Nhưng Cố Đoàn Thuần càng nhíu chặt mày.
Hoắc Thủy Nhi… đang giận ư?
Mắt thấy Hoắc Thủy Nhi đã đi tới cửa, đầu óc Cố Đoàn Thuần đang xoắn xuýt, một bên nói cho anh biết anh phải đuổi theo, nhưng một bên, sự cao quý và lòng kiêu ngạo của anh không cho phép anh làm điều đó.
“Này! Sao cô lại không biết tốt xấu như thế hả, anh Đoàn Thuần của tôi…”
Lâm Nghi Đan không thể nhìn nổi nữa, cô ta đi tới nắm cánh tay Hoắc Thủy Nhi, bất mãn nói.
Nhưng Hoắc Thủy Nhi lại nắm chặt tay cô ta, cười khẩy: “Em gái à, nếu lúc nãy không có tôi, thì cô đã bị ông chú hèn mọn kia giở trò đồϊ ҍạϊ rồi, giờ cô lại to tiếng với tôi, đây là thái độ của cô khi đối xử với ân nhân cứu mạng à?”
“Tôi…”
“Nghi Đan…”
Cố Đoàn Thuần lạnh lùng gọi, Lâm Nghi Đan rụt rè liếc nhìn anh, không dám nói gì nữa.
Cố Đoàn Thuần sải bước đi tới, ôm Hoắc Thủy Nhi vào lòng, rồi cúi đầu nhìn cô, bỗng mỉm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời: “Bà xã, chiều nay cãi nhau với em là do anh sai, em đừng giận nữa nhé?”
“Hả?”
Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, hình như tim cô đã đập loạn nhịp.
Cố Đoàn Thuần đang xin lỗi cô?
“Người khác đang nhìn đấy, em đã nói sẽ giúp tôi chặn đào hoa mà.” Cố Đoàn Thuần ôm Hoắc Thủy Nhi bằng tư thế mờ ám, rồi nói nhỏ vào tai cô.
Người cô như có dòng điện chạy qua.
Hình như môi anh đã chạm vào vành tai xinh xắn của cô, đầu óc Hoắc Thủy Nhi nhất thời trống rỗng.
Cô chưa kịp phản ứng lại, đã bị Cố Đoàn Thuần nhét vào trong xe, anh quay đầu căn dặn trợ lý Chu: “Cậu đưa cô ấy về đi.”
Dứt lời, anh cúi người ngồi vào xe, rồi đạp chân ga, xe lao ra ngoài như một mũi tên.
“Anh Đoàn Thuần!”
Lâm Nghi Đan thấy xe đã đi xa thì tức đến giậm chân, mặt mày nhăn nhó, trợ lý Chu thấy bộ dạng này của cô thì nói: “Cô Lâm, để tôi đưa cô về.”
“Tôi không cần anh đưa tôi về.”
Lâm Nghi Đan quát, không dễ gì cô mới trốn về từ nước Pháp, còn tưởng mình có thể gặp được anh Đoàn Thuần, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gặp phải tên lưu manh, thậm chí còn… còn bị anh Đoàn Thuần vứt ở đây.
Cô sắp phát nổ rồi..