Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 61

Ngón tay Cố Đoàn Thuần như có như không gõ lên mặt bàn, quai hàm bạnh ra.

Chỉ cần là người thân quen đều biết, anh đang rất không vui.

“Đã tra ra rồi rồi, là Lâm Nhạn Mỹ làm.

Cô ta trộm bộ đồ đi, trà trộn vào mẫu quần áo cần kiểm tra hôm nay, chúng tôi đã đuổi việc Lâm Nhạn Mỹ rồi.”

Trợ lý Chu giải thích.

Trong lòng anh ta cũng không khỏi toát mồ hôi hột thay Lâm Nhạn Mỹ.

Người phụ nữ này không có đầu óc sao? Không ngờ cô ta lại dám động đến tổng giám đốc!

Màn đêm bao phủ, các nhân viên cũng đã lần lượt tan làm, Cố Đoàn Thuần nhìn màn đêm bên ngoài: “Cô ấy vẫn chưa về sao?”

Cô ấy?

Trợ lý Chu lập tức phản ứng lại, lau mồ hôi trên trán: “Tổng giám đốc, từ lúc rời đi đến giờ phu nhân vẫn chưa về.”

Lẽ nào cô giận rồi?

Cố Đoàn Thuần siết chặt ngón tay, anh thừa nhận bản thân lúc chiều hơi mất lý trí, nhưng Hoắc Thủy Nhi thế này là đang gây chuyện sao?

Màn đêm buông xuống, càng ngày càng ít người đi lại xung quanh.

Hoắc Thủy Nhi ngồi trên ghế mây trong công viên, ôm chặt chiếc túi nhỏ của mình, mặc dù bây giờ đã là mùa hè nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.

“Hu hu hu…”

Phía sâu trong công viên có một khu rừng nhỏ, không biết là động vật nào đang kêu, Hoắc Thủy Nhi tò mò nhìn quanh.

Từ nhỏ cô đã can đảm, hiện tại tâm trạng lại không tốt, vì thế lại càng không sợ gì.

Cô không kìm được đi về phía đó, trong khu rừng tối om, dưới ánh đèn đêm bao phủ toả ra hơi thở đáng sợ… “Cô gái, lại đây… Anh đây sẽ đối xử tốt với em mà, đừng lo lắng…”

“Ngại à, đừng trốn tránh mà… Lúc này rồi không có ai tới cứu em đâu! Để anh đây hưởng thụ vui vẻ đi!”

Bỗng nhiên một giọng nam thô bỉ vọng lại khiến Hoắc Thủy Nhi vô thức tiến vào trạng thái phòng bị, hình như trong đó có một cô gái đang khóc, cô lập tức trở nên cực kỳ tức giận.

Ban ngày ban mặt… Ồ không, cho dù bây giờ là ban đêm, nhưng cũng không được bắt nạt con gái nhà lành chứ?

Hoắc Thủy Nhi lập tức ném chuyện uất ức trong ngày ra sau đầu, lấy đôi giày cao gót trong túi xách ra… Chiều nay lúc chạy ra khỏi tập đoàn Đế Quốc, cô vẫn đi giày cao gót, có thể tưởng tượng được khi ấy cô xiêu vẹo bỏ chạy chật vật thế nào.

Nhưng cũng may, Hoắc Thủy Nhi cầm theo túi bỏ chạy, thế nên sau khi đi ra lập tức mua một đôi giày vải.

Lúc này cô đang từ từ đến gần như một con lươn giảo hoạt.

Ánh trăng lọt qua khe hở giữa những tán cây hắt ra ánh sáng bàng bạc lên hai người, một ông chủ thô tục ăn mặc rách rưới, tầm khoảng ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, trên mặt nở nụ cười xấu xa, từ từ lại gần cô gái kia.

Cô gái kia nhìn khoảng chưa đến 20, mặc quần jean rách, cách ăn mặt của các em gái nhỏ.

Khoé miệng Hoắc Thủy Nhi giật giật, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm cách.

“A, đừng lại đây, nếu anh lại đây, tôi sẽ chết trước mặt anh!” Giọng cô gái nhỏ dễ nghe như chim vàng anh..