Dù thế nào cô cũng sẽ không kết hôn, cô không muốn làm qua loa chuyện đại sự cả đời của mình như thế.
Còn scandal kia, thật ra cô cũng không cần lo lắng, đợi cô quay về thành phố nhỏ rồi, sẽ không ai ngờ rằng cô chính là người đã phát sinh quan hệ với tổng giám đốc Cố của tập đoàn Đế Quốc.
Cô nhất định không được dùng khoản tiền đó.
Không phải cô ngay thẳng tốt bụng đến nhường nào, mà là một khi Cố Đoàn Thuần phát hiện ra cô chạy trốn, có lẽ anh sẽ thông báo cho ngân hàng giúp anh đóng tài khoản lại, nên tấm chi phiếu đang nằm trong tay Hoắc Thủy Nhi chẳng khác nào tờ giấy bị vứt bỏ.
Hoắc Thủy Nhi cúi đầu, định sải bước rời đi, ai dè vì quá gấp gáp nên đυ.ng thẳng vào một người đàn ông.
“Tôi xin lỗi…” Dứt lời, cô định đi qua người đàn ông.
“Thủy Nhi? Quả nhiên cô đang ở thành phố S.” Người đàn ông kinh ngạc thốt lên.
Hoắc Thủy Nhi ngẩng đầu lên thì thấy hai khuôn mặt khiến cô buồn nôn.
Bạn trai cũ Hà Thuyết và bạn từng rất thân với cô Tào Nguyệt Hằng.
Hoắc Thủy Nhi từng thích người đàn ông Hà Thuyết này, tới nửa năm mới nhận ra, không biết từ khi nào anh ta và bạn thân Tào Nguyệt Hằng của cô đã ở bên nhau, hai người lén lút đưa tình ngay dưới mi mắt cô, xem cô thành con ngốc, như đang chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dù đã một năm trôi qua, nhưng giờ gặp lại đôi cẩu nam nữ này, vẫn khiến cả người Hoắc Thủy Nhi khó chịu.
Tào Nguyệt Hằng ra vẻ rất thương tiếc, giả vờ giả vịt nói với Hoắc Thủy Nhi: “Thủy Nhi, tôi đã đọc tin tức rồi, có phải cô gái tiếp rượu dụ dỗ cậu chủ nhà họ Cố là cô đúng không? Chậc chậc, cô nói thử xem sao cô lại đau khổ như vậy? Dù tôi và Hà Thuyết ở bên nhau đã làm cô đau lòng, nhưng cô cũng đừng chà đạp bản thân thế chứ…”
“Cô nói nhảm xong chưa? Nếu xong rồi thì làm phiền cô tránh ra, chó ngoan không cản đường.” Hoắc Thủy Nhi độc mồm nói.
Tào Nguyệt Hằng biến sắc, hừ lạnh: “Giờ vẫn chưa biết ai sống như chó đâu.
Nể tình hôm nay là ngày tốt để tôi và Hà Thuyết đi đăng ký kết hôn, nên tôi không so đo với cô nữa.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “đăng ký kết hôn”, như muốn thể hiện tình cảm mặn nồng, chọc tức Hoắc Thủy Nhi.
Lúc Hoắc Thủy Nhi đang nghiến răng định đánh người, thì một bàn tay bỗng nắm chặt nắm đấm của cô.
Rồi giọng nói từ tính dịu dàng của Cố Đoàn Thuần bỗng vang lên: “Anh đã đợi em ở bên trong một lúc rồi.”
Dứt lời, anh lại liếc nhìn về phía Ủy ban nhân dân.
Nhìn dáng vẻ cao lớn của Cố Đoàn Thuần ở bên cạnh, Hoắc Thủy Nhi vô cùng quẫn bách, chắc chắn anh đã nhìn thấy cảnh tượng cô bị chế giễu khi nãy.
Quan trọng nhất là cô đang định bỏ trốn, giờ cô có nên chạy hay không?
Ngay cả Hà Thuyết và Tào Nguyệt Hằng cũng ngạc nhiên.
Người này thật sự là Cố Đoàn Thuần của tập đoàn Đế Quốc? Không ngờ Hoắc Thủy Nhi lại sắp gả vào nhà quyền thế? Dựa vào cái gì chứ? Tào Nguyệt Hằng thầm ai oán.
Còn Hà Thuyết thì nhìn mười ngón tay đang đan chặt vào nhau của Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi, trong lòng nhất thời chua xót, ban đầu là anh xem thường cô, ruồng bỏ cô, giờ thấy cô sắp gả cho tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, anh bỗng có cảm giác bị vả vào mặt.
“Em đã chuẩn bị xong giấy chứng nhận chưa?” Cố Đoàn Thuần cười hỏi.
Hoắc Thủy Nhi nhìn ra anh đang giải vây cho cô, nên thân mật ôm cánh tay anh làm nũng: “Tất nhiên là đã chuẩn bị xong xuôi, anh đã nhắc em rất nhiều lần rồi.”
Cố Đoàn Thuần xoa đầu Hoắc Thủy Nhi, rồi khoác vai cô, đi vào Ủy ban nhân dân.
Lúc đi qua người Hà Thuyết và Tào Nguyệt Hằng, Hoắc Thủy Nhi như người giành chiến thắng, cực kỳ ung dung mỉm cười với họ.
Cô biết mình không chạy thoát nổi, mà phải kết hôn với Cố Đoàn Thuần, đúng lúc chọc tức đôi cẩu nam nữ này.
Thủ tục đăng ký kết hôn rất suôn sẻ, lúc hai người ra khỏi Ủy ban nhân dân, cả người Hoắc Thủy Nhi đều ngây ngốc.
Cô nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh, vẫn cảm thấy không chân thực, sau này cô phải sống chung với người này ư?.