Trong đầu Hoắc Thủy Nhi không ngừng tưởng tượng về người thầy có ơn với Cố Đoàn Thuần.
Có thể làm thầy của cậu chủ như Cố Đoàn Thuần, thì chắc chắn phải là người vô cùng ưu tú.
Nghĩ đến ba mẹ mình có lẽ là người cực kỳ có giáo dưỡng, Hoắc Thủy Nhi vừa tự hào vừa bắt đầu tự ti mặc cảm, càng nghi ngờ về nguyên nhân ba mẹ vứt bỏ cô.
Rốt cuộc là tại sao trước đó bọn họ lại không cần cô?
Tối hôm đó, Hoắc Thủy Nhi không cần quay về khách sạn Thanh Niên nữa, mà làm vợ Cố Đoàn Thuần, quay về nơi ở riêng của mình – một căn biệt thự nhỏ màu trắng hai tầng.
Hoắc Thủy Nhi hưng phấn tham quan một vòng, rồi đứng trước cửa phòng tắm rộng lớn, kích động hỏi Cố Đoàn Thuần: “Tôi có thể dùng phòng tắm này không?”
Cố Đoàn Thuần hờ hững gật đầu: “Được, nhưng dùng xong phải dọn dẹp sạch sẽ.”
“Không thành vấn đề, vậy tôi đi tắm đây.”
Hoắc Thủy Nhi vui vẻ như chú nai con, hưng phấn cầm đồ cá nhân của mình chui vào phòng tắm, rồi khóa cửa lại, nghiên cứu cách sử dụng bồn tắm massage này một lát, sau đó bắt đầu thoải mái tắm rửa.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thủy Nhi cảm thấy từ tận đáy lòng, gả cho Cố Đoàn Thuần thật sự là một chuyện tốt.
Từ nhỏ cô đã sống trong khu ổ chuột, ngày nào cũng bị thiếu nước cắt điện, nên tắm rửa là chuyện vô cùng xa xỉ.
Lúc đó cô nhìn thấy trong TV, mấy cô gái tao nhã thoải mái tắm rửa trong bồn tắm massage rộng lớn đó, thì cực kỳ ngưỡng mộ.
Nên từ nhỏ cô đã mơ ước, có một căn nhà thật to, rồi ngâm mình tắm trong căn nhà đó.
Giờ xem như giấc mơ đã trở thành sự thật.
Vì quá thoải mái, nên Hoắc Thủy Nhi ngâm mình đến mức ngủ thϊếp đi, cô thoáng cảm thấy có người đang vỗ mặt mình, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Đoàn Thuần đang ở ngay trước mắt.
Anh đang mất kiên nhẫn nhìn cô: “Tôi còn tưởng cô ngủ say như chết rồi chứ.”
Hoắc Thủy Nhi hét toáng lên, rồi đứng phắt dậy khỏi bồn tắm.
Nhưng cô lại quên mất rằng, giờ trốn dưới mặt nước bọt trắng xóa mới là cách duy nhất không bị nhìn thấy hết…
Cố Đoàn Thuần nhìn cô bị ướt sũng thì nghiêm túc nhận xét một câu: “Thân hình cũng tàm tạm, nhưng ngực hơi nhỏ.”
Hoắc Thủy Nhi che ngực lại ngay, rồi ngồi xổm trong bồn tắm, hất nước về phía Cố Đoàn Thuần: “Anh ra ngoài đi! Mau lên!”
Cố Đoàn Thuần lau bọt nước trên mặt, bỗng nổi hứng thú trêu trọc cô, lạnh nhạt nói: “Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy? Cô quên chuyện tối qua rồi à?”
Hoắc Thủy Nhi bịt tai lại ngay, không muốn nghe anh nói nữa, cô sắp quẫn bách đến phát điên rồi.
Cố Đoàn Thuần vừa rời đi, Hoắc Thủy Nhi cũng không còn tâm trạng tắm rửa nữa, vội lau khô người, rồi mặc áo choàng tắm vào.
Cô đang định đi ra ngoài thì nhớ đến câu nói “ngực hơi nhỏ” của Cố Đoàn Thuần, không nhịn được cúi đầu nhìn ngực mình, rồi ai oán: “Đâu có nhỏ chứ… rõ ràng là mắt anh ta kém.”
Hoắc Thủy Nhi ra khỏi phòng tắm, không nhìn thấy Cố Đoàn Thuần ở tầng một, nên đi lên lầu: “Này, hôm nay tôi ngủ ở đâu?”
Cố Đoàn Thuần ra khỏi phòng ngủ, hơn nữa trông anh có vẻ đã tắm táp xong xuôi rồi, đang mặc áo choàng tắm, dùng khăn lau tóc.
“Cô ngủ ở đây.” Anh đứng ngay cửa, nhường đường cho Hoắc Thủy Nhi đi vào.
Hoắc Thủy Nhi đi vào phòng ngủ, đang định đóng cửa thì Cố Đoàn Thuần lại vào theo.
“Sao anh vẫn chưa đi?”
“Đây là phòng ngủ của tôi, sao tôi phải đi?”
Hoắc Thủy Nhi sợ hãi nhìn Cố Đoàn Thuần: “Cái gì?”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, tôi không định chia phòng ngủ.”.