Trước lễ bế giảng một ngày, đây là ngày cuối cùng đến trường đi học, khép lại một năm dài đầy niềm vui và nỗi buồn, đầy áp lực và cố gắng của mỗi học sinh.
- Minh, có biết tại sao tao thích mày không?
...
- Tại sao?
Cách đây 20', Minh đã làm một việc mà không nên làm, nhưng cậu không hề hối hận.
Giữa trời hạ ngà ngà màu nắng, một lũ con trai 10A2 xuống sân phơi khô cho não bớt ẩm. Giờ thể dục, đám con gái sẽ trốn chui lủi trên lớp vì sợ đen da, nhưng Châu, Thảo là trường hợp đặc biệt. Châu ngồi ghế đá hướng ra sân trường, với lí do là nhìn Huy Minh chơi bóng rổ, nhìn cậu một cách lộ liễu. Thảo tất nhiên là nhìn Tuấn Anh, nhưng là ngồi nhìn với tư cách bạn của Châu chứ không phải người crush Tuấn Anh.
Ly đáng ra sẽ ở trên lớp hưởng thụ điều hòa, và sẽ không ngồi cùng hai con lụy tình này dưới sân, nhưng mà trên lớp cô đơn lắm, vậy nên ở dưới này cho có bạn có bè. Ly không giống Châu chút nào, bởi lẽ nếu Minh không chơi bóng rổ với đám con trai dưới sân thì cho dù Thảo và Ly xuống ghế đá, Châu sẽ lười chảy thây ngồi trên lớp hóng hơi lạnh từ điều hòa chứ chả rảnh như Ly.
Trời hạ tầm này nắng, nóng, ngốt, sướиɠ cái là tiết cuối buổi chiều, chỉ có nắng nhẹ hơi chói mắt chút xíu, còn thật ra không nóng gì cả. Ba bạn nữ ngồi dưới tán cây, khe khẽ thổ lộ với nhau những tâm tình tuổi mới lớn.
Bụp!
- Au....!
Bóng từ đâu bay đến bất ngờ, thẳng cánh cò bay đập cái bụp vào mặt Châu không trượt phát nào. Thảo, Ly hú hồn, tim giật thon thót. Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu trái bóng ấy không bay vào mặt Châu mà hạ cánh xuống mặt Thảo hoặc Ly, nghĩ đã thấy rợn. Hai đứa nhanh chóng quay ra xem tình hình của Châu như thế nào.
Cả lũ con trai cũng hốt, kéo nhau tiến về phía mấy con vịt trời đằng kia. Châu ôm trán, bị một phen choáng váng, trước mắt chỉ thấy một đống ngôi sao vàng chóe bay bay xung quanh, não cứ ong ong ong ong.
Tuấn Anh cũng ở đó, tự nhiên nhớ đến Thảo hôm trước bị cậu cốc cho cái vào trán đến mức sưng vù lên thành một cục đỏ tấy, vô thức nhoẻn miệng cười.
Còn Minh, chủ nhân của cú ném bóng trúng mặt Châu thì lại đứng cằn nhằn:
- Bọn mày ngu vãi, hết chỗ để bọn mày ngồi rồi hả?
Ly đá mạnh Minh mấy cái vào đầu gối, quát nạt:
- Rổ ở đằng kia, tay chúng mày bị tật hay sao mà ném vào mặt nó?
Châu ngẩng mặt lên, mắt ngấn nước rưng rưng, mặt hằn hừ dò xét từng đứa. Châu bỏ tay ra khỏi trán, chỗ bị bóng bay vào nó sưng to như quả dưa hấu, so với quả ổi hôm trước trên trán Thảo thì thảm hại hơn. Quả bóng rổ nó vừa to vừa nặng, đủ hiểu trán Châu sưng to như thế nào rồi đấy.
Mặt Châu lúc ấy nhìn từng thằng con trai, đáng sợ kinh khủng. Ánh mắt con bé toé ra tia lửa đỏ rực, chứa đựng cơn uất hận thù hằn tột độ. Từ bé đến lớn, Châu ghét nhất là bị động chạm vào mặt, nhất là bị người khác đả thương.
- Thằng nào?
Châu lườm từng đứa một, không ngoại trừ một ai, kể cả Minh. Lũ con trai nhìn mặt Châu đã sưng còn sỉa, bộ dạng đanh đá của nó bây giờ trông lạnh hết sống lưng. Thằng Tuấn Anh phản bạn, mách lẻo:
- Thằng Minh chứ ai!
Minh trợn mắt nhìn Tuấn Anh, anh em thân thiết chơi cùng nhau từ hồi cấp II, nó vẫn không bỏ được thói mất dạy, thấy giặc bỏ bạn. Hay lắm Vương Tuấn Anh!
- Thằng chó! Bố mày thiến mày.
- Ha ha ha... Để xem ai thiến ai.
Tuấn Anh ôm bụng cười ngoác mồm, mạnh mồm thách thức Minh. Minh đang định lao vào "thiến" Tuấn Anh thì bị Châu đạp cho phát vào chân. Minh đau đớn ôm chân nhảy lò cò. Thực chất Minh làm lố thôi chứ đau đéo gì mấy, một cái đạp của con gái khác gì gãi ngứa. Nhưng không như Minh nghĩ, Châu không những không nể crush mà vừa đá vừa đấm, vừa cào vừa cấu xé cho trọn combo, Châu dữ dằn như hổ đói vậy, con nhóc gần như sắp giơ nanh vuốt ra ăn tươi nhuốt sống cậu.
- Mày chết chắc rồi Minh ạ! Đầu tao bị đập mạnh, sau này tao có bị ngu thì mày phải chịu trách nhiệm với tao!
Châu vừa đánh vừa chửi. Ai cũng biết Nguyễn Quỳnh Châu coi trọng việc học lên hàng đầu, nếu cú va chạm vừa rồi có làm ảnh hưởng đến não nó, coi như Minh không sống yên được đâu. Tình hình quẫn bách, Minh bị Châu đánh đập chửi rủa không thể chống chế đánh lại, cũng không điên mà đứng yên ăn tẩn, chạy là thượng sách!
Minh ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về phía trước, Châu một mực đuổi. Cô vốn là đứa ít vận động, không thể so bì với tên Vua tốc độ kia, nhưng Châu có ý chí cầu tiến, muốn gì thì sẽ cố giành được.
Minh vừa chạy vừa khóc :
- Sao mày bị bóng đập vào đầu mà chạy nhanh thế? Buông tha cho tao đi hu hu...
Châu không thèm trả lời. Thằng ngu ấy chẳng lẽ không biết vừa chạy vừa nói sẽ dễ mất sức? Nhưng không hiểu sao Minh chạy vẫn nhanh khủng khϊếp, trên sân trường rộng lớn có hai đứa điên chơi mèo đuổi chuột. Thầy thể dục từ hành lang trông ra, tự hào vì có hai học trò chăm chỉ chạy bộ.
Châu sắp đuối, biết mình đằng nào cũng không bắt kịp, ngã uỵch xuống đất, kêu váng lên:
- Á...!
Minh giật mình quay lại, thấy Châu đang ngã chổng chiêng giữa sân, bất đắc dĩ quay lại. Ngồi xuống cạnh Châu, Minh gãi đầu hỏi:
- Làm sao?
- Hình như tao bị trẹo chân rồi. Tao không muốn vừa què vừa mất não đâu, tất cả là tại mày.
Châu mếu máo, mũi đỏ lên, nước mắt đọng lại thành ngấn như đang chực trào ra. Châu làm gì dễ rơi lệ đến thế? 10 điểm xuất sắc cho diễn xuất của Nguyễn Quỳnh Châu, 10 điểm vì đã thành công lừa được thằng đần Huy Minh. Minh lại gãi đầu:
- Đứng dậy được không?
- Không! Mày cõng tao lên lớp đi!
Châu dứt khoát thẳng thắn đề nghị. Minh lắc đầu, thân là cao thủ tán gái mà có ngày bị gái đưa vào tròng. Minh cho dù cao thủ đến cỡ nào cũng không sánh được sự tranh thủ của Châu. Cậu dù sao cũng có lỗi, chìa lưng ra cho Châu leo lên.
- Mặt mày bớt dày đi Châu!
Minh lẩm bẩm, Châu nhanh chóng trèo lên lưng crush, trở mặt từ suýt khóc sang tủm tỉm cười:
- Mặt dày mới có người yêu.
Minh bái phục, không ai lật mặt nhanh hơn Châu. Còn Châu, nếu ai đó hỏi cô thích nhất bộ phận nào trên người con trai, Châu sẽ trả lời là lưng bởi mỗi khi nhìn trộm Minh từ đằng sau, Châu sẽ nhìn tấm lưng rộng lớn của cậu, nó mang lại cảm giác an toàn và ấm áp.
Châu đã mặt dày leo lên lưng crush thì chớ, lại còn liên mồm nói:
- Mày ném bóng vào đầu tao, nếu tao bị ngu thật, tao sẽ không thể thực hiện được ước mơ, và mày phải đền cho tao.
Minh thắc mắc:
- Ước mơ của mày là gì? Tại sao tao phải đền?
- Sau này mày sẽ biết.
- Mày có thể đừng gục mặt vào lưng tao không? Trời nóng bỏ cụ.
- Ngày mai bế giảng nhỉ?
- Đừng có bấu vào cổ tao nữa con điên này! Có tin tao thả mày xuống không?
Kim Bảo Huy Minh, Nguyễn Quỳnh Châu, ông nói gà bà nói vịt, cuộc hội thoại chả liên quan gì đến nhau. Cho đến khi Châu luyên thuyên xàm xí:
- Mày thấy Tường Ly xinh không Minh?
- Xinh bình thường.
- Vậy mày thấy Gia Linh sao?
- Cũng xinh.
- Đồ hám gái, còn Giang My 10D5?
- Xinh hơn Gia Linh.
- Hoa Anh Thảo thì sao?
- Xinh...
- Thế còn tao?
- Cũng được.
Châu yên lặng một hồi, không lẽ với Minh, Nguyễn Quỳnh Châu trong mắt cậu chỉ dừng lại ở hai từ "cũng được" thôi sao? Châu nghịch nghịch vài sợi tóc trên đầu Minh. Tóc crush, áo crush, cái gì cũng thơm. Mà kể cả crush có từ dưới cống chui lên thì vẫn thơm hơn người bình thường.
Châu bất chợt trầm tư hỏi:
- Minh, có biết tại sao tao thích mày không?
- ...
Minh không thưa, Châu lại thao thao bất tuyệt tự mình nói chuyện:
- Tao cũng tự hỏi nhiều lần lắm ý, tao giỏi giang xinh đẹp như này chả có lí do quái gì để thích mày cả. Nhưng bây giờ tao biết tại sao rồi!
- Tại sao?
- Tại vì mày đơn giản chỉ là Kim Bảo Huy Minh.
Trống ngực Minh rung lên một nhịp, thả tay ra làm Châu từ trên lưng ngã bẹp dí xuống đất. Quái lạ, Châu dạo này khác lắm luôn, nó nói nhiều dã man tàn bạo. Minh không khó nhận ra hôm nay Châu không hề thả thính ngầm nữa, nó nói thẳng toẹt ra luôn, thừa nhận rằng Nguyễn Quỳnh Châu thích Kim Bảo Huy Minh. Nếu còn cõng Châu thêm một phút nào nữa, nghe nó lảm nhảm thêm một giây nào nữa, không chừng cậu yêu nó luôn thì chết, chết chắc! Thính quá trời nặng, Minh phải gọi Châu bằng sư phụ!
Châu bị thả lăn quay ra đấy, bật dậy phủi quần, vỗ vai Minh theo tình huynh đệ, cười phởn:
- Minh ơi mặt mày đỏ cực!
Châu gật gù đi qua Minh. Vờ cờ lờ, sao Minh cứ có cảm giác như cậu là con gái nhà lành bị Châu tán tỉnh thế nhờ? Phong độ của đại thiếu gia Kim Bảo Huy Minh đâu? Của Vua tốc độ đâu? Của cao thủ tán gái đệ nhất khối 10 đâu? Đâu đâu đâu?
Khoan! Minh bị Châu chơi một vố rồi. Nhìn xem hai chân nó bật dậy đi lại lành lặn chứ đâu có trẹo triếc gì? Cái đầu nó nghĩ ra được mấy trò tinh quái như thế thì vẫn còn khôn chán, đập bóng vào đầu mà bị ngu theo kiểu đấy thì ai cũng muốn đập thử vài lần.
Kim Bảo Huy Minh, lạy Nguyễn Quỳnh Châu một lạy!