Đặc Công Hoàng Phi

Chương 58

Chương 58: Thủ Đoạn Thông Thiên
Gió vù vù thổi qua, đỉnh đầu trận trận mây đen.

Mưa gió điên cuồng như báo điềm xấu sắp đến.

Xuyên qua tòa thành trống Lợi Châu, nơi đây giáp với phạm vi ba phương thế lực, mà biên cảnh bên kia thuộc về thế lực của Đế Phạm Thiên, bầu trời đã lờ mờ ám xuống, ánh sáng ban đêm lan tỏa.

Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm, đứng ở mười dặm ngoài thành Lợi Châu, đứng trên đài cao nhìn xuống.

Ngưng mắt nhìn về nơi xa.

Chỉ thấy dưới bầu trời tối đen như mực, những ngọn đuốc chớp động, 13 doanh nối liền nhau của Đế Phạm Thiên đã hoàn toàn áp sát biên cảnh bốn nước giáp ranh Lợi Châu. (1 doanh = 500 binh lính => 13 doanh = 6500 binh)

Khí tức cuồng bạo không chút nào che dấu ý đồ.

Mà biên cảnh hai nước khác, cũng loáng thoáng có động tác.

Bất quá động tác của bọn họ cũng không lớn, bọn họ là muốn quan sát trước tình huống rồi mới động thủ.

Bởi vì, dù sao một phương vốn là Vọng Thiên Nhai, mà một phương khác muốn động thủ lại là Phạm Thiên Các.

Nếu hai phương này giao phong, mà bọn họ lại bị kẹp ở chính giữa, thì chỉ có tác dụng làm pháo binh nổ tan xác mà thôi.

Càng huống chi, bọn họ được đến tin tức quá muộn, nên các động tác đối ứng không thể nào so với Phạm Thiên Các đã sớm chuẩn bị sung túc từ trước.

Bởi vậy, lúc này đây bên phía bọn họ mặc dù cũng có đèn đuốc sáng rỡ không ngừng di động.

Nhưng lại tuyệt đối không đủ tạo thành uy hϊếp đối với Lợi Châu.

Lạc Vũ đứng trên đài cao quan sát, đem tình huống ở ba mặt thu vào trong mắt.

Mà lúc này, ở phía sau người nàng, khói đen bao phủ khắp Lợi Châu thành.

Nhìn qua đúng là một mảnh tĩnh mịch cùng hỗn loạn.

Lúc này nếu bọn họ không sáp vào một cước, quả thật là đánh mất cơ hội rồi.

Khóe miệng mơ hồ giơ lên một tia cười lạnh, đây là một tay Đế Phạm Thiên tạo thành cơ hội, nàng muốn cho hắn xem một chút, rốt cuộc đây vốn là cơ hội, hay là sát khí do hắn tạo nên.

“Quân vương, 10 doanh của Đế Phạm Thiên đã áp sát phía trước, tiến vào phạm vi cách đây mười dặm, người cầm binh là chiến thần Vô Ngần của Phạm Thiên Các, nếu chúng ta vẫn không động thủ…”

Vụ Tất, thủ hạ của Yến Phi trấn thủ Lợi Châu, đệ nhất đại tướng hướng Vân Thí Thiên trầm giọng nói.

Lợi Châu là cửa ải quan trọng ở Vọng Thiên Nhai.

Lại là địa phương phi thường phồn hoa.

Nơi đây vẫn luôn có trọng binh trấn thủ, Vụ Tất chính là đệ nhất thống lĩnh nơi đây.

Lúc này, binh mã phía sau đã trong tư thế sẵn sàng đón quân địch, đao kiếm sáng ngời.

Chức trách của hắn chủ yếu là trấn thủ Lợi Châu, thủ vệ cửa ải quan trọng của Vọng Thiên Nhai, tuyệt đối không thể để nơi này bị công phá.

Bởi vậy, hắn căn bản không nhúng tay vào việc cứu trợ bệnh dịch ở Lợi Châu.

Một điểm cứu trợ cũng chưa cho thành chủ Lợi Châu.

Lãnh huyết thì lãnh huyết, bất quá binh mã lại rất cường tráng, cơ bản cũng không bị hao tổn gì.

Lúc này, Vụ Tất chau mày nhìn Vân Thí Thiên.

Nếu vẫn cứ tiếp tục không ra tay, không chủ động điều binh ứng chiến giữ gìn an toàn biên cảnh.

Nếu bị chiến thần Vô Ngần của Phạm Thiên Các dẫn theo mười ba liên doanh tiếp tục tiến sát vào, như vậy lợi thế của bọn họ cũng hoàn toàn biến mất.

Nếu không giành lại thế chủ động, như vậy hậu quả…

Vụ Tất chau mày, liếc mắt nhìn Vân Thí Thiên một cái, lại giận tái mặt nhìn Lạc Vũ một cái.

“Biện pháp của ngươi là gì?” Vân Thí Thiên quét mắt nhìn bên ngoài mười dặm phía dưới, 13 doanh Phạm Thiên Các không ngừng mạnh mẽ tiến lên, Vân Thí Thiên quay đầu nghiêm túc nhìn Lạc Vũ.

Chiến tranh, đối địch, không phải trò đùa.

Ở phương diện khác hắn có thể cấp nàng đầy đủ cơ hội để phát huy.

Nhưng là, vấn đề liên quan đến cửa ải quan trọng của Vọng Thiên Nhai, hắn tuyệt đối muốn xác định nàng nắm chặt biện pháp đối phó.

Lạc Vũ nghe vậy quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên, mày khẽ nhướng.

“Nếu ta dám mở miệng, thì có tuyệt đối nắm chặt, lúc này đây, chúng ta sẽ không mất một binh một tướng, ta muốn hắn tới được, đi không được.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nương theo kình phong vù vù thổi qua, rơi xuống đất.

Bên cạnh, Vụ Tất cùng Phong Vô Tâm nghe vậy cau mày.

Không mất một binh một tướng?

Quân Lạc Vũ nàng rốt cuộc có biết hay không chiến thần Vô Ngần của Phạm Thiên Các lợi hại đến mức nào.

Đó là cùng một cấp bậc chiến tướng với Yến Ngữ, Yến Triệt của Vọng Thiên Nhai, là thống lãnh cao nhất rạng danh ở Phật Tiên Nhất Thủy.

Lần này, bởi vì Lợi Châu rất quan trọng, cho nên Đế Phạm Thiên mới phái hắn tự thân xuất mã đến mượn cơ hội này gồm thâu vào tay.

Lời nàng vừa nói có phải hay không rất lớn?

Phong Vô Tâm cau mày dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên nói: “Quân vương, ta nghĩ…”

“Tới rồi.” Phong Vô Tâm vừa mới nghiêm túc mở miệng, Lạc Vũ đột nhiên nhẹ giọng hô một tiếng, nét mặt theo sát hiện lên mỉm cười. (*là người mình tới nha, không đọc kỹ khúc này ta cũng nhầm là quân địch tới)

Đám người Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm, Vụ Tất, lập tức nhìn theo tầm mắt Lạc Vũ.

Chỉ thấy phía dưới là một đội ngũ thật dài tiến dần lại đây.

Trên tay của bọn họ đều cầm những vật tròn tròn bằng tre, bên trong hoàn toàn bị che kín, thấy không rõ lắm cụ thể là cái gì.

Lúc này, dưới sự dẫn dắt của mấy đại dược sư, tiến về phía trước nghênh đón 13 doanh Phạm Thiên Các.

Mà phía sau các đại dược sư là một đám công tượng[1], đẩy đầu thạch cơ[2] cao cao theo sát phía sau.

([1]: thợ mộc, [2]: máy bắn đá dùng để phá cửa thành, hình dạng giống cái ná chữ Y)

Một đám đấu khí không có gì đặc biệt, tối ngày chỉ biết luyện đan cùng đóng đóng gõ gõ, tiến lên nghênh chiến?

Phong Vô Tâm quay đầu nhìn khắp mọi nơi.

Phía sau, Lợi Châu thành cũng không còn người nào theo sau bọn họ, thậm chí ngay cả vệ đội cũng không có.

Không biết chiến đấu, võ công không được, muốn mang một đám dược sư đi đối đầu với 13 doanh Phạm Thiên Các?

Dùng đầu thạch cơ? Ở đây ngoài Lợi Châu thành ra không có thành trì nào khác thì bắn cái gì a, nó có ích lợi gì?

Trong nháy mắt Phong Vô Tâm cơ hồ cảm giác được đầu cũng lớn.

Này quả thực là mở cái loại vui đùa gì nha, muốn dược sư đi ứng chiến, chẳng lẽ kêu bọn họ nhét đan dược vào đầu thạch cơ, là có thể oanh tạc chết 13 doanh Phạm Thiên Các?

Thật là trò đùa mà, rất trò đùa.

“Rất trò đùa rồi.”

Sắc mặt Vụ Tất trầm như băng, không để ý Lạc Vũ là người của Vân Thí Thiên, lên tiếng khiển trách.

Một lời vừa hạ xuống, vừa chuẩn bị điều binh khiển tướng.

Trái ngược với vẻ thất vọng và phẫn nộ của Phong Vô Tâm cùng Vụ Tất, Vân Thí Thiên tương đương tỉnh táo.

Lúc này, chỉ nhìn Lạc Vũ, không nói một lời.

Lạc Vũ của hắn, không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ.

Lạc Vũ không hề để ý đến thái độ người chung quanh, chỉ quay lại nhìn Vân Thí Thiên vẫn luôn nhìn nàng nhưng không có lên tiếng phản bác nàng.

Lạc Vũ nhẹ nhàng vươn tay vỗ cánh tay Vân Thí Thiên một chút.

Sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, lúc này đây nếu không để cho bọn họ có đi không có về, ta đề đầu tới gặp ngươi.”

Lời nói vừa rơi xuống, Phong Vô Tâm cùng Vụ Tất, thậm chí cả Vân Thí Thiên cũng có chút nhướng mày.

Trước trận chiến lại nói những lời này, chính là lập quân lệnh trạng.

Lạc Vũ này có tài cán gì, cư nhiên dám nói như vậy, này…

Hoàn toàn không để ý đến thái độ chần chờ của đám người Phong Vô Tâm.

Một lời vừa dứt, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, xoay người chạy xuống phía xa xa dưới đài quan sát, cùng một đám dược sư chạy về phía trước.

Gió lớn vù vù thổi.

Vân Thí Thiên nhìn bóng lưng tự tin cực kỳ của Lạc Vũ, mái tóc dài màu đen tung bay trong gió, giống như một con báo đang trong tư thế sẵn sàng vồ con mồi trước trận đấu.

Trong mắt Vân Thí Thiên dần chuyển thâm.

“Án binh bất động.” Bốn chữ lãnh khốc mà túc sát hạ xuống, tay áo bào Vân Thí Thiên phất một cái, sau đó đi theo phương hướng Lạc Vũ.

“Quân vương?” Hai hàng lông mày Vụ Tất nhăn thành một chữ xuyên. (*川)

“Chỉ cần Vô Ngần không vào trong phạm vi mười dặm, trước hết không nên động thủ.”

Phong Vô Tâm trầm tư trong nháy mắt, hướng Vụ Tất hạ lệnh.

Chỉ cần không vào gần trong phạm vi mười dặm, bọn họ động thủ nghênh chiến cũng còn kịp.

Bây giờ, trước xem một chút Lạc Vũ có phải hay không thật sự có bản lãnh.

Dù sao, hai quân đánh nhau, gϊếŧ địch một vạn, tự tổn hại là ba nghìn.

Bọn họ vội vàng ứng chiến, nhất định là khổ chiến.

Có thể đem tổn thất giảm đến nhỏ nhất là tốt nhất.

Gió đột nhiên nổi lên, sát khí bốc cao.

Chiến thần Vô Ngần của Phạm Thiên Các suất lĩnh 13 doanh, tốc độ cực kỳ nhanh.

Trước một khắc vẫn còn phía ngoài 10 dặm, sau một khắc đã tiến sát 5 dặm.

Bầu trời tối đen như mực, không có bất cứ ánh sáng nào trong đội ngũ, giống như một cự long màu đen, đang dữ tợn xé rách màn đêm, điên cuồng bay về hướng Lợi Châu.

Lợi trảo bật ra, đằng đằng sát khí.

Mà một phương bên này, Lạc Vũ suất lĩnh một đội ngũ dược sư, đứng ở biên giới Lợi Châu giáp ranh Phạm Thiên Các.

Kình phong vù vù thổi.

Nếu một người yếu đuối đứng không vững, có thể sẽ bị trận cuồng phong này thổi bay đi.

“Thành chủ, những vật người cần đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Một lão giả đức cao vọng trọng nhất cầm đầu nhóm đại dược sư, nhìn Lạc Vũ nói.

Lạc Vũ xốc lên vải bố bịt kín vật tròn tròn bằng tre nhìn thoáng qua, gật đầu.

“Sắp thành chữ nhất (一), xem hiệu lệnh của ta mà làm.” Thanh âm Lạc Vũ bị gió thổi tán trong không trung, giơ năm lá cờ với năm màu khác nhau trong tay.

Nói là cờ, bất quá chỉ là những mảnh vải bố khác màu bị xé ra dùng tạm mà thôi.

Vài đại dược sư nghe vậy, sau khi liếc nhau, lại đầy mặt hồ nghi làm theo lời Lạc Vũ nói.

Lập tức, mấy vật tròn tròn bằng tre cũng nhanh chóng được sắp xếp dàn ra.

Các công tượng đẩy đầu thạch cơ lại, cũng theo sát phía sau các đại dược sư, sắp xếp thành một chữ “nhất”.

Một hàng uốn lượn theo chiều dài, cơ hồ sắp dọc theo biên cảnh Lợi Châu.

Gió thổi vù vù trên đỉnh đầu, pha lẫn một chút hơi nước.

Vân Thí Thiên cùng Phong Vô Tâm theo sát lại đây, nhìn thấy là tình huống như vậy.

Phong Vô Tâm cau mày vuốt cằm: “Nàng phân phó chuẩn bị những vật này, là có tác dụng dùng ở chỗ này?”

Lúc Lạc Vũ hạ lệnh nấu dược, đốt thi, cũng đã hạ lệnh di chuyển mấy đầu thạch cơ này.

Lúc ấy, hắn còn tưởng rằng mấy vật này là cần dùng trong việc chữa trị bệnh dịch.

Lại không nghĩ rằng Lạc Vũ cư nhiên dùng chúng trong trường hợp này.

Chẳng lẽ nàng đã sớm tính toán ra Đế Phạm Thiên sẽ ra tay?

Cũng không biết Lạc Vũ là nghe ai nói bọn người Đế Phạm Thiên đang dòm ngó Lợi Châu.

Lại có thể dự đoán được lúc này đây Đế Phạm Thiên sẽ không bỏ mất cơ hội này, hắn chắc chắn sẽ động thủ, bởi vậy nàng đã sớm phân phó hành động.

Đây không phải là khả năng tiên tri mà là có tính bày mưu nghĩ kế.

Vân Thí Thiên đứng phía sau Lạc Vũ, Lạc Vũ cũng không quay đầu lại, thân ảnh cao ngất mà đứng.

Một lát sau Vân Thí Thiên chậm rãi nói: “Có phong thái thống lĩnh.”

Phong Vô Tâm không có lên tiếng, nếu thật sự nàng đã sớm đoán được tình huống này, như vậy nàng tuyệt đối là đại tướng tài.

Ngẩng đầu, cảm giác được kình phong đập vào mặt, Lạc Vũ nắm lá cờ màu đỏ trong tay.

Nhìn gió lớn vù vù thổi qua, cờ đỏ trước người nàng bị thổi thành một đường thẳng, mạnh mẽ cực kỳ.

Lạc Vũ thần sắc bất động, lạnh lùng đứng sừng sững.

Trước người, đám người Vô Ngần của Phạm Thiên Các tốc độ mà đến, đứng ở đầu bên này, cơ hồ có thể nhìn thấy một hàng đi đầu của 13 doanh.

Muốn đánh lén, muốn gồm thâu, phải tàn nhẫn mà chuẩn xác.

Phía sau, Vụ Tất đứng ở trên đài quan sát, mồ hôi ướt nhẹp trong nắm tay nắm chặt.

Taykia cao cao vung lên.

Đám người kia đã sắp tới gần điểm mấu chốt của bọn họ rồi.

Nhưng Lạc Vũ lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, quân vương cùng tể tướng đã ở phía trước…

Vụ Tất cơ hồ cắn răng muốn ra máu, cánh tay giơ cao cơ hồ nắm chặt thành nắm đấm, chỉ cần hắn vung tay một cái, nơi này lập tức trở thành một mảnh loạn chiến.

Cuồng phong bay qua, sát khí che thiên tế nhật. (*che kín bầu trời)

Binh lính hàng đầu tiên của Phạm Thiên Các đi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Trong một mảnh tối đen như mực, Lạc Vũ cơ hồ có thể nhìn thấy những lá cờ màu đỏ vàng của Phạm Thiên Các.

Trong lúc Vân Thí Thiên lãnh khốc không chút thay đổi cùng Phong Vô Tâm trầm mặc hạ xuống khóe miệng đang giương lên của hắn, Lạc Vũ chậm rãi vung lên lá cờ màu vàng trong tay.

Ngay lập tức, các dược sư vẫn đứng yên bất động run như cầy sấy, rất nhanh di chuyển.

Những vật tròn tròn bằng tre lập tức bị cột lên đầu thạch cơ, đè giữa không trung.

Những miếng vải bố bịt kín vật tròn tròn ấy, bị mọi người gắt gao giữ chặt.

Gió di chuyển tứ phương, Phạm Thiên Các 13 doanh binh tiến nhanh như sấm đánh, cấp bách mà đến.

“Phóng ra.” Lạc Vũ tính toán khoảng cách, lúc này trong mắt chợt lóe lên vẻ băng lãnh, một tiếng khẽ kêu, 6 lá cờ trong tay mạnh mẽ vung lên.

Lập tức, các dược sư mạnh mẽ túm vải bố kéo ra khỏi khuông dược. (*vật tròn tròn bằng tre a, bên trong có chứa bột phấn)

Trong nháy mắt trên đầu thạch cơ dược phấn bay lên, ngay khi cuồng phong thổi qua, mang tất cả dược phấn bay về hướng 13 doanh binh Phạm Thiên Các.

Dược phấn bay đầy trời như miếng vải mỏng, dưới bầu trời tối đen như mực, căn bản khó có thể phát hiện.

Huống chi, cho dù có phát hiện cũng né tránh không được.

Tốc độ các dược sư thật nhanh, một khuông dược bay đi, lập tức đưa lên một khuông dược khác.

Chữ “nhất” này được sắp xếp thành một hàng dài.

Dược khuông không ngừng đặt lên đầu thạch cơ bắn đi, dược phấn cơ hồ che kín cả bầu trời.

Gió thổi mạnh, mang tất cả bay vọt về phía 13 doanh binh Đế Phạm Thiên.

“Cái gì vậy?” Phong Vô Tâm nhìn bột phấn bay về hướng 13 doanh binh, kinh ngạc mở miệng.

Sau đó lấy tay xốc lên vải bố che kín dược khuôn, dùng đầu ngón tay chấm một ít bột phấn nhìn kỹ.

Có hơi trắng trắng, lại có chút màu lam nhạt.

Như hạt cát, nhưng lại nhỏ hơn hạt cát, rất nhẹ rất nhẹ, ngay cả một chút sức nặng cũng không có.

Đồng thời, cũng không có một chút mùi gì cả.

Không phải độc phấn.

Vậy đây là vật gì ?

Phong Vô Tâm ngẩng đầu nhìn về hướng Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên cẩn thận quan sát một chút, cũng lắc đầu.

Hắn cũng không biết.

Gió đông thổi mạnh, hướng gió toàn bộ tập trung về phía 13 doanh binh Phạm Thiên Các đang rầm rầm tiến đến.

Vân Thí Thiên và Phong Vô Tâm đứng phía sau Lạc Vũ, lại chưa từng bị một hạt bột phấn nào dính vào, phía sau lại càng thêm sạch sẽ.

Vội vàng chạy tới, chiến thần Vô Ngần của Phạm Thiên Các cơ hồ không chút che dấu sát khí cùng đội ngũ đang tiến đến của bọn họ.

Bắt đầu giương nanh múa vuốt chuẩn bị xâm chiếm.

Mà phía sau, xa xa trên đài quan sát, trong nắm tay nắm chặt của Vụ Tất cơ hồ che kín mồ hôi, đôi mắt gắt gao nhìn đội ngũ Vô Ngần đang đến gần.

Bàn tay nắm chặt, quyết định sẽ vung lên.

Không tin Quân Lạc Vũ được, cuối cùng vẫn phải dựa vào hắn cũng không nói làm gì, nàng ta đã làm trì hoãn thời cơ ứng chiến tốt nhất rồi.

Gió bay khắp tứ phương, cuộc chiến hết sức căng thẳng đang dần tiến đến.

Ngay lúc điện quang hỏa thạch.

Lạc Vũ đứng ở biên cảnh Lợi Châu, trong mắt chợt lóe băng lãnh, lá cờ đỏ trong tay giương lên, lạnh lùng nói: “Châm lửa.”

Lập tức, một đám công tượng, châm lửa vào quả cầu mang theo bên mình, đưa lên đầu thạch cơ.

Bầu trời trên cao, một mảnh đen nhánh.

Chữ “nhất” xếp thành một hàng dài, đều châm lên những quả cầu lửa rực rỡ, giống như hình dạng một con hỏa long sẽ lập tức lan tràn cả một phương thiên địa trong nháy mắt.

Phạm Thiên Các Chiến Thần Vô Ngần cấp tốc mà đến, nhìn thấy biên cảnh Lợi Châu đột nhiên bốc lên ánh lửa, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.

Vọng Thiên Nhai chắc chắn sẽ có phòng bị, cho dù lúc này đang bị bệnh dịch hoành hành.

Bất quá, cho dù có phòng bị thì sao chứ.

Hôm nay, cũng nhất định bị hắn bắt được.

Taygiơ lên vung mạnh, toàn quân mười ba doanh liền áp sát.

“Bắn.” Nhìn mười ba doanh càng ngày càng gần, trong mắt Lạc Vũ bốc lên ngọn lửa, lá cờ màu đỏ mạnh mẽ phất xuống.

“Ầm.” Ánh lửa tận trời, cắt giữa không trung, hướng mười ba doanh Phạm Thiên Các bay đi.

Vô Ngần cấp tốc mà đến thấy vậy, vung tay lên.

Mười ba doanh thấy có tia lửa bay tới, một khu vực binh mã mạnh mẽ đem tấm chắn bằng thiết hợp lại, che trên đỉnh đầu.

Lập tức, những tấm thuẫn kết thành một tấm chắn phòng ngự cực lớn, che kín không lộ ra một khe hở.

Dù ngọn lửa có bay đến, cũng khó có thể tạo nên uy hϊếp.

Phong Vô Tâm khẽ lắc đầu, chỉ có một loạt mấy trái cầu lửa là quá ít, dùng hỏa công như thế đối với Vô Ngần căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì, ngược lại làm bại lộ quân mình.

Trong lòng thất vọng còn chưa kịp lộ ra.

Phong Vô Tâm đột nhiên thấy trước mắt phát sáng mạnh, chốc lát trong lúc đó ánh lửa tận trời.

Phong Vô Tâm chấn kinh rồi, này là chuyện gì xảy ra?

Chỉ thấy, đầy trời hỏa cầu hạ xuống tấm thuẫn phòng ngự chắn trên đầu mười ba doanh kín không một kẽ hở, ngọn lửa vốn không thể nào có tác dụng gì, đột nhiên bốc lên, ánh lửa tận trời.

Giống như gặp phải dầu hỏa, mạnh mẽ bùng cháy.

Một quả cầu lửa hạ xuống, liền nhanh như thiểm điện hướng bốn phương tám hướng lan tràn bay nhanh.

Ngay lập tức trong lúc đó, ngọn lửa hừng hực rực cháy.

Nhấm nuốt hết cả một phương binh mã.

“Này… Này…” Trong mắt Phong Vô Tâm phát ra ánh sáng mãnh liệt, cả người kinh ngạc, hoàn toàn bị chấn kinh bởi tình thế trước mắt.

Bên cạnh, Vân Thí Thiên cũng có chút giương mắt nhìn.

Điều này sao có thể?

Gió di chuyển, mây di chuyển, ngọn lửa càng không thể vãn hồi.

Thật giống như mọc thêm đôi cánh, dưới tình huống rõ ràng là hoàn toàn không có khả năng, lại bay về hướng đội doanh binh ở trung tâm.

Chỉ là một loạt quả cầu lửa, không chỉ đốt cháy một khu vực duy nhất.

Mà là theo gió bay đi, giống như ngọn lửa đang bốc cháy trong khu rừng, nương theo gió lan tràn trên cây cối sum xuê.

“Này…” Đám người Vân Thí Thiên đứng ở phía dưới nhìn xem không rõ, nhưng Vụ Tất đứng trên đài cao quan sát, lại có thể thấy được nhất thanh nhị sở. (*thấy rõ)

Nhất thời, thu lại bàn tay đang cứng ngắc giơ giữa không trung, khó tin nhìn một mảnh bình nguyên mịt mờ phía dưới, hừng hực đại hỏa.

Ai có thể tưởng tượng được, một giọt mỡ bắn tung tóe vào trong nước, lại không bị nước cắn nuốt, mà là lan tràn ra, bao trùm cả mặt nước.

Mà hắn bây giờ nhìn thấy, chính là tình huống như vậy.

Một loạt hỏa cầu phóng ra, trong nháy mắt lan tràn tới bốn phương tám hướng.

Hơn nữa vẫn bay nhanh lủi về tận phía sau doanh binh.

Hỏa long bay lủi, phát sáng cả bóng đêm.

Này… Tình huống này… Quả thực chính là thần thoại.

Vụ Tất vuốt vuốt mắt.

Phía dưới, Lạc Vũ nhìn trước mắt một mảnh đại hỏa, bên tai tràn ngập những tiếng thét, gầm rú bén nhọn, nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.

Lập tức, những dược sư còn đang trong trạng thái kinh ngạc, phấn chấnnọ vậy kinh ngạc phấn chấn trung địa dược sư các, khuôn dược lại bắn lên.

Gió kịch liệt thổi, mang theo bột phấn màu lam nhạt che kín cả bầu trời hướng về phía mười ba doanh của Vô Ngần bay đi.

“Chuyện gì xảy ra? Này là chuyện gì xảy ra?” Phạm Thiên Các chiến thần Vô Ngần, sắc mặt biến đổi, ngồi trên giác mã hí rống không ngừng. (*ngựa có sừng)

Đây là loại lửa gì vậy?

Này quả thực còn lợi hại hơn so với ngọn lửa của 10 cấp ma thú.

Đây là dùng yêu pháp gì vậy? Này… Này…

Gió qua tứ phương, ngọn lửa theo gió mà đi, lấy một loại tuyệt đối tốc độ hướng về phía sau mười ba doanh bay nhanh mà đi.

Trong khoảnh khắc, mười ba doanh đại loạn, tiếng thét chói tai liên tiếp.

Cho dù ngược gió, Lạc Vũ đứng ở đầu ngọn gió cũng có thể nghe thấy.

Khóe mặt Lạc Vũ khẽ nhúc nhích, nét mặt hiện lên một tia cơ trí.

“Đó là vật gì?” Ngọn lửa đỏ bừng chiếu rọi ánh mắt Vân Thí Thiên đang nhìn về phía Lạc Vũ, trong mắt ẩn chứa mỉm cười.

“Bột lưu huỳnh.” Lạc Vũ quay đầu lại.

“Bột lưu huỳnh? Chưa từng nghe nói qua.” Nét mặt Phong Vô Tâm lúc này tất cả đều là kích động cùng hưng phấn.

Ngọn lửa có thể đốt cháy như vậy, điểm mấu chốt tuyệt đối nằm ở bột phấn này.

Nếu sau này bọn họ có thứ này, trên đất Phật Tiên Nhất Thủy này, bọn họ còn có thể sợ ai chứ.

“Một loại phấn khoáng thạch.” Lạc Vũ cũng không biết giải thích lưu huỳnh là gì, dứt khoát nói một câu đơn giản dễ hiểu như vậy.

Khoáng thạch này vốn là nàng nhìn thấy sau khi tới nơi này, đây là khoáng thạch đặc sản ở Lợi Châu. Chỉ mới châm lửa, đã bốc cháy lên cao đáng sợ.

Cho thêm một ít dược phấn phụ trợ, nó vừa thấy lửa liền cháy bùng lên…

Phong Vô Tâm nghe không hiểu, bất quá Lạc Vũ hiểu, như vậy có nghĩa là Vọng Thiên Nhai cũng hiểu, không sao cả.

Gió mạnh mẽ thổi, hỏa long nhanh chóng lan tràn.

Phạm Thiên Các mười ba doanh, mười doanh áp sát, ba doanh lưu thủ. (*lưu lại phía sau trấn thủ)

Trận này, sẽ cho mười doanh của ngươi có đi không về.

Hỏa long quá cảnh, đại sát tứ phương.

Bột lưu huỳnh theo gió rơi vào trên thân mỗi một tướng sĩ của mười ba doanh, lửa vừa gặp lưu huỳnh, trong nháy mắt đốt cháy so với ngọn đèn còn nhanh hơn.

Cuồng phong sắc bén, một cái chớp mắt mười dặm.

Một ít đấu khí lợi hại, có thể bay, bận rộn mượn lực ma thú bay lên bầu trời.

Nhưng thật không ngờ, bột lưu huỳnh vốn là theo gió bay đến, chỉ cần không ra khỏi một phương này, cho dù là trên trời dưới đất đều trốn không khỏi.

Trong nháy mắt, nhờ gió trợ thế ngọn lửa, coi như là chiến thần của Phạm Thiên Các cũng phải bị đốt thành heo quay.

Quanh thân biên cảnh hai nước khác thấy vậy, hành động ngo ngoe muốn tấn công đã bị kềm chế xuống, hoảng sợ không một tiếng động lui binh.

Cuồng phong thổi phất mái tóc dài của Lạc Vũ bay tứ tán.

“Trở về ghi cho ngươi một công lớn.” Phong Vô Tâm hai tay ôm ngực, nhìn ánh lửa bay tận trời, tươi cười đầy mặt.

“Không sao cả.” Lạc Vũ nhún nhún vai, quay đầu lại nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái.

Ghi nhận công lao của nàng hay không cũng không sao, nàng ra tay cũng chỉ muốn giúp Vân Thí Thiên mà thôi.

Vân Thí Thiên vốn là của nàng, như vậy Vọng Thiên Nhai tự nhiên cũng là của nàng, nàng trợ giúp Vọng Thiên Nhai đẩy lui địch nhân, là lẽ thường phải làm, không cần hồi báo cùng ghi lại công lao.

Vân Thí Thiên vươn tay ôm chầm Lạc Vũ vào trong ngực, nói cái gì cũng không có nói, chỉ là nhẹ nhàng ôm như vậy, trong mắt lại vung lên tươi cười đắc ý, vui mừng cực kỳ.

Bên cạnh, Phong Vô Tâm lúc này vạn phần hưng phấn, thấy vậy dứt khoát không thèm để ý tới Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ.

Chạy đi chỉ huy các dược sư tăng lực.

Ngày thường các dược sư có bao giờ ra tay diệt địch nhân, lúc này hưng phấn khó tả, trong đầu rõ ràng dũng mãnh không thua gì tướng sĩ.

Ngọn lửa hừng hực, che khắp bầu trời.

Sau thời gian một nén nhang, Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên thiên không, trầm giọng quát: “Dừng lại.”

Lập tức, một ít dược sư nhận được lệnh, dừng lại trong tay động tác.

Mà Phong Vô Tâm lại đang chỉ huy bên kia: “Mau, động tác mau hơn nữa.”

Lạc Vũ thấy vậy nhất thời thay đổi sắc mặt, nhảy ra từ trong lòng Vân Thí Thiên, hướng Phong Vô Tâm điên cuồng gào thét nói: “Dừng lại, nhanh, hướng gió thay đổi.”

Hướng gió thay đổi? Không có mà, Phong Vô Tâm sửng sốt.

Bất quá về phương diện này, Lạc Vũ biết rành hơn hắn, trước hết nghe Lạc Vũ cái đã.

Song, chỉ là trong nháy mắt chần cờ.

Vốn là gió đông đang thổi, lại đột nhiên chuyển thành gió tây.

Bột lưu huỳnh vốn là thổi về thế lực Phạm Thiên Các, đã chuyển ngoặc bay về hướng Lợi Châu thành.

Cuồng phong sắc bén, đảo mắt bột lưu huỳnh đã bay xa hơn mười dặm, bao trùm phân nửa Lợi Châu thành.

Sắc mặt Vân Thí Thiên cũng đã thay đổi.

Cùng khắc, gương mặt Phong Vô Tâm cũng trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

Uy lực của bột lưu huỳnh bọn hắn đã gặp qua, lúc này lại thổi về phạm vi thế lực của bọn họ, này…

“Dập tắt lửa, nhanh, nhanh.” Thanh âm Phong Vô Tâm cơ hồ cũng run rẩy rồi.

Nếu lúc này có người phóng hỏa đốt, như vậy hậu quả…

Mà ngay lúc Phong Vô Tâm vừa lên tiếng, một mảnh “sói tru” kêu gào phía bên kia mười ba doanh, Phạm Thiên Các chiến thần Vô Ngần lại đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng: “Phóng hỏa.”

Hắn vừa ra lệnh vừa khống chế giác mã, chỉ huy các ma thú hệ hỏa vọt về trận doanh phía Lạc Vũ.

Đội quân của hắn áp sát phe cánh bên Lạc Vũ, trong một màn lửa cũng đã nhìn thấu tất cả các cử động của bên này.

Lúc này, trong khi đang nát óc nghĩ cách khống chế tình thế, đột nhiên hướng gió thay đổi, lập tức đã ngộ ra huyền cơ trong đó.

Trong nháy mắt, xung trận vọt ngựa lên phía trước về hướng bên đây.

Thuận gió mà đến, sắc mặt Phong Vô Tâm khó coi đen như đít nồi.

“Đáng chết.” Mi sắc Vân Thí Thiên lạnh lẽo: “Nhanh chóng phân phó xuống dưới, mọi người…”

Tiếng xé gió ra lệnh còn chưa kịp ban phát xuống dưới, hỏa cầu phun ra từ trong miệng ma thú của Vô Ngần đã bay tới.

Ma thú của Vô Ngần vốn là 10 cấp Hỏa Điểu, lúc này mạnh mẽ bay qua đến, há mồm phun ra một quả cầu lửa, tốc độ này còn nhanh hơn mấy cái hỏa cầu bắn ra từ đầu thạch cơ của Lạc Vũ.

Trong nháy mắt, những nơi bột lưu huỳnh bay qua đều cháy lên khi hỏa cầu bay tới.

“Không xong.” Sắc mặt Phong Vô Tâm xanh mét, quay đầu chạy về hướng Lợi Châu thành.

Hắn phải chạy trở về thông báo.

Mà Vân Thí Thiên mở căng mắt, giương tay lên, quanh thân đấu khí màu tím mạnh mẽ hiển lộ, nhắm ngay 10 cấp Hỏa Điểu đang phóng hỏa mọi nơi.

“Đừng động thủ.” Lạc Vũ thấy vậy bước vọt tới, mạnh mẽ bắt lấy tay Vân Thí Thiên.

Năm ngón tay Vân Thí Thiên dùng lực đẩy ra Lạc Vũ, trầm giọng nói: “Không thể cố kỵ nữa rồi.”

“Không sợ, lập tức trời sẽ mưa.” Lạc Vũ thấy vậy vội vàng túm chặt lấy tay Vân Thí Thiên, rống to trong gió nói.

Vân Thí Thiên bị Lạc Vũ rống, ngừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía Lạc Vũ.

Ngay lúc hắn sựng lại, trên bầu trời tối đen như mực, đột nhiên một tiếng sấm sét chấn vang tứ phương.

Trong tiếng gió cuồng loạn gào thét, hơi nước nhè nhẹ tăng thêm, bắt đầu rả rích, mưa tí tách nhỏ giọt xuống.

Vân Thí Thiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn trời cao.

Nước mưa từng giọt, từng giọt, tí tách rơi xuống.

Trời mưa rồi?

Vân Thí Thiên cúi đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lạc Vũ.

Mà cùng khắc, Phong Vô Tâm cũng vừa mới chạy đi được mấy bước bỗng ngừng lại, trời mưa rồi?

Về phần Vô Ngần, cấp bách bay đến, trên mặt pha lẫn vui mừng cùng cuồng nộ, bây giờ đã trở nên ngây ngốc ngẩn cả người.

Trời mưa rồi, này… Này…

Sao lại như vậy, hắn chỉ vừa mới phản kích trời đã bắt đầu mưa rồi, không có thiên lý, không có thiên lý aaaa!!!…

Lạc Vũ lau đi nước mưa trên mặt, nhìn thoáng qua bốn phía.

Hỏa cầu phun ra từ 10 cấp Hỏa Điểu còn chưa kịp tạo thành nguy hại gì, cũng đã nhanh chóng bị nước mưa dập tắt.

“Ngươi đoán chắc?” Vân Thí Thiên nhìn chằm chằm Lạc Vũ, lần đầu tiên hỏi một cách kinh ngạc mà hưng phấn.

Lạc Vũ vân đạm phong khinh: “Sau khi kình phong thổi qua, tất nhiên là mưa to rồi, này cũng không có gì ngạc nhiên.”

Xem sắc trời, xem khí tượng, đây chính là học thuật phải học trong cổ võ.

“Mượn gió đông hỏa thiêu mười ba doanh, mượn mưa to diệt đi mối nguy cho bên ta, tốt, tốt.” Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ, trong mắt vốn là chưa từng có vui mừng cùng kiêu ngạo, hưng phấn.

Cho tới bây giờ, hắn thật không ngờ Lạc Vũ của hắn cư nhiên là bảo bối như thế này.

Hiểu thiên văn, rành địa lý, trị được bệnh dịch, nữ tử như vậy là của hắn, của hắn, ha ha, tốt hả.

Đầy trời mưa to như trút nước.

Ngay lập tức trong lúc đó, thiên địa bao phủ một màn mưa.

Phong Vô Tâm lau mặt, nhìn Lạc Vũ qua màn mưa, đầu hơi cúi xuống, nói: “Quân Lạc Vũ, bái phục, bái phục.”

Lạc Vũ quay đầu nghe vậy cười khẽ: “Vinh hạnh, vinh hạnh.”

Dứt lời, túm tay Vân Thí Thiên đi về hướng thành Lợi Châu, Vân Thí Thiên của nàng không thể bị mắc mưa quá lâu, đối với thân thể không tốt.

“Nơi này giao lại cho ngươi rồi.” Đi lướt qua Phong Vô Tâm, Lạc Vũ nhìn Vụ Tất hưng phấn vội vàng chạy tới, bèn giao lại nhiệm vụ cho hắn.

“Mười ba doanh bị thương nặng, ngươi lúc này tiến công, có thể trảm thảo trừ căn.”

Vụ Tất chính là có ý này, vừa nghe vậy trong mắt khó nén kích động, một tiếng hét lớn: “Tuân mệnh.”

Lập tức, dẫn một đoàn binh mã hoàn hảo không tổn hao gì đuổi gϊếŧ về hướng mười ba doanh của Vô Ngần.

Nước mưa bay lên, mưa to tầm tã.

Quả nhiên, mọi người đều nói thời tiết này thật là dễ mưa a.