Buổi tối hôm nay cô cũng không phải đặc biệt đến để hiến mình, cho Hoắc Mộ chơi.
Nếu như thật sự ngàn dặm hiến mình như vậy, cô cũng quá không có giá rồi, năm đó Hoắc Mộ đối với cô như vậy, cô còn có thể cho anh chạm vào sao.
Bây giờ vợ chưa cưới của anh còn không đến nữa thì Cận Quan Quan chỉ sợ cô xong đời rồi, cũng không có cách nào chỉnh Hoắc Mộ nữa.
Hoắc Mộ hiện tại vẫn còn chút sững sờ, dường như còn đang tiêu hóa lời vừa rồi nói ra từ miệng.
Cô có bạn trai rồi.
Tay của Hoắc Mộ, hiện tại cứng đờ không có bất kỳ hành động gì.
Sau khi trầm mặc một lúc, anh giơ tay lên, tách đôi chân kẹp bên hông anh xuống, nói với cô: “Em đi đi.”
Cận Quan Quan: “???” Cô mẹ nó qυầи ɭóŧ cũng không mặc đã tới rồi, kết quả thế nào, bảo cô đi?
Lần này đổi thành Cận Quan Quan trợn tròn mắt, con ngươi trong suốt mang theo sự ngây thơ nhìn anh hỏi: “Hoắc Mộ, anh có ý gì? Chỉ nghe nói tôi có bạn trai là anh bảo tôi đi? Anh là người đứng đắn như thế sao? Người đứng đắn thì sẽ không giấu vợ chưa cưới ở bên ngoài cᏂị©Ꮒ bậy.”
Đôi mắt phức tạp của Hoắc Mộ nhìn cô, nhìn chằm chằm cái miệng líu ríu của cô, không nói chuyện, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Hoắc Mộ, là anh sao? Anh ở trong đó sao?”
Cận Quan Quan nghe thấy giọng nói này thì vô cùng vui mừng, vợ chưa cưới của anh tới rồi. Cô có thể hành chết Hoắc Mộ rồi.
Cô vừa định mở miệng gọi cô ta vào, kết quả, Hoắc Mộ bịt miệng cô lại, bế cô từ trên giường lên, động tác rất nhanh, mạnh mẽ đẩy người vào trong tủ quần áo ở một bên, sau đó Hoắc Mộ cũng đi vào, đưa tay bịt kín miệng Cận Quan Quan, không cho cô nói chuyện.
Trên miệng Cận Quan Quan là bàn tay lớn lạnh buốt của anh, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện, anh bịt quá chặt, mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ chột dạ của anh.
Vui quá đi, cô đã không kịp chờ đợi được nhìn thấy dáng vẻ sau khi bị bắt gian của anh.
Người phụ nữ bên ngoài có lẽ là không đợi được câu trả lời, cho nên trực tiếp đẩy cửa phòng ra, cửa phòng không đóng, dễ như trở bàn tay mà đi vào bên trong, đèn mở, nhưng bên trong không có bất cứ người nào, cô ta nhìn trái phải một chút.
Đầu óc Cận Quan Quan nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới điều gì rồi? Bàn tay nhỏ chậm rãi di chuyển xuống bên dưới áo choàng tắm của anh.
Trong không gian u tối này, bàn tay đến bên trong qυầи ɭóŧ của anh, cởϊ qυầи lót ra, bắt lấy thứ sưng tấy kia.
Vừa rồi lúc Hoắc Mộ hôn cô, thứ bên dưới này đã ngẩng đầu rồi.
Cho nên lúc cô sờ lên đã là một vòng nóng hổi.
Cô lấy thứ đó ra, ấn ở chỗ đầu nấm bóp lấy, phía trên đó đã xuất hiện một chút chất lỏng, Hoắc Mộ có lẽ không nghĩ tới cô sẽ to gan như thế, bên ngoài có người cũng dám làm vậy với anh, thân thể trở nên cương cứng, nhưng mà, sự thoải mái không nhịn được thông qua bàn tay của cô truyền đến cho anh, bởi vì người anh em của anh được cô bóp trong tay, Cận Quan Quan cầm giống như chơi còn vuốt ve trên dưới, làm cho thứ này càng ngày càng lớn.
Cận Quan Quan không tin anh có thể nhịn không phát ra âm thanh, cô đây sẽ giúp anh tạo ra âm thanh.
Sau khi Cận Quan Quan ve vuốt một hồi thì buông lỏng tay, không có ý định tiếp tục, kết quả, Hoắc Mộ nắm lấy tay cô, ấn trên côn ŧᏂịŧ, giọng nói khàn đè thấp phân phó cho cô: “Giúp tôi bắn ra.”
Lúc Cận Quan Quan vừa muốn lớn tiếng hô lên, người phụ nữ bên ngoài kia nhìn thấy bên trong không có ai nên đi ra ngoài, lúc đi ra còn đóng cửa phòng lại.
Cận Quan Quan rơi vào thế chết, người phụ nữ bên ngoài kia đi rồi, bây giờ cô gọi lớn tiếng đến đâu cũng vô dụng, hơn nữa hiện tại Hoắc Mộ nắm lấy tay cô, không bắn ra cũng không được.
Tay Cận Quan Quan bị Hoắc Mộ ve vuốt trên dưới, anh không biết vì nguyên nhân gì mà bắn rất nhanh. Hoàn toàn khác với sự dũng mãnh trước kia của anh.
Trên tay của cô, chỉ chốc lát sau đã bắn ra, tay Cận Quan Quan dinh dính, chất trắng đυ.c nóng hổi đều nằm ở trên tay cô, ngửi thấy còn có chút mùi hương của anh.
Cận Quan Quan bây giờ còn có chút chóng mặt, không hiểu rõ rốt cuộc bọn họ đang có chuyện gì?
Gặp nhau hai ngày, hôm qua anh khiến cô lêи đỉиɦ, hôm nay cô làm anh bắn ra.
Cận Quan Quan đột nhiên rất tức giận vung tay ra, mở cửa ngăn tủ này ra, ra ngoài rồi liền đi về phía bên ngoài.
Cô không muốn có quan hệ linh tinh gì với Hoắc Mộ cả. Buổi tối hôm nay không nên tới.
Hiện tại cô hận không thể cho mình mấy bạt tai để bản thân tỉnh táo một chút, hôm qua lúc anh tìm mình hẹn đi cᏂị©Ꮒ nên bảo anh cút.
Cận Quan Quan rời khỏi khách sạn này trở về xe của mình, gió lạnh bên ngoài thổi vào mới khiến cho cô bình tĩnh lại.
Cô hít sâu một hơi, nhìn cửa khách sạn, tay run run lái xe, rời khỏi nơi này.
…
Cận Quan Quan khai giảng đã chú ý đến chuyện bạn cùng bàn của cô, ảnh hưởng đối với cô rất sâu sắc, cô cảm thấy bạn cùng bàn nam thần cấm dục dáng dấp thanh lãnh giống như anh chính là món ăn của cô.
Cô quyết định theo đuổi anh, nhưng mà, con người Hoắc Mộ thật sự rất lạnh lùng, bất kể đối với ai, đối với giáo viên hay là đối với cô cũng là gương mặt lạnh lùng.
Lúc chào hỏi vào ngày đầu tiên khai giảng, Cận Quan Quan đã biết con người anh tính cách không tốt, không thích nói chuyện với người khác.
Người trong lớp hình như cũng không quá để ý tới anh. Vừa tan học các bầy nhóm nhỏ ba la bô lô đều có thể nói chuyện, chỉ có một mình anh vùi trong thế giới của mình, cả ngày làm bài làm đề.
Ngày đầu tiên khai giảng Cận Quan Quan cho người ta ấn tượng líu ríu thì không tốt, vẫn kiềm chế, len lén nhìn anh, đến buổi chiều tan học, Cận Quan Quan nhìn thấy Hoắc Mộ cũng là học sinh ngoại trú giống mình, không cần ở trong trường, cho nên đeo cặp sách đi cùng anh.
Lúc đầu tài xế trong nhà muốn lái Mercedes tới đón cô, cô nhìn Hoắc Mộ đi ra đường rời khỏi trường học thì gọi điện cho tài xế nói không cần đón cô, tự cô về, sau đó cô đi cùng Hoắc Mộ, cầm lấy cặp sách, thẹn thùng đi theo anh vừa đi vừa hỏi: “Bạn học Hoắc Mộ, thật sự là khéo quá, không nghĩ tới cậu cũng là học sinh ngoại trú, nhà cậu ở đâu vậy? Tớ cũng là học sinh ngoại trú, bây giờ cũng về nhà, nhà cậu ở đâu? Tớ có thể tiện đường với cậu.”
Chân Hoắc Mộ rất dài, thân là một sinh lớp 11, chiều cao 1m83 đã là rất cao rồi, sau này còn sao nữa thì quá đáng sợ rồi.
Cận Quan Quan vẫn cảm thấy gia đình mình gen tốt, cho nên mình 1m68 là rất cao rồi, nhưng đứng bên cạnh anh lại phát hiện ra mình giống như còn thấp hơn một nửa.
Cô cố ýđi gần anh vô cùng, muốn ghé vào bên cạnh anh ngửi mùi hương trên người anh, trên người anh có một loại mùi hương muối biển rất công kích, dễ chịu không nói rõ được.
Nhưng bởi vì chênh lệch độ dài chân của hai người, cô phải đi rất nhanh mới có thể theo kịp anh.
Hôm nay Hoắc Mộ ngoại trừ một tiếng ừm hồi sáng ra, chưa từng nói với cô một câu, nghe nói như thế thì đột nhiên dừng bước lại, nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Chúng ta không thể tiện đường, xin cậu cách xa tôi ra một chút. Đời này cũng không thể tiện đường.”
Cận Quan Quan bị lời nói nghiêm túc như vậy của anh dọa sợ, vừa định lên tiếng, kết quả Hoắc Mộ xoay người rời đi, đi càng ngày càng xa.
Cận Quan Quan đối với chuyện theo đuổi anh sẽ không từ bỏ đơn giản như vậy, không thể bị anh nói một câu đã không muốn tiếp tục, không cho cô biết địa chỉ của anh, vậy thì cô đi hỏi người khác là được.
Buổi sáng ngày hôm sau cô cầm một đống đồ ăn vặt nhập khẩu, hối lộ lớp trưởng, hỏi nhà Hoắc Mộ.
Lớp trưởng ăn đồ ăn vặt, lúc nghe thấy tên người này thì sửng sốt một chút nói: “A, cậu hỏi nhà Hoắc Mộ à, nhà của cậu ấy ở Thành Trung bên kia, một cô gái như vậy vẫn là đừng đi, bên đó tốt xấu lẫn lộn. Loại người gì cũng có, bẩn thỉu.”
Cận Quan Quan nghe thấy nơi tên Thành Trung thì thấy quen tai, buổi chiều lúc tài xế muốn đón mình về thì hỏi tài xế một chút, tài xế không cho cô đi, nói Thành Trung bên kia thật sự vừa dơ vừa loạn, là khu ổ chuột có tiếng.