chuyển đếnđchỗ nào?”
VươngỵNhược Hàm chỉívề một hướng:f“Chỗ đó, cáiổcây này chặnứmất ánh mặtằtrời, ánhsángïbên đó tốtẳhơn.”
Hoắc Kiêuìgật đầu: “Được.”ĺ
“Vậy anh chuyểnĩtrước đi, tôiḹxuống ngay thôi.”ἵ
Nhìn thấy côỉchạy nhảy vàoịtrong nhà, tỉìlệ 5:5 giốngèngười mini trongịphim hoạt hìnhíhài hước, HoắcἵKiêu nhếch môiềlên, trên gươngêmặt toàn làỡý cười.
Lúc chuyểnḷhoa, Hoắc Kiêuἰđể ýtớiỉtrên bậu cửaêsổ có mộtẵhàng trang trí,ἳcó hình câyỷnấm, cũng cóỡtuy-líp, trên đỉnhĨcòn rãnhhơiọnông, chẳng rõỳlà cóthểèđựng cái gì.ịBên cạnh cóõmột chiếc bát‹dựng đầy đáẳviên trong chiếcơhộp, viên nàoĩviên nấy đềuẹto bằng ngónẻtay.
Anh càng cảmỉthấy ngôi nhàÍnày thú vị,ĩkhông tinh tếọnhư đãquaЇtay nhà thiếtľkế chuyên nghiệpļcải tạo, vậtỡtrang trí vàĮđồgia dụngữtrong căn nhàīđược bày biện)tùy ý khôngócố địnhphongêcách, nhưng gộpľlại với nhauïthì vô cùng³hài hòa vàỳấm cúng. Anhặđứng chống nạnhỳbên chiếc tủỉgỗ, anh nhớỗtới bàbếpẹtrưởng trong bộẫphim [Người đẹpìvà quái vật].
Trênícầu thang nhanh³chóng truyền tớiItiếng bước chânĩbịchbịch bịch,ЇVương Nhược Hàmảôm lấy chiếcỷáo khoác phảiἲgiặt khô: “Kẹp}cà vạt cũngăở trong túiỉáo, anh kiểmẽtra đi.”
Độngítác của HoắcĩKiêu rất nhanh,ìđã thu dọnộsạch sẽchậuẽhoa trên giá.ỳLúc này tuyἶvẫn chưa nắng,ịnhưng không khíécũng oi bức,‹trên trán anhârịn ra mộtẽlớp mồ hôiámỏng, gọi cô:{“Để đó trướcḷđi, lại đâyẫhộ một tay.”ì
“Được được.” VươngíNhược Hàm vộiởchạy tới.
Hai ngườiệhợp sức nâng:chiếc giáhoaặlên, cho dùĩVương Nhược Hàmíkhông dùng baoínhiêu sức, giữaòđường còn phânẻtâm chúýĩđến cơ bắpĭnổi rõ trênýcánh tay HoắcữKiêu, âm thầm¹kinh ngạc trongỗlòng, người đànĩông này cònẫđi tập thểịhình.
Đợi đến khiặhoàn thànhxong,fHoắc Kiêu chốngõnạnh thởhồngἱhôc: “Nặng như¸thế này, lúcịđầu sao màắchuyển qua đóïđược thế?”
Cảmẹcúm của anhḹvẫn chưa khỏiíhẳn, khi nóiổcòn ho vàiẩtiếng.
Vương Nhược HàmĬrót cho anhàcốc nước: “Lúcĩấy mẹ tôiÏcóbạn traiĩmà.”
Hoắc Kiêuἰchẳng biết đápđlời ra sao,chỉậđành giơ chiếcăcốc lên.
“Cảm ơnếnhé.”
Hoắc Kiêuầphất tay, cầmĨquần áo chuẩnỉbị rời khỏi:ì“Đi đây, cô...”{
Vương Nhược Hàmḹđợi anhnóiùnốt nửa câufsau.
Sau khi Hoắc[Kiêu do dự,ḷvẫn chọn cáchibuông xuôi: “Khôngõcó gì, tôiỵđi đây.”
“Ôiưchao!”
Bỗng nhiênỉtrên cầu thangİvang lên tiếngἲhô ngạc nhiên,ửHoắc Kiêu và³Vương Nhược Hàm(cùng nhau ngẩngɩđầu lên.
Phương XuânụHoa mặc áoịngủchất liệuĭtơ tằm, tócìdài vẫn chưaḷsửa soạn lại,ỡxõa tung trênũbả vai, bàἱnhìn chằm chằm[vào người đànỏông trẻtuổi,ụhỏi con gái:]“Vương Nhược Hàm,ἳđây là ai?”,
Một màn xảyɨra bất ngờľnày, Vương NhượcệHàm nhắm mắtừlại, thầm thanḽhỏng bét.
Hoắc Kiêuḽphản ứng cựcỉnhanh với cục(diện trước mắt,ílên trước mấyưbước giơ tayúra, khéo léoảmỉm cười nói:ị“Chào dì ạ,ệcháu tên làýHoắc Kiêu, làđbạn của VươngïNhược Hàm.”
PhươngıXuân Hoa cườiâsắp không ngậmïđược miệng: “Chàoôcháu chào cháu.”ớ
Vương Nhược Hàmỵchen vào giữaựhai người, hỏiĪmẹ cô: “Saoíhôm nay mẹÏdậy sớm thế?”ù
Phương Xuân Hoaḷchẳng thèm nhìnỉcô trả lời:ạ“Có lẽ làơcảm ứng được[trai đẹp cũngἴnên.”
Đòi mạngửrồi, Vương NhượcởHàm cắt ngangìngay tại chỗ]muốn kéo HoắcẻKiêu rời khỏi:Ĩ“Anh ấy còn[có việc, phảiờđi rồi.”
PhươngớXuân Hoa nhìnãgiá hoa ngoàiẫcửa sổ, vộiỏkéo người lại:ɪ“Làcháu chuyểnằgiúp đúng không,ýTiểu Hoắc?”
HoắcļKiêu cười nói:é“Tiện tay thôi,ẫchuyện nhỏ ạ.”Ї
Phương Xuân Hoa‹túm lấy cổItay anh khôngĩcho người đi:]“Sao lại làằchuyện nhỏ được,ḷđây làchuyệnứlớn, có chuyệnẵgấp sao? Nếuíkhông ở lạiịăn bữa trưaắnhé.”
Vương NhượcĨHàm liều mạngànháy mắt vớiiHoắc Kiêu: Mauítừ chối! Mauíđi đi!
Hoắc Kiêuínhìn cô chăm²chú hai giây,ḽgật đầu, ngầmỉhiểu nói: “Đượcặạ.”