Tôi gửi cho anh một khuôn mặt cười: Tại anh cho em quá nhiều không gian, đủ tự do để em rung động trước người khác.
Vưu tiên sinh lại im lặng.
Lúc anh tiếp tục câu chuyện với tôi đã là nửa tiếng sau đó.
Anh thẳng thắn: Anh muốn gặp em.
Tôi trả lời rằng: Em cũng muốn gặp anh, nhưng không còn mặt mũi nào để gặp.
Anh liền nói: Lúc nãy anh gọi điện cho em, nhưng em tắt máy.
Tôi đáp: Đúng vậy, em không đủ dũng khí để nghe giọng nói của anh.
Anh gọi tôi: Nhược Nhược. Như một lời tâm huyết xuất phát tự đáy lòng.
Tôi lập tức cắt ngang lời anh: Hay là thế này vậy, chúng ta hãy cứ chat với nhau như thế này, đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp.
Vưu tiên sinh ngừng một lúc mới nói tiếp: Được, chỉ cần em vui.
Tôi vui, tôi vui quá đi chứ, thậm chí còn cho rằng anh giống như đang phải rèn luyện trong nhà ngục, nhưng tôi đã sai.
Đột nhiên anh nói: Nhược Nhược, em trở nên hài hước rồi.
Sau đó, anh logout.
Tôi rất hài hước, tôi không phủ nhận điều đó, nhưng anh dùng câu nói ấy để kết thúc cuộc nói chuyệnà có ý gì? Tôi suy nghĩ mãi mà không tìm được đáp án. Tôi bắt đầu có cảm giác sẽ mất ngủ suốt đêm, buột miệng chửi thề một câu.
Hôm sau, tôi thuyết phục Miumiu trốn việc cùng tôi ra công viên luyện thái cực quyền.
Người đẫm mồ hôi, chúng tôi ngồi trò chuyện giữa đám đông các cụ già đang ngồi hàn huyên tán gẫu, cho đến khi Miumiu không chịu được nữa, kéo tôi lại nói: “Vòng vo đủ rồi đây, có chuyện gì cậu nói mau đi, tớ còn phải đi mua bữa trưa cho người yêu”.
“Giờ vẫn là buổi sáng mà.”
“Thế nên anh ấy vừa ăn xong bữa sáng rồi.”
“Ừm, vậy cậu có thể cho mình biết, trong mắt cậu mình là một người như thế nào không?”
“Là phụ nữ?”
“Điều đó tớ biết, tớ còn biết nhiễm sắc thể của mình là XX nữa cơ.”
“Cậu còn là một người kỳ quặc.”
“Cậu có thể nói nguyên nhân cho mình biết được không?”
Miumiu trả lời thế này: “Lần trước tớ nói cậu có khuôn mặt màn thầu, còn tớ có khuôn mặt bánh bao(*). Cậu hỏi lại tớ rằng: Dựa vào đâu mà cậu cho rằng mình có nhân? Cậu xem, cậu kỳ quặc đến mức nào cơ chứ?”.
(*) Màn thầu: Bánh bao chay, không có nhân, bánh bao: bánh có nhân.
Đối với câu hỏi ngược này, tôi cho rằng tôi là người sống rất lý trí.
Từ bé tôi đã thích ăn đồ bột có nhân, bởi tôi không thích mấy trò bịp khi ăn bánh mà hết lớp bột nọ bao lấy lớp bột kia, thế nên tôi chưa bao giờ ăn màn thầu, nhưng tôi cũng không chê món bánh bột mì, bởi món bánh này để che giấu được bản chất của nó phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để tạo ra hình dáng bánh, đây chính là một điểm khác biệt.
Nhưng tôi nghĩ, Miumiu sẽ không hiểu được điều này nên đành giữ im lặng.
Một lúc sau, khi đã không còn đủ kiên nhẫn để giữ im lặng, tôi tiếp tục hỏi: “Cậu có thấy mình hài hước không?”.
“Tớ nghĩ, cậu cần tìm một người có thể hiểu được sự hài hước của cậu.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy, cả cậu và Trương Lực đều không hiểu tớ.”
“Thế nên hai người mới chia tay?”
“Đó là bởi vì anh ta đã tìm được sự hài hước từ một cô gái khác.”
Miumiu vỗ vai tôi: “Cậu nghĩ thoáng thế là tốt rồi”.
“Cậu thử nói xem, tại sao Trương Lực không liệt tớ vào danh sách đen, hoặc đổi số điện thoại khác, như thế chẳng phải sẽ không phải nghe điện thoại của tớ sao. Giống như cô nàng “Nhược Nhược” kia đối xử với Vưu tiên sinh ấy.”
“Có lẽ trong điện thoại của Trương Lực còn có rất nhiều cô khác dự bị, còn Vưu tiên sinh phải chăng chỉ là người lót đường cuối cùng của Nhược Nhược.”
“Bọn họ đều không biết nhìn người, hôm qua Vưu tiên sinh còn khen mình hài hước.”
“Ồ, các cậu thật xứng đôi.”
Cuối cùng tôi cũng nghe được lời mình muốn nghe từ miệng của Miumiu, tôi về nhà với cảm giác mãn nguyện, đăng nhập QO chuẩn bị nghiên cứu thông tin về Vưu tiên sinh trên QQ.
Không ngờ, anh cũng đang online… Online mà cũng không thèm nói với tôi câu nào!
Ồ, tôi quên mình đã tắt máy.
Anh hỏi: Nhược Nhược, em ngủ có ngon không?
Tôi gửi cho anh một biểu tượng sầu não: Không ngon lắm, em bị sốt, vừa rồi còn toát hết mồ hôi.
Anh vội vã trả lời ngay: Em sốt à? Đã uống thuốc chưa?
Tôi trả lời: Em uống rồi. Thuốc khó uống quá.
Phụ nữ đều có chung một đặc điểm, thường nũng nịu khi dùng đến khổ nhục kế.
Dường như anh đã mềm lòng, ân cần hỏi han: Có cần anh nấu cháo cho em không? Cháo sườn mạch đông, món mà em thích ăn nhất.
Vưu tiên sinh đảm đang thật đấy, nếu không biến anh thành bạn trai thì quả là lãng phí.
Tôi nói: Không cần đâu, em mua bữa sáng rồi.
Anh nói tiếp: Em sống một mình, cần giữ gìn sức khỏe.
Tôi cười: Vâng, em cảm ơn.
Anh nói tiếp: Em vẫn khách sáo với anh thế.
Khách sáo bây giờ là để mai này không khách sáo nữa. Hơn nữa, đây mới là lần thứ hai chúng tôi nói chuyện với nhau, vậy mà đã khá thân thiết, tôi cảm thấy được an ủi phần nào.
Hai ngày liền sau đó, Vưu tiên sinh luôn thường trực trên mạng, từ khi tôi kiên quyết không đến viện lấy thuốc, anh viết cho tôi tên vài loại thuốc kèm theo công thức của một vài món canh. Tôi cảm thấy hổ thẹn và thiếu tự tin, nhưng tôi không hối hận. Tôi giống như một miếng mυ'ŧ không ngừng hút lấy sự quan tâm từ anh, bởi tôi biết rằng sự quan tâm một khi đã bỏ ra thì sẽ không thu lại được, tôi muốn anh cũng phải đắm đuối vì tôi.
Tối hôm sau, tôi về ăn cơm cùng mẹ. Tôi không có bố, bởi tôi coi ông ấy như đã chết, mẹ tôi cũng coi như vậy, cho dù ông ấy vẫn còn sống sờ sờ… trong vòng tay của người phụ nữ khác.
Tôi chưa bao giờ hiểu được tâm lý của người đàn ông đã năm mươi tuổi này. Khi xưa ông ấy đã chọn cách e ấp trong vòng tay của mẹ tôi mà nũng nịu, thì sao giờ còn tìm đến một vòng tay khác? Hay nói cách khác, đàn bà sẽ không bao giờ hiểu được thứ tâm lý này của đàn ông.
Đàn ông và đàn bà không giống nhau. Người phụ nữ hạnh phúc nhất là người cả cuộc đời cô ta chỉ xuất hiện ba người đàn ông, người thứ nhất là bố, người thứ hai là chồng, người còn lại là con trai.
Tất nhiên, có những lúc chồng cũng giống như một cậu con trai, hoặc một đứa cháu.
Nhưng khái niệm hạnh phúc đối với đàn ông lại khá hỗn loạn, họ không có quyền lựa chọn có mấy người mẹ, nhưng lại luôn hy vọng có nhiều hơn một người vợ, hoặc nhân tình. Còn về con cái, nếu như không cần họ nuôi dưỡng, nhiều hơn hoặc ít hơn vài đứa cũng chẳng vấn đề gì.
Giống như bố tôi vậy. Ông và mẹ tôi đã ly thân, đang chờ làm thủ tục ly hôn, người đàn bà đang sống cùng ông chỉ lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi chưa gặp bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe thấy giọng nói, nhưng kể từ khi thân phận của cô ta còn chưa được công khai thì cô ta đã nghiễm nhiên lấy mất một nửa hạnh phúc của mẹ tôi.
Về điểm này, tôi được di truyền toàn bộ từ phía mẹ.
Trương Lực bỏ tôi, bố tôi bỏ mẹ và tôi, tôi như mất đi một nửa quyền lợi để làm một người phụ nữ hạnh phúc. Thế nên tôi cần phải tìm một người khác đáng tin cậy hơn để sản xuất đời thứ hai, dùng quyền lợi chỉ còn có một nửa này để tìm lại hạnh phúc gấp đôi.
Mẹ nấu cho tôi một nồi canh cá, tôi ăn hết nửa nồi. Bởi nếu tôi không ăn, thì canh sẽ thừa, chỗ canh thừa ấy sẽ phải đổ đi, vậy là bao nhiêu tâm ý của mẹ chỉ có thể đổ xuống cống thoát nước.
Bố tôi thích canh cá, tôi cũng vậy, nhưng mẹ tôi lại không thích cá, bà càng ghét mùi tanh của nó, vì thế nửa nồi canh còn lại tôi lại phải đóng gói mang về.
Ăn cơm xong, mẹ hỏi chuyện của tôi và Trương Lực, tôi không giấu giếm gì bà.
Mẹ rất tức giận: “Đàn ông chẳng có kẻ nào tốt cả, người phụ nữ kia là ai?”.