Chương 19: Có gian tình?
Một con ma thú cấp thấp, chỉ biết ăn với ngủ như vậy làm sao mà chiến đấu được đây? Rất có khả năng, nó chỉ bị đá trúng một cước thôi sẽ “được” về với ông bà. (chết)Nghe Hoàng Vũ nói đến đây, Lạc Vũ xem như hiểu rõ thú yến là gì rồi.
Người tên Bích Vân của Luyện Thành quốc công phủ thì không biết mở mắt nhìn người, còn gọi nàng là phế vật tính lập uy với nàng.
Bây giờ lại đến tiểu thư của Ngạo Vân quốc công phủ ra tay rồi.
Lại là người thân cận với tam vương tử.
Lạc Vũ dựa lưng vào vách tường, trong ánh mắt đen nhánh hiện lên một tia nóng giận, thật đúng là loạn thất bát tao mà. (*lộn xộn)
“Đừng xem thường vị Liên đại tiểu thư này, nàng so với Bích Vân của Luyện Thành quốc công phủ không cùng một cấp bậc.” Sau khi đẩy Lạc Lê ra cửa, lúc này Vương Hầu đang đi đến, đúng lúc ngắt lời hai người.
Lạc Vũ nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.
Vương Hầu thấy vậy, cười cười, đặt mông ngồi trên giường Lạc Lê, nói: “Bà tám Bích Vân, ỷ thế mình là người của Luyện Thành quốc công phủ, không coi mấy bạn cùng lứa ra gì, nhìn ai cũng chướng mắt, vốn là một người ngu xuẩn không cần bàn cãi thêm gì nữa.
Mà Liên đại tiểu thư lại là người khôn ngoan, ưu nhã, xinh đẹp thì khỏi phải nói rồi, cực hiểu tiến thối, biết dung hòa giữa nhượng bộ và quyết đoán. (*biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi => có thể hiểu người này rất biết ứng đối với người khác)
Nếu so sánh với Bích Vân, thì một người ở cao cao trên bầu trời, một người ở tận dưới đất.”
Nói đến đây, Vương Hầu lại cười đùa nhìn vào gương mặt không chút biểu tình nào của Lạc Vũ, nói: “Mà điều quan trọng nhất là, nàng ta rất thân cận với tam vương tử. Nghe nói tam vương tử rất thích nàng ta. Nếu không phải tự nhiên chui ra một người cản đường, tất cả mọi người chúng ta đều chắc chắn rằng, vị trí tam vương phi chính là của nàng ta.” (*Lạc Vũ)
Lời này vừa nói xong, Vương Hầu nhìn Lạc Vũ với vẻ mặt trêu tức. Đó hoàn toàn là vẻ mặt của người đang xem kịch vui a.
Mà Hoàng Vũ ngồi một bên cũng chớp động hai mắt nhìn Lạc Vũ. Tuy sắc mặt dao động không lớn, nhưng trong đôi mắt tựa hồ cũng nổi lên ý cười.
Dung mạo xấu xí, nhưng lại tuyên bố tam vương tử “không được”, không chịu gả cho hắn, thật sự là muốn bọn họ nghiêm túc cũng hơi bị khó à nha hehe.
Nhìn vẻ mặt trêu tức của hai người, Lạc Vũ cũng trưng ra bộ mặt khinh khỉnh.
Nàng nói qua tam vương tử “không được” hồi nào nha, lời đồn này quả thực là... Hại người không ít a.
Bất quá giễu cợt thì giễu cợt, một chút đùa giỡn qua đi, vẻ mặt Hoàng Vũ lại trở nên nghiêm túc, nói: “Có thể không đi thì đừng đi, yến tiệc này không có ý tốt rồi.”
Vương Hầu cũng gật đầu nói: “Lần trước cũng có tổ chức thú yến như vậy, người thua bị chết ma thú của mình không nói, táng gia bại sản cũng không nói; cái đáng nói là người thua bị bắt cởi đồ, lỏa chạy cả một vòng trong học viện, như vậy cũng chưa xong còn phải dập đầu đối với người thắng trước mặt mọi người. Cuối cùng tinh thần của người đó đã trở nên thất thường, buộc phải rời khỏi học viện.” (*không mặc quần áo chạy vòng quanh trường)
Những ai có thể vào trong học viện này, hầu hết đều là con nhà hào môn thế gia, thiên chi kiêu tử. (*túm lại, toàn là con vua, con quan, nhà giàu,...)
Ma thú là chuyện nhỏ, tiền tài cũng là chuyện nhỏ.
Nhưng còn chuyện thể diện và danh dự, một khi đã đánh mất, như vậy cả đời cũng không thể ngẩng đầu lên được, thú yến này càng độc ác hơn so với bất kỳ cuộc tỷ thí nào khác.
Lạc Vũ nghe bọn họ nói, nghiêng mắt nhìn liếc qua thiệp mời màu đỏ. Thì ra là có ý định này đối với nàng a, quả nhiên là có tâm nhãn hơn so với Bích Vân kia rất nhiều.
Bất quá...
Chậm rãi tiến lên, Lạc Vũ lấy ra thiệp mời màu đỏ, đầu ngón tay búng nhẹ lên một cái. Thiệp mời lập tức bị nội lực cường đại làm nó hóa thành mảnh vụn, rơi lả tả xuống từ ngón tay Lạc Vũ, giống như những con bướm màu đỏ đang bay múa trong phòng.
Hứng lấy ánh nắng buổi sớm, khóe miệng Lạc Vũ có chút giương lên, phóng ra một tia cười lạnh, chậm rãi nói: “Người khác đã hậu ái như vậy, ta tại sao lại không đi nhỉ!”
Thanh âm rất lãnh đạm, nhưng trong cái lạnh nhạt đó lại chứa đầy uy áp. (*uy vũ + áp bách)
Tóc mai bay tán loạn làm cho người ta bị một áp lực vô hình đè ép.
Hoàng Vũ cùng Vương Hầu thấy vậy liếc nhau, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát trầm mặc, Hoàng Vũ cùng Vương Hầu đều đứng lên đi ra ngoài, một lát sau đã quay trở lại.
“Nói cũng đúng, nếu người ta đã tìm tới cửa, chúng ta không đi, ngược lại làm cho người ta nghĩ rằng chúng ta sợ bọn họ, đã như vậy thì đi đi thôi.
Lạc Vũ, cầm lấy này, hai người chúng ta không có nhiều tiền, đây là chúng ta đưa cho ngươi dùng để đánh cuộc với người ta.”
Vương Hầu vẫn tùy tiện hướng Lạc Vũ nói lớn tiếng như trước.
Đồng thời, sau khi nói xong, một hộp gỗ nhỏ đã bay thẳng đến trong tay Lạc Vũ.
Bọn họ biết Lạc Vũ đã cắt đứt quan hệ với Tử Diễn quốc công phủ rồi.
Bởi vì Lạc Vũ cự hôn mà nổi danh cả thiên hạ, cho nên chuyện nhà cùng thân phận của nàng cũng bị mấy người nhiều chuyện đào móc ra, ai mà không biết nàng bây giờ là mộgt người nghèo.
Không tiền, không quyền, không thế; bây giờ nàng có thể lấy cái gì để đi đánh cuộc với người ta đây, đương nhiên chỉ có thể nhận tiếp tế từ bằng hữu rồi.
Lạc Vũ đưa tay ra tiếp nhận, mở hộp gỗ ra nhìn, trong hộp có một đống kim tệ, nhìn qua ước chừng có khoảng 100 thỏi. (*vàng)
Đối với quốc công phủ mà nói, 100 kim tệ quả thật là ít đến thảm thương, ngay cả liếc nhìn bọ họ còn không thèm. Tùy tiện đến một góc nào đó trong phủ cũng có thể lấy ra một vật còn giá trị hơn số kim tệ này nữa.
Nhưng mà, đối với gia đình bình thường mà nói, bọn họ chủ yếu là xài tiền đồng, bạc vụn, 100 kim tệ đã là rất nhiều, rất nhiều rồi.
Trong học viện, có thể lấy phương thức đánh bạc ra để tỷ thí, cái hộp gỗ này phỏng chừng đã vốn là toàn bộ gia tài của hai người rồi.
Lạc Vũ khép lại hộp gỗ, nhìn Hoàng Vũ cùng Vương Hầu liếc mắt một cái, khóe miệng giương lên tươi cười, cũng không khách khí, nói: “Được, thua thì dùng tiền của các ngươi. Thắng thì chia làm 3 phần.”
Hoàng Vũ cùng Vương Hầu vừa nghe, sau một phút kinh ngạc ngắn ngủi, cả hai đều bật cười lớn.
Chắc chỉ có mình Lạc Vũ mới nghĩ ra phương thức phân chia tiền tài tổn hại như vậy a.
Bất quá, bằng hữu, không phải là như thế này sao.
Gió cuốn, mây bay, đào hồng, liễu xanh mướt.
Chớp mắt đã đến buổi tối tổ chức thú yến.
Đèn hoa đăng rực rỡ, võ thính của học viện vốn hẳn phải yên tĩnh, nhưng lúc này lại rất ồn ào huyên náo, mấy trăm chỗ ngồi đã không còn một chỗ.
Cây đuốc đỏ bừng phản chiếu cùng với những viên dạ minh châu trên vách tường, chiếu rọi diễn võ thính sáng như ban ngày, mọi vật bày ra rõ ràng. (*phòng luyện tập võ nghệ)
Trung gian là bậc đá đen, dưới ánh lửa phản chiếu ra một tia máu tanh.
Diễn võ thính được phân chia thành hai tầng.
Tầng dưới là những chỗ ngồi giống nhau.
Tầng trên vốn được xây thành phòng, bên trong đã ngồi đầy người.
Tất cả mọi người ở đây đều đang chờ một người đến.
Trong gian phòng chữ “Bắc”.
“Thời gian sắp bắt đầu rồi, không lẽ không dám đến rồi sao?” Một thanh âm trào phúng vang lên.
“Không đâu, ta nghĩ là sắp đến rồi đó.” Liên đại tiểu thư mặc một thân váy vàng nhạt, dung mạo hết sức xinh đẹp, khí chất mềm mại như nước, mỉm cười lắc đầu, nói với nữ tử bên cạnh.
“Ả ta quả thật dám đến sao?” Nữ tử từng đến đưa thiệp mời cho Lạc Vũ, nói với vẻ mặt khinh bỉ.
“Nếu là ta, ta sẽ tới.” Thanh âm một nam tử vang lên kèm theo tiếng cười khẽ.
Liên đại tiểu thư nghe người kia nói vậy, quay đầu nhìn về hướng cái bàn bằng ngọc thạch đối diện. Nam tử mặc một thân áo trắng cũng cười nói: “Ta cũng vậy, ta cũng nghĩ như vậy a.”
Nam tử áo trắng cười cười, nhấp một ngụm rượu, nghiêng mắt, nhướng mày cười khẽ nhìn thoáng qua người mặc một thân hồng sắc bên cạnh, sắc mặt lạnh như băng nhưng lại khống chế không được tức giận.
“Tới, tới rồi.”
Ngay lúc này, không khí đại sảnh đột nhiên phát sinh một tia ba động. Chỉ trong nháy mắt, những thanh âm líu ríu lập tức tĩnh lặng xuống, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía cửa đại sảnh.
Một thân áo lam như trước, tóc bó lại sau đầu, Tiểu Ngân đứng trên vai, Lạc Vũ nhàn nhã đi vào.
Sắc mặt vẫn như bình thường, lạnh nhạt như nước.
Không nhìn những ánh mắt xung quanh, cực kỳ tự nhiên, cực kỳ thong dong đi hướng về chỗ chưa có người ngồi.
Đi theo phía sau nàng là ba người: Lạc Lê, Vương Hầu cùng Hoàng Vũ.
“Cư nhiên dám đến đây...”
“Còn có chút gan dạ đó...”
“Gan dạ, không biết sau hôm nay còn gan dạ nữa không...”
Chỉ im lặng ngắn ngủi chốc lát, sau khi Lạc Vũ ngồi xuống, những người trong đại sảnh lại bàn tán xôn xao, nghị luận ầm ĩ, toàn là những lời khinh thị Lạc Vũ.
Lạc Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, vuốt ve Tiểu Ngân, giống như căn bản không hề nghe thấy bất cứ một lời chế nhạo nào.
Khi chất thong dong như vậy, ngược lại làm cho mọi người cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Những thanh âm bàn tán từ từ nhỏ xuống khi thấy sắc mặt tự nhiên của Lạc Vũ.
Ngồi trong gian phòng trên lầu, lông mi của Liên đại tiểu thư cũng giật giật khi thấy tình cảnh như vậy.
Ngay sau đó nàng ta đứng lên, mỉm cười đi ra từ trong phòng, đứng nghiêm tại trước lan can, hướng về phía dưới nhẹ nhàng vung tay lên. (*con này màu dữ, lại thêm một con tép riu xạo sự)
Những thanh âm ồn ào phía dưới lập tức toàn bộ lặng im xuống.
“Thật vui khi mọi người đều nể mặt đến đây hôm nay, cùng nhau trao đổi, luận bàn. Tất cả trình tự của thú yến này chắc mọi người đều đã rõ ràng, ta cũng không nói nhiều thêm nữa.
Bất quá hôm nay, khó được nhiều người chúng ta cùng nhau tham gia, tỷ thí như bình thường thì quá nhàm chán rồi, như vậy chúng ta đánh cuộc thắng thua đi, về phần quyền lợi của người thắng, đôi bên nguyện ý là được rồi, những người khác không được can thiệp vào.”
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới lập tức ồn ào trở lại, hỗn tạp với những tiếng vỗ tay.
Liên đại tiểu thư thấy vậy, tiếp tục nói: “Bất quá, hôm nay những người muốtn ỷ thí trao đổi rất là nhiều, một đấu với một không biết đấu đến bao giờ mới xong nữa.
Như vậy đi, hôm nay chúng ta dùng phương thức luận bàn để tỷ thí. (*tựa như chơi Ru-lét, khi bạn đặt cược vào một con số nào đó, nhấn nút, ru-lét sẽ quay vào dừng lại trên một con số nào đó. Chi tiết nữa thì xin gõ Google ^_^)
Dựa vào sự chọn lựa của chấp sự là chính, nếu chọn trúng số nào thì người ngồi ngay số đó sẽ đi lên tỷ thí, những người khác không được trúng thì ngồi phía dưới, dùng tiền đặt cược xem người nào thắng, như vậy có được không?” (*xem như là trọng tài nha)
“Được.”
“Không thành vấn đề, tất cả đều nghe theo học tỷ.”
“Được được, nhanh bắt đầu, nhanh bắt đầu nào...”
Các học trò phía dưới lập tức lại tiếp tục ồn ào.
Liên đại tiểu thư thấy vậy, cười cười gật đầu với mọi người, sau đó ánh mắt đảo qua nhìn đến vẻ mặt tương đương lạnh nhạt thong dong của Lạc Vũ.
Trên mặt vẫn duy trì nụ cười rất ôn nhu, nói với Lạc Vũ: “Hôm nay có tân học muội cũng tới tham gia, Lạc Vũ học muội, có hiểu quy tắc không?”
Nói đến đây, bỗng nhiên lại càng phát ra tiếng cười ôn nhu, tiếp tục nói: “Có cần ta nói lại một chút hay không?” (*ý nói: nghe cho kỹ rồi hãy lên đấu nhaaaa, đừng hối hận)
Vẻ mặt ôn nhu, lời nói nhẹ nhàng, nhưng bên trong có chứa gai nhọn.
Lạc Vũ nghe vậy, liếc mắt một cái về phía Liên đại tiểu thư trên lầu hai, lời còn chưa nói ra, chỉ thấy gió nhẹ nhàng lay, nhấc lên tấm màn phía sau Liên đại tiểu thư, lộ ra người ở bên trong gian phòng.
Trong phòng có bốn người, một người đưa nàng thiệp mời, ba người nam tử còn lại nhìn qua khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Trong đó, người ngồi bên tay trái mặc một thân áo trắng, mi bay nhập tấn, cực kỳ tuấn mỹ, một thân nồng đậm khí chất nho nhã, cười trước nói sau, xem ra rất ân cần, vốn là người có mặt vào đêm hôm ấy.
Mà bên tay phải, người kia một thân áo tím, ngũ quan rất cương ngạnh, mặt mày không phải rất tuấn mỹ, nhưng lại hơn người khác ở chỗ có thêm một loại khí tức dũng cảm kiên cường, khá là anh dũng.
Mà chính giữa ngồi một người, trong tuấn mỹ ẩn chứa nồng đậm tức giận cùng khinh bỉ, làm cho hắn thoạt nhìn giống như một con sư tử sắp bốc hỏa, lông trên thân sư tử như sắp bùng nổ đến nơi.
Không phải người từng có một hồi giao đấu với nàng, tam vương tử Giá Hiên Mặc Viêm thì là ai.
Bốn mắt chống lại, ngay tức khắc thiên lôi bùng nổ xẹt ra ánh lửa, những tia lửa bắn ra bốn phía, phi đao bay vèo vèo trong mắt.
Chân mày Lạc Vũ có chút nhướng lên, mặt không chút thay đổi.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm nhìn thấy mặt Lạc Vũ không chút thay đổi, hai mắt liền híp lại, khí tức đột nhiên trầm xuống, vươn tay lạnh lùng chỉ về hướng Lạc Vũ ra hiệu một cái.
Lạc Vũ thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, hai mắt không tiếng động nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
Giá Hiên Mặc Viêm chống lại ánh mắt của Lạc Vũ, mắt phượng híp lại, cười lạnh, lấy khẩu hình nói với Lạc Vũ: “Ta muốn thế nào? Rất đơn giản, ta muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Cả đời này sẽ bị nhốt vào trong thâm cung của lão tử, làm nô làm tỳ, vĩnh viễn không thể xoay người.” (*nhép miệng nói)
Lạc Vũ đọc được khẩu hình của Giá Hiên Mặc Viêm, nàng có chút cau mày nghĩ: Người này tại sao lại hận nàng đến thế nhỉ, nàng còn chưa có hận hắn muốn hủy nhan sắc của nàng, vậy mà hắn lại... Bất quá, nếu đã như vậy, nàng cũng không cần phải cúi thấp đầu, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, ai sợ ai.
Lập tức, sắc mặt Lạc Vũ cũng đi theo trầm xuống, lạnh lùng dùng khẩu hình đáp trả lại Giá Hiên Mặc Viêm: “Đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, muốn ta làm nô làm tỳ, như vậy ta chờ xem bản lĩnh của ngươi.”
Hai mắt Giá Hiên Mặc Viêm liền trở nên lãnh liệt: “Bổn vương tử cũng phải xem xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đại bản lãnh, lại dám kiêu ngạo như thế.”
Gió nhẹ hây hẩy, tấm màn hạ xuống, cùng lúc đó Giá Hiên Mặc Viêm và Lạc Vũ đều tự dời đi ánh mắt.
Một phen không tiếng động trao đổi ngươi tới ta đi của hai người này, đều rơi vào trong mắt tất cả mọi người phía dưới, lập tức tiếng bàn tán lại ào ào như vũ bão.
Không phải nói tam vương tử cùng vị hôn thê xấu nữ của hắn chưa từng thấy mặt cho tới bây giờ sao.
Như vậy hai người im lặng, ngóng nhìn nhau là chuyện gì xảy ra, bọn họ có gian tình, có gian tình hả.
Lập tức, các loại đoán mò cùng hồ nghi tràn ngập đầy đại sảnh.
Mà Liên đại tiểu thư nãy giờ vẫn đứng ở trước cửa phòng nhìn một hồi nói chuyện giương cung bạt kiếm, ý cười trên mặt của nàng ta càng phát ra nồng đậm, lập tức ho nhẹ một tiếng nói: “Đã như vậy, bắt đầu đi.”
Ba chữ “bắt đầu đi” vừa ra, tiếng náo động phía dưới lập tức lớn lên.
Chấp sự của học viện lên đài, chọn số, cân nhắc suy nghĩ, chế hệ thống đặt cược, ghi số vị trí người tham gia,...
Liên đại tiểu thư kiểm tra kết quả, tổng cộng chọn ra 21 người lên tỷ thí.
Bàn thứ nhất, Lạc Vũ không có ra tỷ thí, mà là 2 người xa lạ bị bắt trúng số chỗ ngồi ra đấu.
“Đặt cược, cược xem người nào thắng.”
Nhìn chấp sự cầm bút bình tĩnh đứng trước mặt nàng, Lạc Vũ không hề có động tĩnh nào, Vương Hầu lặng lẽ kéo kéo tay áo Lạc Vũ, thấp giọng nói.
Cùng lúc, Hoàng Vũ cũng thấp giọng nói: “Cược đi, nếu không ngươi sẽ bị bọn họ xử thua trắng đó.”
Lạc Vũ nghe vậy, chân mày khẽ nhúc nhích, nguyên lai quy tắc này cũng không khác biệt gì lắm so với chơi bài ở hiện đại, ngồi trên cái bàn không thể không chơi.
Lập tức quét mắt nhìn lên mức đặt cược thấp nhất trên bảng ghi chép là 50 kim tệ. Lạc Vũ cau mày, lấy ra 50 kim tệ đặt cược cho một con ma thú mà nàng chưa từng gặp qua nó có sức chiến đấu như thế nào sao.
Trên lôi đài bằng đá màu đen, hai con ma thú đang chiến đấu với nhau rất mãnh liệt, cũng rất hung ác.
Bất quá với loại trình độ tỷ thí như thế này, Lạc Vũ hoàn toàn không để vào mắt.
Sau trận đấu này, 50 kim tệ của nàng đã “bay”, nàng dùng tiền mua người kia thắng, nhưng hắn đã thua. (*Ayyy! Hai anh Hầu và Vũ cho mượn có 100 kim tệ, thua hết 50 rùi)
“Chỉ còn lại có 50 kim tệ à, chúng ta phải cẩn thận một chút, theo ta xem ra, Lý Khuê sẽ thắng, mãnh hổ của hắn là ma thú cấp 5, rất lợi hại nha.” Vương Hầu đề nghị bên tai Lạc Vũ.
“Nhưng mà theo ta cảm giác được, Phỉ Hồi sẽ thắng, ma thú phi báo của hắn rất có kinh nghiệm chiến đấu a.”
Hoàng Vũ lại có ý kiến ngược lại.
Đối với võ công cao thấp của một người, Lạc Vũ có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra hoàn toàn. Đối với ma thú ngang cấp nhau, nàng cũng không biết nhận xét như thế nào, nàng chỉ biết là chúng không đánh lại nàng mà thôi.
Bởi vậy, 50 kim tệ còn lại, trong lúc Hoàng Vũ và Vương Hầu giằng co tranh chấp, không kịp đặt cược, rất nhanh đã thua cho người ta. (*thua lãng xẹt ^_^)
Tiêu rồi, Vương Hầu cùng Hoàng Vũ cắn răng. Tiền vốn đã không còn, làm sao mà đánh cuộc bây giờ?
Lạc Vũ còn chưa kịp lên tỷ thí, đã không còn tiền vốn rồi, giống như ngươi rõ ràng có bản lĩnh của Vua Cờ Bạc nhưng lại không có tiền đi vào sòng bạc kiếm tiền vậy đó.
Chuyện bi ai nhất trên đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
“Như thế nào, học muội không có tiền đặt cược rồi à?” Nhìn chấp sự đứng trước mặt Lạc Vũ lần thứ 3 rồi, mà Lạc Vũ vẫn chưa bỏ tiền ra đặt cược, vẻ mặt ba người bên cạnh nàng lại lo lắng không yên, Liên đại tiểu thư mỉm cười mở miệng hỏi.
Lập tức, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều tập trung nhìn chằm chằm vào trên người Lạc Vũ.
Thậm chí, có mấy người đã bắt đầu ồn ào: “Con chó bò, con chó bò, mau bò từ nơi này đi ra ngoài.”
Lần đánh cuộc này, Liên đại tiểu thư đặt ra quy tắc là con chó bò. Những ai thua trong trận này, toàn bộ phải lấy tư thế của con chó, bò đi ra ngoài.
Mà... nếu như Lạc Vũ không có tiền tiếp tục đặt cược, tự nhiên cũng chẳng khác nào người thua.
Lập tức, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều nhìn vào Lạc Vũ, tất cả đều có chút hả hê xem kịch vui.
Xấu nữ lấy tư thế con chó, bò đi ra ngoài trước mặt mọi người, sau này ả xấu nữ này đừng nghĩ xoay người. (*ý nói: sau chuyện thua cuộc này làm sao mà sống nổi trong học viện nữa)
“Làm sao bây giờ? Ta đi mượn chút tiền?” Vương Hầu khẩn trương, không ngừng chà xát bàn tay.
“Không có thời gian rồi.” Hoàng Vũ nhìn qua có chút tỉnh táo hơn, nhưng trong mắt cũng hiện đầy khẩn trương, lo lắng.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lê lại cứng nhắc, cơ hồ lo lắng sắp phát khóc.
“Hoảng cái gì.”
Trong lúc ba người lo lắng, đột nhiên Lạc Vũ chậm rãi lên tiếng, tay vươn ra sờ sờ đầu Lạc Lê, lại vân đạm phong khinh móc ra một tờ kim phiếu từ trong lòng, ném vào trong dĩa. (*nhẹ nhàng, đạm mạc, bình tĩnh,... hiểu sao thì hiểu hehe)
“Thật là vô nghĩa, chỉ là một con số nhỏ mà thôi.” Chậm rì rì nói ra một câu.
“Một vạn kim tệ?” Chấp sự nghe nàng nói vậy, liếc mắt nhìn vào kim phiếu, thốt lên. (*nãy có 100 kim tệ đánh cược, bây giờ là 10.000 kim tệ nhá ^_^)
Lời vừa nói ra, mấy tên học trò trong sảnh đang ồn ào, lập tức giống như bị chọt một gậy, nghẹn họng không nói nên lời, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Một vạn kim tệ, coi như là người của quốc công phủ, cũng không phải muốn lấy ra đánh cược là có thể lấy ra được, huống chi xấu nữ này chỉ là một nha đầu vừa nghèo vừa xấu xí, không phải nói là đã cắt đứt quan hệ với Tử Diễn quốc công phủ rồi sao, như thế nào lại...
Bọn họ nào biết đâu rằng, nàng là Lão đại đứng phía sau ám lâu chuyên mua bán tin tức, làm sao mà không có tiền cho được.
Mặc dù không thể so với hoàng tộc hay quốc công phủ, nhưng cũng không thiếu tài phú, vàng bạc.
Muốn nhìn nàng xấu mặt sao, không dễ như vậy đâu.
“Tiếp tục.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, vang vọng trong đại sảnh yên tĩnh.
“Ngươi...” Vương Hầu cùng Hoàng Vũ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt trừng lớn.
Lạc Vũ thấy vậy, cười cười với hai người, ý bảo trở về rồi nói, sau đó quay đầu về phía chấp sự đang đứng thẳng lăng lăng nhìn nàng, Lạc Vũ nhướng mi, vẻ mặt lạnh băng nói: “Ít sao?”
Chấp sự thấy Lạc Vũ lạnh lùng đảo qua nhìn hắn, lập tức giật mình tỉnh lại, vội vàng ghi hạn mức.
“Ha hả, ta thật đúng là xem thường nàng.”
Phòng trong, trưởng tôn của quốc công gia Luyện Thành quốc công phủ, Liễu Dục Thần một thân áo trắng, bưng lên chén trà, khẽ cười một tiếng. (*tước hiệu)
Sau đó đổi lấy cái liếc mắt hung hăng của tam vương tử, Liễu Dục Thần càng phát tiếng cười thoải mái.
Tiền không là vấn đề, nhưng nếu không lọt vào mắt ai đó, cũng bị xem như là có vấn đề.
Trận đánh cuộc kế tiếp, cơ bản trở thành trận tỷ thí của Lạc Vũ và Liên đại tiểu thư.
Đánh bài, hơn thua nhau là do kỹ thuật, đùa bỡn nhau dựa vào tâm lý, đấu nhau nhờ vận khí, càng nhiều là dựa vào tài khí. (*vận may về tiền bạc)
Mặc kệ bài của ngươi có cao bao nhiêu đi nữa, có tốt bao nhiêu đi nữa, chỉ cần một quân bài đã đủ rồi.
21 người tỷ thí, bây giờ chỉ còn lại có 6 người đang chống đỡ. Những người thua trận kia nếu không phải không đủ tiền thì chính là đấu thua.
Trận đấu lúc này là hai con ma thú, một con cự lang màu xanh có hai cánh sau lưng và một con rắn dài hai đầu thô to bằng bắp đùi, đang giao chiến với nhau.
Ma thú hai bên đều đạt tới cấp 5.
Cự lang với đôi cánh màu xanh, dựa vào ưu thế đôi cánh di chuyển trên không trung, đã khống chế phía trên.
Chỉ thấy nó nhanh chóng bay lên, hung mãnh không gì sánh bằng, chộp tới mãng xà phía dưới, móng vuốt sắc nhọn xẹt ngang trên thân cự xà, lưu lại một vệt máu.
Mà cự xà cũng không chịu thua, phun khí độc, cái lưỡi phun ra nuốt vào không ngừng, đuôi rắn kịch liệt quét ngang.
Cái đuôi nó nện trên nền lôi đài, phát ra thanh âm “bang bang” vang dội, cơ hồ đinh tai nhức óc.
“Ngươi nói con nào sẽ thắng?” Vương Hầu vừa kích động vừa khẩn trương hỏi.
“Cự lang có đôi cánh màu xanh, tốc độ nhanh, lại có thể bay lượn trên không trung, có thể thắng.” Hoàng Vũ vuốt cằm nói.
“Trùi, tỷ tỷ đánh cuộc song đầu xà thắng, huynh lại ăn trong bát dòm trong mâm.” Lạc Lê chỉ vào chóp mũi của Hoàng Vũ, cau mày khẽ nói. (*câu này ta không chắc)
Hoàng Vũ nhất thời im lặng.
“Song đầu xà sẽ thắng, thanh cánh lang chống đỡ không được mấy chiêu nữa đâu.” Nghe thấy ba người nói chuyện với nhau, Lạc Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói.
“Hả, vì cái...” Hoàng Vũ còn chưa có hỏi xong.