Nó Thích Mày

Chương 29: Sở khanh có đào tạo

- Cởi cái bíp!

Thảo vớ cái gối trên giường, ném bộp vào mặt Tuấn Anh. Mẹ cái thằng dẩm dớ, điên cuồng xông vào phòng con gái chửi bới chưa thèm nói làm gì, vô duyên vô cớ bắt người ta cởϊ áσ.

- Tiên nhân nhà mày!

Thảo ném cái gối mạnh, mạnh mà đến mức đầu Tuấn Anh choáng luôn. Thật sự không thể biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa, chẳng lẽ nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng không hiểu? Lời ăn tiếng nói, hành động của Tuấn Anh vô tư cực kì, vậy nên tính nó trẻ con hơn người ta tưởng.

- Mày ở yên đấy đợi bố!

Tuấn Anh vắt chân lên cổ chạy bắn ra khỏi phòng Thảo, Thảo chép miệng, phán:

- Sở khanh có đào tạo!

Khoảng một lúc sau, Tuấn Anh lại phi vào phòng Thảo, ném một cái áo phông trắng in hình quả xoài vào mặt con nhỏ.

Tuấn Anh bị Thảo lườm, hất mặt gầm gừ:

- Mặc tạm cái áo con em họ tao vào, thay cái phượng hoàng ra!

- Cút!

- Mày đang ở ké nhà tao đấy, đuổi bố mày mà dễ!

- Cút ra tao mới thay áo được.

Tuấn Anh ngậm ngùi đi ra. Ờ ha, hình như chính bản thân cậu không hề coi Hoa Anh Thảo là con gái, tại vì quen cởϊ áσ với bọn con trai trong nhà vệ sinh nam rồi, trước giờ cũng ít tiếp xúc với bạn khác giới, chắc là do đi đấu game với Thảo nên sớm coi con bé là huynh đệ.

Thảo chốt cửa lại, thay áo. Cái áo cute hột me hình quả xoài này nom có vẻ đắt tiền, nhưng sao Tuấn Anh lại giữ áo của em họ mình? Em họ Tuấn Anh là ai mà thân thiết đến thế, dễ dàng cởϊ áσ cho nhau mượn chăng? Hay là ngủ lại nhà rồi để quên áo?

Tối ấy, Thảo gần như không ngủ được, quằn quại cả đêm, có lẽ là do không quen giường nên chẳng chợp mắt nổi.

Sáng thứ bảy, lúc tỉnh dậy thì đã gần 11 giờ trưa, Thảo nhìn đồng hồ trên điện thoại mà hú hồn hú vía. Hôm qua không ngủ được, xem phim đến 4 giờ sáng nên mới gây ra hậu họa này. Rồi crush, gia đình crush sẽ nghĩ như nào về Hoa Anh Thảo?

- Ôi hình tượng của tôi!

Thảo vò đầu bứt tóc nhăn nhó, lo lo sợ sợ. Con gái con đứa đã đi ngủ nhờ nhà người ta thì chớ, lại còn đến 11 giờ trưa mới dậy, chắc cô Minh Anh thấy Thảo ngủ ngon quá nên không nỡ kêu. Thảo vừa tỉnh phát đã chạy bắn vào nhà vệ sinh sửa soạn, cái khuôn mặt mộc của Thảo ấy ạ, đường nét đã đẹp sẵn rồi, mỗi tội sắc khí thì phờ phạc, mắt nhắm mắt mở như vẫn còn ngái ngủ.

Chạy xuống phòng khách, thấy Tuấn Anh đang ngồi vặn vẹo trên ghế sô pha lớn màu xám lông chuột, cả tay lẫn mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, chơi game như một đứa trẻ hiếu động. Nếu Châu thích Minh nhất là lúc cười thì Thảo thích nhất ở Tuấn Anh là thần thái khi chơi game. Trời ơi lông mày thì nhíu lại, mắt đảo điên nhìn chăm chú, động tác tay thì thoăn thoắt như game thủ chuyên nghiệp. Eo ơi sao mà Vương Tuấn Anh lại đẹp trai thế chứ.

Để ý Thảo đang đứng trên cầu thang nhìn mình, Tuấn Anh vô thức chửi:

- Ngủ như một con lợn!

- ...

- Người ta ăn trưa xong rồi mày mới vươn vai đón nắng sớm, mặt trời lên tận đỉnh núi rồi mày mới bình minh. Đúng là đồ con lợn!

- ...

Tuấn Anh chửi cứ chửi, Thảo nghe cứ nghe, mà nghe crush chửi thì tất nhiên êm tai hơn người bình thường. Tuấn Anh có tuôn ra lời lẽ khó tiêu hóa đến mức nào thì lọt vào tai Thảo cũng thành tiếng chim hót. Vương Tuấn Anh với Nguyễn Quỳnh Châu, cô với cháu y hệt nhau, cứ nhìn thấy Thảo là chửi, chửi không biết ngượng mồm, đến cả giọng chửi cũng có nét giống nhau, nhưng Thảo là Thảo thích nghe Tuấn Anh chửi cơ, còn Châu thì dẹp đi.

- Ai cũng ăn xong rồi, có mình mày thôi con lợn, lượn vào bếp mà đớp!

- Chả có con lợn nào xinh như tao cả!

Thảo vừa đi vừa lẩm bẩm, dĩ nhiên lẩm bẩm cho mình Tuấn Anh nghe thôi, thật ra dưới phòng khách cũng chỉ có mỗi hai đứa. Tuấn Anh bĩu môi dè bỉu, nhưng càng nhìn tướng tá của Hoa Anh Thảo, cậu càng nghĩ tới Lê Gia Linh. Nếu không vì trận đấu vừa rồi, Tuấn Anh nhất định không để Thảo bước một chân vào cái nhà này. Nhưng nghĩ lại, Thảo thật ra cũng tốt, cái vụ ôm nhau ngủ trên xe của năm trước hoàn toàn là do cậu chủ động, Thảo chẳng có cớ gì để Tuấn Anh ghét bỏ như vậy cả, có trách thì trách lúc đó cậu quá trẻ con. Còn giờ, cứ nhìn Thảo là trong đầu cậu lại nhớ đến Linh. Thảo có thể đẹp hơn Linh, nhưng so với Linh, Thảo là một đứa con gái yếu đuối dễ bị tổn thương hơn rất nhiều. Tuấn Anh luôn nghĩ, một người vừa đẹp trai hiếm có, vừa chất chơi ngầu lòi như cậu, chỉ có hot girl số một của Ước Mơ mới xứng tầm. Lê Gia Linh vừa xinh, vừa giỏi, vừa có địa vị và bản lĩnh, sẽ là người tốt nhất sánh vai cùng Vương Tuấn Anh.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, Thảo kinh ngạc cực độ. Nghe Tuấn Anh nói là mọi người đã ăn trưa xong, ấy thế mà đồ ăn trên bàn vẫn nguyên vẹn đủ đầy, như một bàn tiệc thịnh soạn cho một cô công chúa. Căn biệt thự này chắc chẳng phải căn nhà bình thường, đúng hơn hết nên gọi là cung điện.

Phòng ăn gần như thông với phòng khách, có thể dễ dàng nhìn ra. Thảo ăn rất từ tốn, thi thoảng liếc trộm bạn "đấy đấy" một cái. Đang gặm dở cái đùi gà, bỗng nghe thấy một giọng nói lả lướt rất quen thuộc:

- Vương Tuấn Anh, ai lớp diuuuuuuu!

Thảo giật mình thon thót, ngước lên thấy một bạn nữ với khuôn mặt cực kì quen thuộc. Vẫn là cô gái tóc dài trên đầu cài cặp tóc bảy sắc cầu vồng, ướm trên mình bộ váy trễ vai hồng phấn tay bồng điệu đà. Giang My xinh đẹp từ dưới đất chui lên, ôm vai bá cổ Tuấn Anh rất tự nhiên như anh trai mưa và em gái nắng. Nà ní, hóa ra là người quen cũ, con bé em họ của Lê Gia Linh.

Tuấn Anh đang chơi game, một mực xua đuổi My càng xa càng tốt mà con nhóc lì lợm vẫn nhất quyết ôm chằm chặp lấy, Thảo coi có ngứa mắt không cơ chứ. Nếu là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Tuấn Anh, có cần gần gũi như vậy không?

My nhận thấy ánh mắt dò xét của Hoa Anh Thảo đang đổ về phía mình, khó hiểu cực mạnh. Con bé nhảy chồm ra bàn ăn, gặng hỏi:

- Ơ? Thảo My à? My Sói à? Sao lại ở nhà của Tuấn Anh?

Lần trước Thảo có chém gió cái vụ My Sói với Giang My, không ngờ con nhỏ khờ khạo đấy tin thật, bây giờ mà vẫn còn có người không biết tới Hoa Anh Thảo hoa khôi 11A2 hả? Có tối cổ như con Ly thì chí ít cũng phải biết thông tin này chứ.

Tuấn Anh vô tình nghe My nói chuyện với Thảo, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn hóng hớt, bật cười ra tiếng:

- Nó là Thảo Lợn chứ My Sói con khỉ gió!

My cũng chả hiểu gì, luôn miệng tuôn ra những nghi vấn:

- Thảo hay My? My hay Thảo? Lợn hay Sói? Sói hay Lợn? Cậu có quan hệ gì với Vương Tuấn Anh?

- Anh em chí cốt!

Thảo mạnh mồm tuyên bố, Tuấn Anh lại chen ngang:

- Đàn em thì nhận, còn anh em với tao thì mày chưa đủ trình.

My cứ đứng chôn chân một chỗ, ngơ ngơ như bò đội nón. Rốt cuộc cô gái này là ai? Sao lại ở nhà Tuấn Anh? Sao lại ăn cơm nhà Tuấn Anh? Mà tại sao lại nói chuyện với Tuấn Anh thân mật như vậy? Sao lại có khúc mắc giữa My Sói và Thảo Lợn? Sao My chẳng hay biết gì về con người này?

Đầu Thảo cũng có một mớ bòng bong không khác gì My. Tại sao My lại ngang nhiên chạy từ đâu ra ôm lấy Tuấn Anh trong chính ngôi biệt thự này?

- Ơ? Sao cậu lại mặc áo của tôi?

My chỉ thẳng vào chiếc áo phông hình quả xoài cute siêu cấp vô địch, trợn tròn mắt lườm Thảo như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thảo cũng lú luôn, chạy ra túm tóc Tuấn Anh, gắt gỏng:

- Mày lừa tao?!

- Lừa cái đéo gì?

- Mày bảo đây là áo em họ mày? Sao lại là áo của con My?

- Ờ thì sao? Áo của ai cũng đâu quan trọng?!

- Ơ...Thế tại sao mày phải nói dối đây là áo em họ mày?

- Cũng đâu ảnh hưởng gì đâu, áo ai thì vẫn là áo mà.

- Sao mày không nói ngay từ đầu đi, tại sao áo của My lại ở chỗ mày?

- Ơ hỏi lằm hỏi lốn, mày cứ như mẹ tao không bằng, ngon thì ngồi lên đầu tao luôn đi này!

- Bố mày ỉa vào.

- Giờ còn muốn ỉa lên đầu tao luôn hả?

- ...

Thảo giãy nảy, đùng đùng đi lên phòng, bỏ lại một ánh mắt ngây thơ vô tội của Tuấn Anh. Con gái sao mà rắc rối quá vậy, vui buồn giận hờn vô cớ là sao, cứ như là chu kì ý, hay là con Thảo đang đến tháng nhỉ? Bình thường ở với cậu thì hiền hiền ít nói, lắm lúc đéo hiểu sao tự nhiên ngúng nguẩy lên cơn động rồ như con điên. Tuấn Anh lắc đầu, buột miệng tự nói với chính mình:

- Ủa tao đã làm gì sai?

My sau đó cũng bỏ về luôn. Thảo không biết rằng, thật ra My là hàng xóm nhà Tuấn Anh, vì vậy nên mới nảy sinh cái tình cảm ngốc xít trẻ trâu đó, chủ yếu nhờ câu "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" thôi. My từ lúc bi bô tập nói đã thích thầm Tuấn Anh rồi nhưng mà chàng trai phũ phàng kia lúc nào cũng lạnh nhạt từ chối tình cảm của cô. Năm cấp II, My thổ lộ với Tuấn Anh, cậu ta không những không bất ngờ mà nói một câu bâng quơ:

- Tao không thích con gái!

My lúc ấy tiếc hùi hụi, ngỡ tưởng một người đẹp trai như Tuấn Anh bị gay thật nhưng vẫn không sao dứt khỏi cái thứ tình cảm ngu ngốc của bản thân, một lòng ngây dại thích cậu say đắm. Cho đến lúc vào cấp III, hay tin Tuấn Anh với Lê Gia Linh yêu nhau, My điên lắm. My luôn đố kị với Linh, trách Tuấn Anh vì đã lừa My khiến cô thực sự nghĩ rằng cậu thuộc giới tính thứ ba, suy cho cùng thì Vương Tuấn Anh vẫn là một tên giặc lừa đảo. My quý Linh cực kì vì hai đứa là chị em với nhau nên My chẳng nỡ phá hoại cuộc tình giữa hai người, lúc nghe ngóng rằng Hoa Anh Thảo 11A2 là kẻ thứ ba xen vào khiến Tuấn Anh và Gia Linh chia tay, My quả thật cũng hơi sướиɠ, mặc dù còn chả biết mặt Hoa Anh Thảo trong truyền thuyết là ai. Lợi dụng cơ hội đấy, hôm nào cũng mang sữa milo ra tặng Tuấn Anh mà cậu chả uống gì cả. Chẳng lẽ cô gái mà Tuấn Anh vừa gọi là "Thảo Lợn" là Hoa Anh Thảo? Ngỡ tưởng đó chỉ là hiểu lầm thôi chứ, không lẽ Hoa Anh Thảo thực sự là người thứ ba? Lại còn ngủ ở nhà Vương Tuấn Anh nữa ư?

Cùng thời điểm ấy, Thảo ngồi im re trên phòng, tự nhận thấy hồi vừa nãy đúng thật mình có chút lố lăng, ngặt nỗi vẫn không thể không khó chịu được. Đáng ra mọi chuyện sẽ rất đơn giản nếu Thảo không suy nghĩ rằng, Tuấn Anh coi My là em họ là vì cậu ta coi Gia linh là bạn gái, là người yêu và là vợ rồi còn gì nữa, chứ đâu phải tự nhiên nói dối Thảo là chiếc áo quả xoài đó của em họ cậu.

Chiều, cô Minh Anh tan ca sớm, thấy Thảo đòi về nhà, cô Minh Anh bảo ở lại chơi chút nữa rồi tối cô chở về mà con bé không chịu, cô đinh ninh chuyện này chắc chắn liên quan ít nhiều đến thằng nghịch tử nhà cô.

Cô nhiệt tình đưa Thảo về tận nhà, trên đường đi không quên dặn dò mấy câu:

- Thằng Cò tính tình trẻ trâu nên có gì con đừng chấp vặt. Nó cũng khô khan hời hợt trong chuyện tình cảm nên dù là con gái nhưng mình cũng nên chủ động con ạ! Thời học sinh thì học là chính nhưng yêu cũng tốt, kẻo sau này lên đại học muốn quay về cấp III để thích một người cũng chẳng được.

Thảo ngồi nghe thôi, nghe sương sương mấy cái triết lí của cô nhưng chả hiểu cô đang ám chỉ cái gì.

...