Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 30: Đánh tới cửa 2

Diêm Nhuận Chi nghe thấy tiếng động thì chạy ra xem, nhìn thấy Khương Lâm cùng hai đứa trẻ cũng thật sự kinh ngạc, lại lập tức thật cẩn thận hỏi: “Mẹ Bảo Nhi, không phải con trở về thành thăm người thân, sao nhanh như vậy đã trở về?”

Khương Lâm thuận miệng cười nói: “Mấy đứa trẻ này bán không được nên đành trở về thôi.” Để những người chuyên đi xuyên tạc lung tung như Lưu hồng Hoa rêu rao chuyện cô đi bán con, không bằng chính mình tự nói xấu một phen.

Trình Tiểu Bảo cùng Diêm Nhuận Chi cười: “Ha ha, bà à, cháu quá đắt, người ta mua không nổi, anh Đại Bảo thì quá hung dữ, người ta cũng không cần.”

Diêm Nhuận Chi cùng Trình Đại Bảo cả người đầy kinh ngạc, không dám tin tưởng mà nhìn Khương Lâm.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Đại Bảo lại đen thui, cũng không biết là tức giận với ai, lôi kéo em trai mình đâm thẳng hướng về nhà mà chạy.

Diêm Nhuận Chi thật nhanh hoàn hồn trở lại, bà cùng Trình Đại Bảo giống nhau, đều sẽ không tin là thật, bà biết con dâu nhỏ rất chán ghét hai đứa trẻ, mấy từ như “Ném chúng mày” “Ném văng ra” dường như luôn treo ở bên miệng cô.

Nhưng mà bà cùng Trình Đại Bảo giống nhau, cũng mẫn cảm phát hiện ra Khương Lâm có chút thay đổi: Khương Lâm ghét bỏ hai đứa trẻ này như vậy, thế mà lại vì che chở Đại Bảo mà cùng Lưu Hồng Hoa đánh nhau. Lúc trước, Đại Bảo cùng đứa trẻ khác đánh nhau, dù cô có thấy cũng mặc kệ, hoặc là mắng nó là thổ phỉ hoặc là đi lên lấy một chân đá nó.

Với lại trước kia mỗi lần nói chuyện với bà, dáng vẻ của cô lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn, đâu có giống như bây giờ, còn phá lệ nói đùa?

Diêm Nhuận Chi mãi mới xác định được, con dâu lúc này không còn trợn trắng mắt với bà, lúc nói chuyện bán hai đứa trẻ thì cười tủm tỉm, đúng thật là đang cùng bà nói giỡn rồi!

Trước mặt con dâu, bà vẫn luôn thật cẩn thận, nói cúi đầu khom lưng cũng không quá, mà Khương Lâm từ đầu đến chân đều coi thường bà, cơ hồ không bao giờ nghiêm túc mà nói chuyện, càng không cần phải nhắc đến nói giỡn.

Điều khác thường này rất quái lạ, Diêm Nhuận Chi chẳng những không vui mừng, mà ngược lại càng thấp thỏm bất an và càng thêm cẩn thận.

Trong Lòng Diêm Nhuận Chi lặng lẽ xem xét cô, Khương Lâm cũng đánh giá Diêm Nhuận Chi từ trên xuống dưới.

Diêm Nhuận Chi là vợ kế của cha Trình Như Sơn, lúc hai người cùng lao động ở nông trường cải tạo thì kết hôn, về sau khi tình huống hòa hoãn, bọn họ cố gắng nuôi dạy con thật tốt, Diêm Nhuận Chi liền mang theo bọn nhỏ trở về thôn lao động.

Bà lớn lên rất đẹp, tính tình cũng mềm mại, nhẹ nhàng, thời gian dài cúi đầu nghe lệnh khiến bà có thói quen tự hạ thấp chính mình.

Nguyên chủ cảm thấy bản thân là giai cấp công nhân, bị hiện thực áp bách không thể không gả cho con trai địa chủ là Trình Như Sơn, quả thực hết sức uất ức.

Cô ta thật sự rất coi thường bà, đối với Diêm Nhuận Chi cũng không để vào mắt, nói chuyện cũng không chịu nhìn ở chính diện, ‘bà là ai mà tôi phải nói chuyện’, dường như lúc nào cũng lấy kiểu thái độ này mà đối xử với bà.

Diêm Nhuận Chi luôn nhẫn nhịn thành thói quen mà cúi đầu, cũng không cảm thấy con dâu lạnh lùng mà trở nên khó chịu, thậm chí còn cảm thấy con trai hàng năm không ở nhà, gia cảnh không tốt, có người nào mà vui khi gả cho anh chứ, như này đúng là chẳng khác gì lừa người.

Trình Như Hải nói con trai mình sẽ không bao giờ trở về, Diêm Nhuận Chi liền càng thêm cảm kích con dâu đã sinh cho bà hai đứa cháu trai, cho nên dù Khương Lâm có coi thường bà, bà vẫn như cũ phục vụ tốt cho con dâu.

“Mẹ Bảo Nhi, chắc là con khát nước rồi, trên bàn có nước sôi để nguội. Mẹ liền nấu cơm cho con và hai đứa trẻ ăn.” Diêm Nhuận Chi nói xong liền đi làm việc.

Thấy Diêm Nhuận Chi không có hỏi nhiều, Khương Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô đánh giá nhà ở trước mặt một chút, càng nhìn càng bực bội.

Bọn họ bị Trình Như Hải đuổi ra từ nhà họ Trình, về sau liền ở trong túp lều tại ngoài tường viện của đại đội, cả gian phòng đều thấp bé chật chội, cô cúi đầu mới có thể đi vào.