Sáng nay anh ta vừa đi làm, giám đốc đã gọi anh ta vào văn phòng, uyển chuyển đưa ra ý kiến hy vọng anh ta xin nghỉ việc.
Khi ấy Hà Thuyết sững người, xin nghỉ việc? Tại sao phải làm vậy?
Anh ta siêng năng làm việc ở công ty này từ sau khi tốt nghiệp, sao có thể xin nghỉ?
Cho đến khi lãnh đạo nói ra, anh ta mới biết thì ra mình đã nổi tiếng rồi.
Mà thủ phạm của những điều này là người vợ sống cuộc sống xa hoa ở nhà của anh ta – Tào Nguyệt Hằng
“Sao, sao có thể xảy ra chuyện này…” Tào Nguyệt Hằng lẩm bẩm, lập tức uất ức ôm lấy Hà Thuyết: “Chồng à, chuyện này không phải lỗi của em, tất cả đều là lỗi của con điếm Hoắc Thủy Nhi kia.
Không có công việc cũng không sao, chúng ta tìm công việc khác được không anh?”
“Buông tôi ra, nếu lúc đầu cô không dụ dỗ tôi thì tôi sẽ không chia tay Thủy Nhi.”
Hà Thuyết nói xong dường như quá buồn ngủ nên lập tức nằm xuống ngủ thϊếp đi.
Tào Nguyệt Hằng nhìn anh ta ngủ say, khuôn mặt lập tức trở nên hung tợn.
Hoắc Thủy Nhi, tất cả đều do mày.
Tại sao mày lại sống cuộc sống tốt hơn tao chứ? Tao không cho phép!
“Hắt xì!”
Hoắc Thủy Nhi hắt hơi một cái, cô vẫn đang dựa vào cai Cố Đoàn Thuần, bước đi xiên xẹo trên đôi giày cao gót mười phân, may mà có Cố Đoàn Thuần làm gậy, không thì cô đã ngã lâu rồi.
Sau khi vào phòng, Hoắc Thủy Nhi lập tức cởi giày cao gót, uể oải ngồi phịch xuống ghế sô pha: “Phù, mệt quá!”
Thật không biết những người đi giày cao gót cả ngày phải sống thế nào.
“Mới thế đã mệt rồi? Vậy tôi phải nhắc nhở em một điều, sau này những chuyện như thế vẫn còn nhiều nữa.”
“Vẫn còn nhiều?”
“Nếu không thì sao?” Cố Đoàn Thuần mỉm cười, Hoắc Thủy Nhi nhìn nụ cười của anh mà chợt thấy hồi hộp, lúc này anh nói tiếp: “Nếu không em nghĩ tôi cần em làm gì?” Đương nhiên là để ngăn cản mọi chuyện rồi.
Hoắc Thủy Nhi muốn khóc mà không ra nước mắt, nhưng cũng may dư luận đã chuyển hướng.
Hoắc Thủy Nhi xoa mắt cá chân đau nhức, nhìn Cố Đoàn Thuần: “Tổng giám đốc Cố, tôi có thể xin anh một việc không?”
Cố Đoàn Thuần đặt tài liệu trên tay xuống, nói với vẻ không cho phép nghi ngờ: “Không được.”
“Tại sao chứ?”
Hoắc Thủy Nhi nhíu mày nhìn Cố Đoàn Thuần, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông trước mặt giống địa chủ ác bá!
“Em thiếu tiền không?” Cố Đoàn Thuần lấy ví tiền trên bàn ra, lấy tấm thẻ đen từ trong đó đặt lên bàn, dùng đầu ngón tay gõ vào: “Đây là thẻ tín dụng không giới hạn, đến đâu cũng dùng được.”
“Tôi…” vì chút tiền của anh sao?
Hoắc Thủy Nhi không khỏi lườm anh.
Cô nằm bò trên tay vịn ghế sofa nhìn Cố Đoàn Thuần đang ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt như con thỏ nhỏ đảo qua đảo lại liên tục, Cố Đoàn Thuần lập tức bỏ tài liệu trong tay xuống.
Anh chợt hiểu ra tại sao những người anh em kia lại sớm vướng vào tình cảm như thế rồi.
“Không đủ à?”
Anh vừa dứt lời, Hoắc Thủy Nhi đã trả lại thẻ cho anh, tuy cô hơi nghèo nhưng người nghèo chứ trí không ngắn!.