Mình Yêu Nhau Đi

Chương 1

Mũi kim màu bạc vẫn chưa chọc vào da, tiếng khóc thét chói tai đã giày vò thần kinh trước.

Bắp tay béo núc trong tay, nắm đấm nhỏ siết thật chặt, nhận thấy cậu muốn giãy giụa, Vương Nhược Hàm tăng tốc động tác trên tay, một mũi tiêm cắm tới đáy.

“Được rồi, xong rồi, dũng cảm quá.” chiếc khẩu trang che đi gương mặt mỉm cười của cô, giọng nói cũng thả lỏng hơn.

Nhưng chẳng hề có tác dụng an ủi gì cả, tiếng khóc của đứa trẻ hoàn toàn bung ra, ra sức rúc vào trong lòng mẹ mình.

Người phụ nữ trẻ tuổi ôm lấy đứa bé an ủi cảm xúc của nó, lại giúp ấn tăm bông trên vết tiêm, chân tay luống cuống, ngay cả mắt kính trượt khỏi sống mũi cũng không rảnh để đẩy lên.

Vương Nhược Hàm đứng dậy, cầm chiếc túi trên mặt đất đặt vào tay người phụ nữ kia.

Người đó mỉm cười, gật đầu cảm ơn.

Tiếng khóc của bé trai kia đã lạc hẳn đi, thấy Vương Nhược Hàm đi tới, vung nắm đấm lên vai cô, sức lực chẳng nhỏ chút nào, hung dữ uy hϊếp: “Cháu muốn gọi Ultraman đến đánh cô!”

Không phải lần đầu tiên bị các bạn nhỏ ghim thù, nội dung cũng chẳng xê xích là bao, Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Vậy Ultraman có tiêm vắc xin không nè? Không có mã sức khỏe thì không được vào trái đất đâu.”

Cả buổi chiều ở trong phòng khám bệnh tiêm vắc xin, tiếng kêu tiếng khóc của trẻ nhỏ hợp xướng hết đợt này đến đợt khác, Vương Nhược Hàm xoa lỗ tai, duỗi cánh tay ra quay về phòng thay đồ.

Cầm điện thoại lên mới nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ, là bạn thân Chu Dĩ gọi đến, Vương Nhược Hàm lập tức gọi lại.

Đầu bên kia nhanh chóng nhận điện thoại: “A lô.”

“Sao thế hả? Gọi điện thoại cho tớ.”

Chu Dĩ hỏi: “Tan làm chưa?”

Vương Nhược Hàm mở nút áo đồng phục trả lời: “Vẫn chưa, đang định thay quần áo đây.”

Tốc độ nói chuyện của Chu Dĩ nhanh hơn chút: “Cậu đợi một lát đã, tớ có một đồng nghiệp bây giờ đang ở bệnh viện của bọn cậu, bị cảm cúm, có lẽ hơi sốt nữa.”

Động tác của Vương Nhược Hàm ngừng lại, đóng lại cúc áo: “Có nặng không? Ở sảnh lớn à?”

Chu Dĩ nói: “Vừa lấy số, có mình anh ta thôi, không biết có được không nữa, bây giờ cậu rảnh không? Hay là đi nhìn hộ tớ một cái.”

Vương Nhược Hàm cau mày: “Đồng nghiệp gì thế? Giáo viên nước ngoài?”

Chu Dĩ phụt cười: “Không phải, là cậu ấm lắm chuyện. Hội thảo ở Kim Lăng là anh ta đi thay tớ, lúc này anh ta bị ốm tớ không bàng quan được, cậu đi nhìn giúp tớ nhé.”

Vương Nhược Hàm đồng ý, đóng lại hết cúc áo ban nãy vừa cởi ra: “Được, biết rồi.”

Chưa hết cô lại bổ sung thêm một câu: “Trăng mật vui vẻ, đừng bận tâm nữa, cậu với chồng cậu đi chơi vui vẻ.”

Chu Dĩ cười nói: “Lúc về sẽ mời cậu ăn cơm.”

Cúp điện thoại, Vương Nhược Hàm đeo khẩu trang lên, nhanh chóng rảo bước về phía đại sảnh tầng một.

Ở cửa thang máy có bác sĩ nhìn thấy cô, chào hỏi nói: “Tiểu Vương vẫn chưa đi ăn cơm à?”

“Dạ.” Vương Nhược Hàm đang bấm nút trên bảng số tầng, “Có người bạn bị ốm, tôi đi xem xem.”

Thang máy xuống đến tầng một, nơi này luôn là nơi ồn ào huyên náo chen chúc nhất bệnh viện, đủ loại người ngược xuôi tới các phòng khám, khu vực lấy số và nhận thuốc xếp thành một hàng dài, tiếng trẻ con khóc lóc tiếng người lớn oán than, không khí bức bối vô cùng, ồn ào khiến người ta nhức đầu.

Vương Nhược Hàm đang định móc điện thoại ra, thì nhìn thấy tin nhắn wechat Chu Dĩ gửi đến: Anh ta nói anh ta vào phòng khám, có lẽ sắp xong rồi.

Cô nhìn qua đám người một vòng, vừa đi sang phòng khám của khoa nội vừa gõ chữ: Anh ta? Ai vậy? Không phải là____

Câu nói vẫn chưa gõ xong, tầm mắt của cô đã thấy trước mặt có một người, Vương Nhược Hàm thay đổi phương hướng dạt sang bên cạnh nhường một bước nhỏ, kết quả người đó cũng sải bước theo, giống như cố ý muốn cản cô lại vậy.

Vương Nhược Hàm không thể không ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng lên trên, vượt qua chiếc khẩu trang màu xanh lam che khuất nửa gương mặt, dừng hình ở trên đôi mắt của người đàn ông

Vấn đề chưa gửi đi đã có được đáp án, đại não chợt trắng xóa, Vương Nhược Hàm dời tầm mắt đi cực nhanh, nhét điện thoại vào trong túi.

Trong mắt người đàn ông chẳng có cảm xúc gì, có lẽ là bởi vì bị ốm, sắc mặt dưới bọng mắt xanh đen cũng trắng bệch, nhìn có vẻ chẳng có chút tinh thần nào, giơ tay cực kì qua loa, chào hỏi một câu chẳng để ý tí nào: “Hi”

Vương Nhược Hàm gật đầu, ánh mắt hơi lơ lửng: “Là anh à.”

Hoắc Kiêu hỏi: “Chu Dĩ chưa nói với cô?”

Vương Nhược Hàm ừ một tiếng, đón lấy tờ phiếu trên tay anh giở ra đọc: “Bao nhiêu độ?”

Hoắc Kiêu như nghe không hiểu.

Vương Nhược Hàm lặp lại một lần hỏi: “Nhiệt độ, bao nhiêu?”

Hoắc Kiêu: “À, hình như là hơn 38 độ.”

Vương Nhược Hàm nhếch mày hít một hơi, bác sĩ kê dịch truyền, cô không ngờ lại cao như vậy, nhìn Hoắc Kiêu trừ bỏ không có tinh thần mấy thì những thứ khác tạm ổn, nói năng cũng rõ ràng: “Sao lại bị sốt?”

Hoắc Kiêu trả lời: “Ngấm nước mưa nằm điều hòa, sáng nay dậy thì hơi nặng đầu.”

Đầu hè mưa nhiều, độ ẩm cũng không ổn định, tình hình này chỉ là cảm lạnh thông thường. Vương Nhược Hàm gấp tờ đơn lại, nói với Hoắc Kiêu: “Đi lấy thuốc trước đã, chút nữa lên phòng truyền dịch trên tầng.”

Hoắc Kiêu nghiêng đầu ho hai tiếng, có lẽ là cổ họng không thoải mái.

Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Có mang cốc theo không?”

Hoắc Kiêu lắc đầu.

Vương Nhược Hàm chỉ cho anh một vị trí trống: “Anh ngồi ra đằng kia đã, tôi đi xếp hàng.”

Hoắc Kiêu ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đợi lấy xong thuốc, Vương Nhược Hàm kiểm tra lại một lượt, rồi quay lại nơi nghỉ ngơi gọi Hoắc Kiêu.

Hiện giờ là tháng bảy, anh mặc một chiếc áo thun màu nhạt và quần bò, dáng người cao gầy, da trắng, ngồi ở nơi đó giống như một sinh viên.

Hoắc Kiêu rũ đầu xuống, xương sống sau gáy lồi lên, chính giữa có một nốt ruồi hút mắt.

Không dám nhìn lâu, Vương Nhược Hàm gọi anh: “Đi thôi.”

Thấy người đàn ông không động, Vương Nhược Hàm cúi người vỗ lên cánh tay anh, tiến lại gần gọi: “Thầy Hoắc?”

Cuối cùng Hoắc Kiêu cũng có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt ra nhìn cô, đôi đồng tử trống rỗng, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Vương Nhược Hàm vô thức thả nhẹ giọng nói: “Choáng đầu sao?”

Hoắc Kiêu lấy mu bàn tay cọ lên trán, đỡ tay vịn ghế đứng lên: “Không sao, đi thôi.”

Vương Nhược Hàm đỡ hờ lấy anh, thả chậm bước chân lại.

Trên đường đi hai người không nói chuyện nữa, cửa thang máy mở ra, hai người sải bước vào trong, người đi thang máy cũng không nhiều, Vương Nhược Hàm bấm tầng năm.

Khi thang máy bắt đầu vận chuyển, khoang thang máy hơi lắc một cái, Vương Nhược Hàm cảm nhận được cổ tay bị người ta túm lấy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Kiêu: “Không sao chứ?”

Hoắc Kiêu nhanh chóng buông tay ra, nét mắt hồi phục như thường: “Không sao.”

Vương Nhược Hàm tiến gần hơn về phía anh: “Tự anh gọi xe tới bệnh viện à?”

Hoắc Kiêu gật đầu, buổi chiều vẫn chưa nghiêm trọng lắm, có lẽ do không khí trong bệnh viện không tốt, lúc này đầy đầu óc anh nặng nề vô cùng, cả người mất hết sức lực.

Vương Nhược Hàm nói: “Hôm nay truyền dịch xong thì uống thuốc, về nhà ngủ một giấc, đợi hạ sốt sẽ không khó chịu nữa.”

Dưới lớp khẩu trang, khóe môi Hoắc Kiêu nhếch lên, nửa híp mắt khẽ ừ một tiếng.

Được người dẫn vào phòng truyền dịch, Hoắc Kiêu nhìn quanh một vòng, ý thức được có gì đó sai sai: “Sao lại toàn trẻ con thế này?”

Vương Nhược Hàm thản nhiên nói: “Nói thừa, đây là khoa nhi.”

Hoắc Kiêu dừng bước lại không chịu đi về phía trước nữa: “….Cô bảo tôi truyền dịch ở chỗ này?”

Vương Nhược Hàm kéo anh một cái, lôi người vào trong: “Đúng đấy, như thế này thì tôi mới có thể trông anh được.”

Vào phòng truyền dịch, cô lấy bình treo và ống dẫn ra, không quan tâm đến việc Hoắc Kiêu tỏ ra kháng cự, ấn bả thẳng vai anh ngồi xuống, túm lấy cổ tay anh để lên trước mặt, lau cồn để tìm ven, nhanh nhẹn cắm đầu kim vào.

May mà bệnh nhân này không khóc không ồn, ngay cả đầu mày cũng chẳng nhăn một cái.

Vương Nhược Hàm cực kì hài lòng, lúc đứng dậy vỗ lên vai Hoắc Kiêu, khen bừa một câu: “Hôm nay anh là bệnh nhân ngoan ngoãn nhất.”

Hoắc Kiêu ngây người, lúc phản ứng lại cô đây là cũng xếp anh vào trong phạm vi “nhi đồng” rồi, anh khịt mũi cười một tiếng, lười biếng trả lời: “Vậy chị y tá, em có được kẹo không ạ?”

Vương Nhược Hàm không thèm để ý đến anh nữa.

Lo lắng cho thể diện của người trưởng thành, Vương Nhược Hàm tìm một góc khuất cho anh, cách bàn làm việc của cô cũng gần.

Treo bình xong, cô hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Hoắc Kiêu lắc đầu.

Vương Nhược Hàm lấy điện thoại ra: “Tôi gọi một phần đồ ăn cho anh nhé, cháo? Đợi chút nữa còn phải uống thuốc.”

Hoắc Kiêu lại hỏi cô: “Còn cô, ăn chưa?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Chưa.”

“Sao lại không ăn?”

Vương Nhược Hàm kìm nén xúc động muốn trợn ngược mắt, trong bụng rủa thầm chẳng phải là đang hầu hạ cậu ấm là anh sao, trên mặt vẫn mỉm vười nói: “Tôi không đói, không sao đâu.”

Gọi đồ ăn cho Hoắc Kiêu xong, Vương Nhược Hàm chạy đi lấy cốc giấy rót nước nóng, đặt trên bàn nhỏ cạnh tay anh: “Mệt thì ngủ một lát, có việc thì bấm chuông gọi tôi.”

Hoắc Kiêu cầm cốc nước lên, nói tiếng “cảm ơn” với cô.

Vương Nhược Hàm quay về quầy làm việc, tối nay không cần trực đêm, chút nữa có thể tan làm, lúc đó chắc Hoắc Kiêu cũng truyền dịch xong rồi.

Một người đàn ông cao mét 8 ngồi trong phòng truyền dịch khoa nhi, cho dù là ở trong góc khuất cũng khó tránh hấp dẫn ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.

Vương Nhược Hàm đang lật sổ ghi chép, Lâm Huệ bên cạnh vỗ cô, tràn ngập tò mò: “Nhược Hàm, anh đẹp giai kia là bạn chị à?”

Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Hoắc Kiêu một cái, phát hiện anh đang chống cằm nhìn mình, cô không tự nhiên chuyển ánh mắt ra chỗ khác, trả lời đúng sự thật: “Bạn của bạn.”

Lâm Huệ đè thấp giọng hóng hớt nói: “Hình như anh ta cứ nhìn chị mãi ấy.”

Vương Nhược Hàm gập quyển sổ lại: “Nói không chừng đang nhìn em đấy.”

Lâm Huệ vội vàng xua tay: “Chị biết không, ban nãy chị đi chỗ nào ánh mắt của anh ta dính theo tới chỗ đó luôn.”

Câu nói này chẳng hiểu sao lại khiến cô khó chịu, Vương Nhược Hàm sờ cổ, vứt lại một câu, “Ngoan ngoãn làm việc”, đi về phía lối đi kiểm tra tình hình bệnh nhân.

Tuyệt đối đừng, ba tháng còn không đủ làm mới kí ức sao?

*

Hoắc Kiêu trải qua 40 phút cực kì nhàm chán, tay trái truyền dịch nhỏ giọt, choáng đầu cũng không thể nghịch điện thoại, xung quanh thi thoảng lại có tiếng trẻ con khóc ồn, ngủ cũng không ngủ ngon.

Thi thoảng anh thả lỏng nhìn bộ phim hoạt hình đang được chiếu trên ti vi treo tường, phần lớn thời gian là nhìn chằm chằm người ở sau quầy y tá.

Lần này nhìn thấy Vương Nhược Hàm và cô trong hôn lễ ba tháng trước khác biệt quá lớn.

Đồng phục y tá màu hồng nhạt, đeo khẩu trang màu trắng, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt, không có bất cứ ăn diện dư thừa nào, vẫn là đôi mắt to tròn có tính lừa gạt mạnh mẽ kia.

Y tá khoa nhi, khá thích hợp với cô, quả thực cô giống người có khả năng khiến người khác thân thiết rất mạnh mẽ.

Ở góc không xa cô rút kim tiêm cho một đứa trẻ, lúc quay lại trên tay còn xách bình giữ nhiệt, đi thẳng về phía anh.

Hoắc Kiêu không tự giác thẳng lưng lên, đổi sang một tư thế khác.

Cô gọi một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, chẳng rõ có phải trong miệng không có vị gì hay không, Hoắc Kiêu ăn thử một miếng thấy hơi mặn, để phòng bị chị y tá mắng kén ăn, Hoắc Kiêu không dám nhiều lời, chỉ vùi đầu vào ăn.

Ăn được nửa bát, Hoắc Kiêu nói không muốn ăn nữa, Vương Nhược Hàm thu dọn hộp mang đi, lấy thuốc thiêu viêm và dịch uống trong túi ra, dựa theo liều lượng đặt lên lòng bàn tay Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu giơ tay ra không nhận ngay, mà nhìn chằm chằm đống thuốc, rồi lại ngước đầu lên nhìn Vương Nhược Hàm, điệu bộ muốn nói lại thôi.

Vương Nhược Hàm nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Uống thuốc đi.”

Hoắc Kiêu gãi lông mày, thành thật thẳng thắn: “Cái kia….Tôi không biết uống thuốc.”

Vương Nhược Hàm: “Cái gì?”

Hoắc Kiêu nhún vai: “Không biết nuốt viên nang, không nuốt xuống được.”

Vương Nhược Hàm chớp mắt, thấy đối phương thẳng thắn ngược lại khiến cô bắt đầu xấu hổ, ban nãy còn muốn cười anh chuyện này trẻ con ba tuổi còn biết, nhưng lúc này cũng không nói được ra miệng nữa.

Cô thu tay về, bẻ viên nang ngâm vào trong nước, sau khi lắc tan thì đưa cho Hoắc Kiêu: “Vậy chỉ có thể uống như này thôi, có lẽ sẽ hơi đắng một chút.”

“Không sao.” Hoắc Kiêu nhận lấy cốc giấy uống ực một ngụm, không chỉ đắng, mà còn có mùi tanh không thể chịu nổi quanh quẩn trong cuống họng.

Vương Nhược Hàm cắm ống hút vào chai bồ địa lan đưa cho anh: “Còn cái này cũng biết uống chứ?”

Hoắc Kiêu nhếch môi: “Nói thừa.”

Cả người Hoắc Kiêu trông trắng trẻo, cho dù khi tách ngũ quan ra chẳng hề tinh tế đẹp đẽ chút nào, nhưng đặt trên người anh lại vô cùng dịu dàng đẹp đẽ.

Khuôn mặt này vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ của Vương Nhược Hàm, nói cách khác chính là khuynh hướng tấn công của cô.

Nhất là trong lúc này, vì bị ốm mà gương mặt không có còn chút máu, lúc rũ mắt xuống hàng mi dài thưa, lộ ra một bóng mờ dưới mắt, khóe môi nhạt màu và hàm răng trắng bóc cắn lấy đầu ống hút, ngoan, quá ngoan.

Vương Nhược Hàm nhìn tới mức xuất thần.

Mãi đến khi Hoắc Kiêu khua chiếc chai không màu xanh trước mặt cô, nói: “Uống hết rồi.”

Vương Nhược Hàm rút tầm mắt về, móc một viên kẹo trong túi áo ra: “Này.”

Hoắc Kiêu khừa một tiếng: “Có kẹo thật cơ à.”

Anh không khách sáo, bóc vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo vào mồm, kẹo mềm được bọc bằng giấy đỏ, mùi bơ sữa ngọt ngấy.

Vương Nhược Hàm kiễng chân lên thay chai dịch thứ hai cho Hoắc Kiêu, điều chỉnh lại tốc độ nhỏ giọt của dịch truyền.

“Đây là cái gì?” Hoắc Kiêu chỉ một góc giấy trắng lòi ra khỏi túi áo cô.

Vương Nhược Hàm cúi đầu nhìn một cái, nhét thẳng tờ giấy cho anh nhìn: “Vừa nãy có một bạn nhỏ tặng cho tôi đấy.”

Đường viền trên tấm thiệp dùng bút màu để vẽ, hình tròn đan xen vào nhau vẽ đầy mặt giấy, từ ngoài vào trong là màu đỏ đậm tới màu vàng sáng.

Hoắc Kiêu thử đứng ở góc độ trẻ con để thưởng thức, phỏng đoán nói: “Đây là vẽ mặt trời?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Là biển lớn.”

Hoắc Kiêu không hiểu cau mày lại: “Biển lớn dưới ánh mặt trời?”

“Chỉ là biển lớn mà thôi, không cần để ý đến tính hợp lý.” Vương Nhược Hàm thu dọn rác trên bàn đi, hếch cằm lên nói với anh, “Cái này tặng cho anh đấy.”

Hoắc Kiêu niết chặt tấm thiệp, ánh mắt đưa theo bóng lưng xa dần của cô.

Anh nghĩ đến cảnh tượng mãng xà nuốt voi, thế giới của người trưởng thành luôn cần phải giải thích, thậm chí vì tính hợp lý mà miễn cưỡng chắp vá.

Nhưng mà làm gì có nhiều tại sao như thế chứ, Hoắc Kiêu nhìn thấy biển lớn có những đường thẳng không có quy luật, sắc màu rực rỡ, đến từ đôi mắt của đứa trẻ.

Vấn đề khiến anh băn khoăn hơn chín mươi ngày kia, bỗng nhiên trở nên vô cùng dễ dàng.

Không hợp lý, không bình thường, nhưng anh đối với người này, sinh ra tò mò và hứng thú trước nay chưa từng có, thậm chí có thể nói là bị thu hút, mê hoặc.

Nguyên nhân tại sao chẳng còn quan trọng nữa.

Hoắc Kiêu cất gọn mảnh giấy, sờ điện thoại mở wechat lên, giở tới nhật kí trò chuyện ba tháng trước, tìm thấy card name được giới thiệu, ấn vào nút thêm bạn, lý do thêm bạn chỉ có bốn chữ đơn giản “Tôi là Hoắc Kiêu.”