5h sáng mùa thu, trời vẫn còn đen mịt một màu, dọc suốt con đường chỉ có ánh đèn vàng của cột điện hắt xuống. Không khí nhuốm màu tĩnh mịch. Bình minh còn chưa lên mà xe đã khởi hành khiến học sinh không khỏi mệt mỏi, nhưng sao át nổi cái háo hức cho chuyến đi và những trải nghiệm sắp tới.
Châu, Minh ngồi ghế cạnh nhau. Hai đứa bây giờ trên danh nghĩa đã là "hoa" và "chậu" rồi. Minh thì ngủ li bì, cậu trông mệt mỏi lắm, nhìn sắc mặt như mất ngủ ấy. Châu không biết, chỉ là cảm thấy Minh đợt này có nhiều lo lắng. Còn Châu thì chẳng ngủ được, đeo tai nghe vào, nhấm nháp chút nhạc lofi và nhìn cảnh bên đường là dễ chịu. Ở cạnh người mình thích, ngồi yên nhìn nó ngủ cũng đủ vui rồi.
*
Dừng chân tại trên núi Hàm Lợn, từng đứa từng đứa lần lượt xách đồ đạc xuống xe. Cảnh non sông hùng vĩ nhìn đã mắt lắm, không khí thoáng hơn hẳn ở dưới thành phố, không vướng chút khói bụi hay tạp chất. Cây cối xanh um tùm rợp bóng, trời trong xanh, gió hiền dìu dịu. Mấy đứa con gái cứ tụm lại tranh thủ chụp ảnh, chỉ trừ Ly là gương mẫu bê nước, bê trái cây xuống phụ giáo viên và phụ huynh.
Ngoài đến để chụp kỉ yếu ra thì đây còn là buổi đi dã ngoại, có những hoạt động cắm trại và team building nữa. Nhân lúc thời tiết đang đẹp thì cả lớp thay quần áo để chụp luôn, concept chủ đề dân tộc.
Giữa ánh nắng nhè nhẹ, Châu với bộ váy xếp li điệu đà, cầm ô và nở nụ cười như gieo vào lòng người luồng gió mới, chạy đến cầm tay Minh, năn nỉ:
- Minh chụp với tao một kiểu đi nhớ!
Minh đứng hình trong một khoảnh khắc ngắn, mặc sức cho đứa con gái kia lôi mình chạy như bay đến trước thác nước gần đó. Châu chủ động siết tay Minh, hai đứa tạo dáng trước ống kính, mắt nhìn mắt đắm đuối, miệng cười mỉm, hai bàn tay siết vào nhau. Đó là khoảnh khắc còn ghi lại mãi. Sau này, ánh nhìn trìu mến trên đôi mắt Huy Minh, nụ cười rực rỡ của Quỳnh Châu và cái nắm tay đầy thẹn thùng ấy luôn được lưu giữ trên tấm ảnh nơi ngăn kéo bàn học. Một bức ảnh có thần hồn, thần thái, niềm hạnh phúc và cả nước mắt thấm đẫm.
*
Buổi sáng, các bạn chia nhóm ra để dựng trại.
Nhóm mấy đứa con trai thì dễ dàng thôi, thoắt cái là dựng xong. Minh, Sơn rảnh rỗi nên đành ra trợ giúp các bạn nữ, nói cụ thể thì là Minh và Sơn đến giúp Châu. Hai đứa con trai tranh nhau giúp, thái độ không ưa nhau ra mặt, từ ánh mắt đã toát lên sự ghen ghét. Mặc dù Sơn đã được trả lại trong sạch sau vụ Lê Giang My lén chụp ảnh Thảo và Tuấn Anh để kɧıêυ ҡɧí©ɧ Minh, nhưng tuy nhiên vẫn không thể xoá bỏ thành kiến của Minh về Sơn. Đương nhiên Sơn cũng vậy. Hai đứa từ lần đầu gặp nhau đã chẳng ai ưa ai rồi.
Có mỗi cái trại mà hai người đòi dựng. Sơn cảm thấy vướng víu và không thể hợp tác với kẻ mình ghét, cậu đành đổi hướng:
- Cứ tiếp đi, tao ra giúp Châu lấy đồ ăn.
Minh nghiến răng, kéo vai Sơn lại mà nói thẳng:
- Mày bớt trơ trẽn đi được không? Vì sao cứ thích quanh quẩn bên Châu thế? Thần kinh à?
Sơn thở dài, cậu cũng có lí luận riêng để đáp trả:
- Bạn bè với nhau thì sao? Mày là bạn trai hay là bố mẹ Châu? Bớt ghen tuông vớ vẩn đi.
Đang yên lành thì Minh, Sơn gây chuyện, Châu lại phải xen vào hoà giải. Hai tên này cứ lí lẽ qua lại, không ai nhún nhường trước ai. Châu chẳng biết nói làm sao, chỉ kéo Sơn về phía mình, thở dài buông câu:
- Tao có chuyện riêng cần nói với Sơn. Minh mày ở yên đây, đừng đi theo.
Thế rồi Châu gấp gáp lôi Sơn đến chỗ vắng người. Minh tự hỏi, rốt cuộc có chuyện gì mà không nói luôn ở đây? Dắt díu nhau ra chỗ chỉ có hai người thì làm gì được chứ? Hành động của Châu quá đáng nghi. Sáng nay còn ngọt ngào rủ Minh chụp ảnh chung, bày đặt nắm tay còn cười cười, hớp hồn người ta xong thì bây giờ cũng kéo thằng Sơn đi y chang vậy.
Sơn theo Châu đi đến một chỗ kín. Châu ngó nghiêng xung quanh, thấy an toàn rồi mới dám nói:
- Cái kế hoạch mày bảo tao ý, bây giờ ảnh hưởng đến quan hệ giữa mày và Minh rồi. Tao xin lỗi!
Sơn lãnh đạm, cười ung dung:
- Không sao cả.
Châu tủm tỉm, gãi đầu hơi bối rối:
- Tao không ngờ mày tâm lí vậy, IQ cao mà EQ cũng cao luôn. Chắc phải đọc nhiều ngôn tình lắm mới bày cho tao cái cách đấy.
- Khách sáo thế? Tao thấy mày thích nó quá nên mới giúp thôi, chứ thằng Minh chưa bao giờ xứng đáng với mày. Nói là tao bày cách cho mày chứ cũng to tát gì đâu, tao chỉ cần giả vờ quan tâm mày quá mức một tí để mọi người gán ghép. Như vậy thằng Minh mới khó chịu. Nói mày đừng buồn nhưng con trai mà, thứ gì có sẵn thường không biết trân trọng, lúc sắp mất đi rồi mới tìm cách níu lại.
Sơn triết lí đầy mình, nói như một người có kinh nghiệm già dặn lâu năm, nhưng sâu trong lời lẽ có phần hơi miễn cưỡng. Còn Châu thì sắc mặt khá đắn đo, hơi buồn buồn:
- Tao cũng day dứt chuyện này lắm. Chương trình ghép đôi đúng là do tao nhờ ekip chứ không phải ngẫu nhiên gì cả. Còn việc yêu Minh, tao cứ thấy miễn cưỡng thế nào. Tao biết Minh có khó chịu khi tao thân thiết với mày, tao cũng biết nó cố tình làm việc riêng với Tuấn Anh để cô chuyển chỗ. Nhưng tao thật sự không rõ nó khó chịu vì thích tao, hay chỉ vì ích kỉ.
Sơn câm nín. Cậu biết rõ Nguyễn Quỳnh Châu là người tinh tế và hiểu chuyện, cũng vì quá nhạy bén và suy nghĩ rộng nên đó là một nhược điểm. Con trai bây giờ thích một cô gái ngốc nghếch để có thể nâng niu, bảo vệ chứ không phải một người luôn nắm thóp cục diện. Vậy nên đôi khi là con gái, nếu không thật sự ngốc thì cần phải giả vờ ngốc một chút. Bằng không, phải kiếm một người đàn ông trưởng thành, chín chắn và đủ bản lĩnh, giỏi giang hơn mới có khả năng che chở. Sơn chỉ có thể xoa đầu Châu và khuyên rằng:
- Nghĩ ít thôi, càng biết nhiều thì càng khổ. Mày cứ sống vô tư như Hoa Anh Thảo ý, thế có khi lại nhàn.
Châu gạt tay Sơn ra, phản bác lại:
- Không, là phiên bản tốt nhất của chính mình vẫn tốt hơn.
Châu bỏ về trước, còn Sơn thì đứng đó với một cái đầu chất đống suy tư. Cậu thầm tự hỏi trong lòng: một đời người dài như vậy, tại sao cứ nhất thiết phải là Kim Bảo Huy Minh?
Gió ở trên núi thổi qua làm tóc mái Sơn cứ bay bay, cậu giật mình nhận ra cơn gió này giống Châu quá, cứ tự do bay lượn theo ý mình, mặc cho va đập vào đâu, mặc cho đau đớn như thế nào.
*
Lúc về trại, mọi người đã dọn đồ gần xong để chuẩn bị làm tiệc nướng BBQ. Trước mắt Châu là cảnh Thảo và Tuấn Anh tíu tít bên góc trại ăn vụng thịt nướng. Nhìn xem, hai đứa trẻ trâu mãi chẳng chịu thừa nhận mối quan hệ yêu đương nhưng hành động luôn nói lên tất cả. Chúng nó hệt như đôi chim sẻ. Còn Minh và Châu, ai cũng biết họ là người yêu nhưng thật sự có yêu hay không thì người trong cuộc mới cảm nhận được.
- Tuấn Anh ơi mở hộ chai nước!
Thảo một tay đầy dầu mỡ bóng nhẫy, một tay dí chai nước nhờ Tuấn Anh mở. Châu ngẫm, ừ con gái đúng ra phải yếu đuối như Thảo. Rồi nhìn qua bên kia, thấy Nhật loay hoay hỏi Ly ơi Ly có tự mở được chai nước hay không, thì chị Ly nhà ta đang bận bổ dưa hấu. Rồi Châu lại ngẫm lại, con gái mạnh mẽ như Ly cũng cá tính đấy chứ. Một lần nữa nhìn lại bản thân, cái đứa nửa mùa như Châu liệu Minh có thích không? Chẳng có điểm gì ấn tượng ngoài hơn 4 năm đơn phương.
Minh loay hoay với cái bếp, mải nướng cho mọi người mà chưa ăn được bao nhiêu nên Châu chủ động giúp:
- Để tao phụ Minh!
- Phụ Sơn đi, tao không cần!
Minh phũ phàng phủi bay tấm lòng của con gái nhà người ta, biểu cảm khuôn mặt vừa hờn dỗi nhưng hình như là giận thật. Châu nịnh nọt, thử nói lời đường mật nhưng Minh bỏ tất cả ngoài tai.