Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 24: Mượn Tiền

Khương Lâm cứng rắn đưa cho anh ta: “Trời nóng như vậy, đây là chuyện nên làm.” Cô bám vào thùng xe, dẫm lên cái chốt phía dưới trèo lên trên.

Tài xế Đoạn thầm nghĩ thanh niên trí thức này nhìn xinh đẹp mỏng manh, không nghĩ tới lại lanh lẹ như vậy.

Xe nổ máy, Khương Lâm liền cảm thấy còn không bằng đi bộ, xóc nảy đến muốn tan thành từng mảnh không nói, còn bị sặc đất đầy miệng.

Lúc này ở nông thôn chưa có đường nhựa, trời mưa lầy lội không chịu nổi, không mưa thì bụi đất mịt mù.Cô từ trong túi vải lấy khăn mặt ra đưa cho Đại Bảo và Tiểu Bảo che mặt, tránh cho bọn trẻ bị sặc.

Trình Tiểu Bảo cười ngọt ngào với cô: “Mẹ thật tốt.”

Trình Đại Bảo vẫn như cũ bởi vì chuyện chó con địa chủ cùng với chuyện Tiềm Bác lôi lôi kéo kéo cô mà tức giận, có khăn mặt cũng không chịu che, khoanh tay nhăn mặt ở một bên.

Khương Lâm nhìn cậu nhóc một cái, cố ý không quan tâm tới cậu nhóc, nhưng lại không đành lòng để một đứa trẻ giận dỗi, cũng không biết một đứa trẻ nhỏ như vậy sao lại có nhiều chuyện để tức giận thế không biết.

Vì dời đi sự chú ý của cậu nhóc, cô mỉm cười nói với Trình Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, mẹ kể chuyện xưa cho con nghe nha.”

Trình Tiểu Bảo cao hứng vỗ tay: “Con thích nghe chuyện xưa nhất.”

Khương Lâm thuận miệng kể câu chuyện thỏ con và đại sư tử, sư tử hung mãnh, thỏ con đáng yêu, sư tử bắt thỏ con, cuối cùng cô hô lớn một tiếng: “A! Sư tử lớn sắp đuổi kịp thỏ con rồi! Phía trước có một cái sông lớn, thỏ con chạy không thoát, phải làm sao bây giờ?”

Trình Tiểu Bảo gấp đến độ tay nhỏ nhéo chặt khăn mặt, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Lâm, khẩn trương hỏi: “Mẹ ơi, phải làm sao bây giờ?”

Khương Lâm: “Mẹ nói nhỏ cho con nghe.” Cô nói thầm vào lỗ tai của Trình Tiểu Bảo.

Trình Tiểu Bảo nghe xong cười ha ha: “Thật là vui.”

Trình Đại Bảo bên kia tuy rằng tức giận, nhưng cũng dựng lỗ tai nghe ngóng, chỉ tiếc cái gì cũng không nghe được, thấy em trai cười to không ngừng, cậu nhóc tò mò lại không chịu hỏi.

Khương Lâm cười trêu Trình Đại Bảo: “Nhóc có muốn nghe thử không?”

Trình Đại Bảo lập tức quay đầu: “Hừ!”

Nhóc mới không thèm nghe. Chẳng qua là trong đầu nhỏ lại bị sư tử, thỏ con và sông lớn lấp đầy, suy nghĩ phải làm như thế nào, cũng không rảnh tức giận.

Trình Tiểu Bảo dựa vào lòng ngực Khương Lâm ngáp một cái: “Mẹ, con buồn ngủ.”

Khương Lâm: “Quá xóc nảy, về nhà ngủ tiếp.”

Trình Tiểu Bảo chưa bao giờ nghĩ tới mẹ sẽ dịu dàng như vậy, hận không thể treo ở trên người cô không ngừng làm nũng.

Nhóc có thể tưởng tượng được ngủ trong vòng tay của mẹ như những đứa trẻ khác sẽ dễ chịu như thế nào.

Mỗi ngày thử thách sự nhẫn nại của cô đối với nhóc, cũng là thói quen của nhóc, chỉ cần cô không đuổi thì nhóc sẽ tìm mọi cách dính ở bên người cô, cho đến khi cô phiền chán đuổi nhóc đi mới thôi.

Hôm nay thật sự quá ngoài ý muốn, làm nhóc vui đến mức trở thành con hươu ngốc nghếch, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Chỉ cần đứa trẻ không khóc nháo, phá phách thì Khương Lâm sẽ không phản cảm, huống chi đứa trẻ đẹp mắt như vậy, so với những đứa trẻ hư hỏng thì hai bé con này quả thực chính là tiểu thiên sứ.

Tới cửa thôn, Khương Lâm và hai đứa trẻ xuống xe, tạm biệt tài xế Đoạn.

Cuối Tháng sáu ban ngày rất dài, tuy rằng trời đã ngả về tây, nhưng sắc trời vẫn sáng choang, nhóm xã viên có người vẫn còn cuốc đất, có người đã tan tầm về nhà.

Cô vừa muốn dẫn hai đứa trẻ về thôn, liền nhìn thấy một nữ thanh niên trí thức với hai bím tóc ngắn chạy tới, cô nhận ra là Mạnh Y Y.

“Lâm Lâm, sao em lại trở về?” Mạnh Y Y kinh ngạc mà nhìn bọn họ, giống như không quen biết vậy.

Tuy rằng cô ta không xinh đẹp bằng Khương Lâm, nhưng có dung mạo thanh tú, một đôi mắt cười cong cong, giọng nói mềm mại ngọt ngào, cho nên vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thân thiết không phòng vệ.

Mạnh Y Y là hàng xóm với nhà mẹ đẻ của Khương Lâm ở tỉnh thành, cha của cả hai cùng công tác ở công xưởng phối giống, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chơi với nhau từ khi còn đi nhà trẻ, tình cảm còn tốt hơn chị em ruột.

Đặc biệt sau khi Khương Lâm giở tính cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, càng xem Mạnh Y Y như người nhà của mình.

Lời cửa miệng của Mạnh Y Y đều là “ Lâm Lâm nhà ta” “Chị vì muốn tốt cho em” “Em là em gái ruột của chị...” Nguyên chủ cũng rất nghe lời cô ta.

Năm đó nguyên chủ cùng Biện Hải Đào gặp phải trục trặc rồi chia tay, Mạnh Y Y lại quạt gió thêm củi, xúi dục cô gả cho Trình Như Sơn để cải thiện hoàn cảnh, có thể nói chuyện này là do Mạnh Y Y hỗ trợ quyết định.

Lúc này đây cũng là Mạnh Y Y mang về tin tức của Biện Hải Đào, tin tức mua đứa trẻ cũng là Mạnh Y Y trong lúc vô tình nghe được, cùng Tiềm Bác trở về thành cũng là được cô ta cổ vũ……

Trời ạ, bà chị này cũng năng nổ thật đấy, nơi nào cũng có dấu răng của chị ta!

“Thật là trùng hợp.” Khương Lâm nhìn cô ta, cười cười: “Y Y, em cần gấp 200 đồng, chị có thể cho em mượn hay không?”