Đề Thi Đẫm Máu

Chương 23

Chương 23: Đêm noel
Hơn 3 giờ sáng, Thái Vĩ vừa mới chợp mắt không lâu, đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Anh mơ mơ màng màng khoác áo bước xuống giường lấy máy di động, “A lô!”

“Có phải là cảnh sát Thái không?”

“Là tôi đây, anh là ai?”

“Xin lỗi, đã làm phiền anh nghỉ ngơi. Tôi là Lý Duy Đông, ở chi nhánh Sở Công an Bạch Tháp thành phố S, anh còn nhớ tôi không?”

Lý Duy Đông ? Nhớ ra rồi, trước đây khi đến thành phố S bắt một tên tôi phạm đào tẩu có mang theo súng, có liên kết với chi nhánh Sở Công an Bạch Tháp, một anh chàng uống rất giỏi.

“Duy Đông, là cậu à, chào cậu, chào cậu.”

“Haha, muộn như thế này, thật ngại quá, có một việc như thế này, anh có quen biết với Phương Mộc không?”

Thái Vĩ tỉnh ngủ hẳn.

“Phương Mộc, tôi có quen người này.”

“Cậu ta hiện đang ở chỗ chúng tôi.”

“Ở chỗ các cậu? Có chuyện gì vậy?”

“Ở khu vực chúng tôi có một bà lão bị chết, lúc đó cậu ta có mặt ngay tại hiện trường.”

“Ý của cậu là...”

“Không, anh đừng hiểu nhầm. Bác sĩ pháp y của chúng tôi vừa mới về, hiện giờ không có chứng cứ gì chứng tỏ là do cậu ấy làm. Nhưng chúng tôi hỏi cậu ấy, vì sao lại xuất hiện tại hiện trường, cậu ấy nói đang điều tra một vụ án, còn bảo chúng tôi gọi điện liên hệ với anh.”

“Ờ, tôi biết rồi!” Thái Vĩ đã hiểu ra, thành phố S chính là quê quán của Mạnh Phàm Triết, bà lão bị chết có lẽ là mẹ Mạnh Phạm Triết.

“Duy Đông, thế này có được không nhé, các cậu đừng có thẩm vấn vội, tôi dám lấy đầu tôi đảm bảo, sự việc này không liên quan gì đến cậu ấy. Bây giờ tôi sẽ đi ngay, đợi tôi đến hẵng hay.”

“Được!” Lý Duy Đông vui vẻ đồng ý.

Khi Thái Vĩ vội đến chi nhánh Sở Công an Bạch Tháp đã là 6h30” sáng, Lý Duy Đông đang đứng ở sân đợi anh. Còn không kịp hỏi han trò chuyện, Thái Vĩ đã hỏi luôn: “Phương Mộc đâu?”.

Lý Duy Đông dẫn Thái Vĩ đến cửa phòng tạm giam, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa phòng, có thể nhìn thấy Phương Mộc đang cuộn tròn người ngủ trên ghế dài, trên mình đắp một chiếc áo đa công dụng, trên mặt có một vết tím bầm sưng tấy.

“Các cậu đánh cậu ấy à?” Thái Vĩ nhíu mày hỏi.

“Ừm,” Lý Duy Đông cười ngượng ngùng, “Hôm qua lúc ở hiện trường cậu ta phản kháng dữ quá, có lẽ đã bị đánh mấy cái.”

Khi trở về phòng làm việc, Lý Duy Đông mời Thái Vĩ một điếu thuốc, Thái Vĩ kẹp điếu thuốc trong tay sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Chuyện là thế này: Tối hôm qua có một người dân ở tiểu khu Kim Tọa, đường Thủy Loan Bắc báo cảnh sát, anh ta nói khi đang gọi điện thoại ở ban công vô tình nhìn thấy có một người đứng ở hành lang tầng 4 phía đối diện, anh ta vừa nói chuyện vừa nhìn người đó, anh ta phát hiện người đó gõ mấy cái vào cửa phòng 401, sau đó đẩy cửa bước vào. Khi đó người ấy còn cảm thấy kỳ lạ, nhà đó sao lại không bật đèn, sau đó lại phát hiện trong phòng có ánh lửa, hơn nữa nhìn thấy cái người bước vào trong tay còn cầm dao, sợ quá nên vội vàng báo cảnh sát. Đúng lúc đó, người của chi nhánh Sở chúng tôi đang bắt cờ bạc ở gần đó, kết quả là bắt ngay tại chỗ.” Lý Duy Đông dừng lại một lát, “Chúng tôi vừa tiến vào hiện trường đã thấy có người chết, cảm nhận đây là một sự việc hệ trọng, bèn đưa cậu ta quay về dây.”

“Bà lão bị chết có phải là Đổng Quế Chi?”

“Đúng vậy, sao anh biết?” Lý Duy Đông kinh ngạc hỏi.

“Ừm, đây là người nhà của nghi phạm trong một vụ án gần đây đang điều tra.” Thái Vĩ nói đơn giản. Quả đúng như vậy, Phương Mộc đến thành phố S chính là vì Mạnh Phàm Triết.

“Cậu ấy không nói vì sao lại xuất hiện ở hiện trường xảy ra vụ án à?”

“Lúc đầu không nói, cứ nhắc đi nhắc lại yêu cầu chúng tôi quay lại hiện trường để xem dấu vết trên cánh cửa, còn nói sự việc vô cùng quan trọng. Chúng tôi vừa thẩm vấn cậu ấy, vừa thông báo với đồng chí đang điều tra hiện trường để ý dấu vết trên cửa sổ.”

“Dấu vết, dấu vết gì?”

“Làm gì có dấu vết gì? Người đồng nghiệp của chúng tôi đã xem xét tỉ mỉ, anh ta nói ở trên cánh cửa sổ đó, bên trong phía cửa kính là những giọt nước đã tan chảy, bên ngoài cửa kính đã bị những người hàng xóm hiếu kỳ đến xem dựa vào bệ cửa lau sạch, chẳng phát hiện ra gì cả.”

“Thế, về sau thì sao?”

“Sau đó, cậu ta yêu cầu chúng tôi tìm một bức thư ở hiện trường, còn nói cho chúng tôi ngày nhận thư. Chúng tôi đã tìm thấy một chồng thư ở hiện trường, nhưng không có lá thư của ngày cậu ta nói. Cuối cùng, cậu ta nói cho chúng tôi số điện thoại của anh, bảo chúng tôi liên hệ với anh.”

Thái Vĩ không nói gì, lặng lẽ hút thuốc, khi hút xong một điếu, anh nhìn đồng hồ, gần 7 giờ rồi.

“Bây giờ có thể đưa cậu ta đi được không?”

“E rằng không được.” Lý Duy Đông nói, “Hiện thời Phương Mộc vẫn chưa thể thoát khỏi liên lụy. Nhưng các đồng nghiệp của chúng tôi đang gấp rút để kiểm nghiệm, nếu mọi việc thuận lợi thì trong buổi sáng có thể đưa ra kết luận sơ bộ.”

Một người cảnh sát trẻ bước vào, trong tay cầm mấy túi nilon, có thể nhìn thấy bên trong là sữa đậu nành, quẩy, bánh bao,...

“Đặt ở đây đi!” Lý Duy Đông đứng dậy lấy mấy hộp cơm inox gọi Thái Vĩ: “Ăn tạm một miếng đi, chắc anh cũng đói rồi.”

Anh nói với người cảnh sát đó, “Cầm cho Phương Mộc mấy cái bánh bao, rót cho cậu ấy chút nước.”

Trong lúc ăn sáng, Lý Duy Đông hỏi Thái Vĩ, “Cái vụ án anh nói đến, đó là chuyện gì vậy?”. Thái Vĩ nghĩ, dù sao vụ án cũng đã kết thúc, bèn nói sơ qua tình hình vụ án cho anh ta nghe một lượt.

“Khà khà, chả trách.” Lý Duy Đông cười nói: “Hôm qua khi chúng tôi thẩm vấn anh chàng này, còn chưa đợi chúng tôi nói cho cậu ta biết về quyền tố tụng, cậu ta đã lấy ra vô số ví dụ cho chúng tôi, có vẻ như còn thông thuộc luật tố tụng hình sự hơn chúng tôi, thì ra là một cậu thạc sĩ.”

Đang nói chuyện, một người ảnh sát khoang mắt thâm đen đẩy cửa bước vào, nói với Lý Duy Đông, “Duy Đông, ra ngoài một lát!”

Lý Duy Đông lau miệng nói với Thái Vĩ: “Anh ăn trước đi, tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.” Anh ta đi hết hơn một tiếng đồng hồ, khi quay lại, Phương Mộc đi phía sau anh ta.

Khi bước vào phòng, Phương Mộc còn đang luôn miệng hỏi Lý Duy Đông: “Đã tìm thấy bức thư chưa? Trên cửa kính viết gì vậy?”

Lý Duy Đông mặc kệ cậu, nói với Thái Vĩ: “Vấn đề cơ bản đã được làm rõ, đợi một lát ký tên xong, anh có thể đưa cậu ta đi được rồi.”

Phương Mộc vẫn có vẻ quyết không định khuất phục, Thái Vĩ đưa mắt ra hiệu cho cậu không được nói gì nữa, đồng thời ném cho cậu một bao thuốc lá. Phương Mộc nhận lấy thuốc, nhìn Lý Duy Đông, bất mãn ngồi xuống ghế, bắt đầu hút thuốc.

“Không sao rồi chứ?” Thái Vĩ hỏi Lý Duy Đông.

“Ừ, đêm qua bác sĩ pháp y đã tiến hành kiểm nghiệm tử thi suốt cả đêm, chứng thực nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân chính là do bệnh tim bột phát. Bà lão này bị bệnh tim nghiêm trọng, chúng tôi phát hiện ra mấy con chuột tại hiện trường, có lẽ bà lão này đã bị chuột làm cho sợ hãi quá mà chết. Ngoài ra, chúng tôi cũng tìm thấy trên người cậu ta một tấm vé và cả hóa đơn đi taxi”. Anh ta chỉ vào Phương Mộc, “Người taxi đó rất có ấn tượng với cậu, bởi vì cậu đã trả thừa cho anh ta 3 tệ. Anh ta cũng chứng thực thời gian cậu đến hiện trường, lúc đó Đổng Quế Chi đã chết gần một tiếng đồng hồ rồi.”

Phương Mộc dường như không quan tâm mấy đến việc liệu mình đã được loại trừ ra khỏi diện nghi vấn hay chưa, vẫn hỏi đầy cấp thiết: “lá thư đâu, trên cửa kính viết gì vậy?”

Lý Duy Đông nhìn Phương Mộc, “Chúng tôi không tìm thấy lá thư mà cậu nói đến, ngoài ra, trên cánh cửa sổ mà cậu nói, cũng chẳng phát hiện ra viết chữ gì. Nếu như cậu không tin, thì có thể xem tấm ảnh này.” Nói xong, rút một tấm ảnh từ trong tập hồ sơ trên tay đưa cho Phương Mộc.

Phương Mộc nhận lấy, xem đi xem lại hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ đặt bức ảnh lên bàn, thẫn thờ nhìn chằm chằm xuống đất.

“Mặc dù chúng tôi vẫn chưa biết vì sao cậu lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, nhưng chúng tôi bước đầu nhận định đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho nên, sau khi làm một số thủ tục, cậu có thể đi.”

“Đây không phải là sự cố ngoài ý muốn!” Phương Mộc đột nhiên nói đầy kích động.

“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Thái Vĩ hét lớn ngăn cản, quay đầu nói với Lý Duy Đông: “Thế thì mau làm thủ tục đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ta đi.”

Lý Duy Đông đồng ý, quay người lại bước ra khỏi phòng làm việc.

Thái Vĩ quay lại nói với Phương Mộc: “Có phải cậu muốn bị giữ lại ở đây không? Tốt nhất cậu bớt lời đi!” Phương Mộc không đáp trả lại, chỉ hút lấy hút để điếu thuốc đang cầm trên tay.

Khi hoàn trả vật phẩm cá nhân, Phương Mộc phát hiện ra con dao găm không có ở đó, anh cảnh sát phụ trách thủ tục hoàn trả đồ nói dao găm đã bị tịch thu rồi. Phương Mộc kiên quyết đòi trả dao lại cho cậu, nếu không sẽ không đi. Thái Vĩ không có cách nào khác, lại phải đi tìm Lý Duy Đông, cuối cùng cũng lấy lại được con dao.

Khéo léo từ chối lời mời của Lý Duy Đông giữ Thái Vĩ ở lại ăn cơm, Thái Vĩ đưa Phương Mộc trở về thành phố J. Vừa lên xe, Phương Mộc đã nằm vật xuống ngay hàng ghế sau ngủ vùi.

Thái Vĩ nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt rã rời của cậu thở dài, vặn to luồng khí nóng trong xe. Sau khoảng hơn một giờ đồng hồ, qua kính chiếu, Thái Vĩ nhìn thấy Phương Mộc đã lồm cồm bò dậy, ánh mắt ngái ngủ, liếʍ đôi môi khô nứt nẻ.

“Cậu tỉnh rồi à?” Thái Vĩ nửa lấy bình nước, đưa ra phía sau. Phương Mộc uống liền một hơi hết sạch, sau đó ngồi lặng lẽ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Nói xem, vì sao cậu lại đến nhà Mạnh Phàm Triết?”

Phương Mộc không trả lời ngay, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Mẹ Mạnh Phàm Triết gọi điện cho tôi, nói trước một hôm xảy ra sự việc, Mạnh Phạm Triết đã viết cho bà một bức thư, trong thư nhắc đến tôi, nếu không may cậu ấy xảy ra chuyện, thì giao lại bức thư này cho tôi.”

“Ồ? Trong thư nói gì vậy?”

“Không biết, vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, ở hiện trường không tìm thấy lá thư đó.”

“Thế cậu vừa nói dấu vết gì? Là chuyện gì vậy?”

“Khi cảnh sát bắt tôi, hình như tôi nhìn thấy một ký hiệu gì đó ở trên cửa kính cửa sổ, bây giờ cũng mất rồi.”

“Ký hiệu, đại khái trông như thế nào?”

Phương Mộc nghĩ một lát, “Không biết, không giống chữ Hán.” Cậu đập mạnh vào đầu, “Không nhớ được nữa.”

“Thôi bỏ đi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt.” Thái Vĩ lái vượt qua một chiếc xe chở hàng, “Bà lão này chết thật không đúng lúc, may là sự cố ngoài ý muốn, nếu không cậu đừng mong được ra sớm như thế này.”

“Chắc chắn đây không phải là sự cố ngoài ý muốn!”

“Bệnh tim bột phát, không phải là sự cố ngoài ý muốn là cái gì, lẽ nào là mưu sát?”

“Khi tôi tiến vào hiện trường, cửa không khóa, điều này bình thường sao?”

“Có lẽ là bà lão đã sơ ý, vừa vặn lại có mấy con chuột chui vào, kết quả là bà lão hoảng sợ quá, bệnh tim bột phát.”

“Không chỉ không khóa cửa, đèn cũng không bật.”

“Có lẽ bà ấy chuẩn bị ngủ thì sao?”

“Liệu anh có mặc quần áo mặc ban ngày đi ngủ không?”

Thái Vĩ bỗng cứng họng, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Bà lão có thể từ bên ngoài trở về, quên đóng cửa. Có lẽ bà cảm thấy rất mệt, bèn nằm lên ghế sofa ngủ thϊếp đi, lúc đang ngủ cảm thấy có cái gì bò trên người, bà lấy tay sờ, phát hiện ra đó là chuột, bệnh tim bột phát, qua đời.” Anh liếc nhìn Phương Mộc qua gương trong xe, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Phương Mộc hừ mũi một tiếng, “Anh không tin lời tôi, có thể, nhưng xin đừng coi tôi như tên ngốc!”

Thái Vĩ có vẻ không vui, giận dỗi trừng mắt nhìn Phương Mộc, không thèm nói thêm câu nào, lặng lẽ lái xe. Trầm mặc một lúc, Phương Mộc đột nhiên hỏi: “Trong di vật của Mạnh Phàm Triết có những thứ như hóa đơn khám bệnh ở bệnh viện, hay sổ bệnh án hay không?”

“Không có, cậu hỏi những thứ đó làm gì?”

“Mẹ Mạnh Phàm Triết nói, trong thư nhắc đến một người bác sĩ.”

“Bác sĩ?” Tay Thái Vĩ lập tức nắm chặt vô lăng, “Sao lại xuất hiện một người bác sĩ nữa?”

“Cái gì gọi là “lại” xuất hiện một bác sĩ nữa?” Phương Mộc lập tức hỏi ngay.

“Ồ. Cậu có còn nhớ bức thư mà Mã Khải gửi cho cậu không?” Thái Vĩ né tránh ánh mắt của Phương Mộc, “Trong đó cũng có nhắc đến một người bác sĩ.”

Phương Mộc lao ngay về phía trước, “Anh đã đọc bức thư đó rồi à?”

“Chỉ mới lướt qua một cái, thật là, “Thái Vĩ vội vàng giải thích: “Khi bức thư được giao đến tay tôi, tôi không kìm nổi, đọc một chút, kết quả là mới xem một tí đã bị gọi đi làm việc khác mất rồi.”

“Trong bức thư đó viết những gì?”

“Tôi cũng chỉ mới xem được mấy câu, nhưng đại ý là, bản thân mình không phải là người xấu, đã từng có một vị bác sĩ giúp đỡ hắn, rất tiếc là không khắc phục được tâm bệnh của hắn.”

Phương Mộc im lặng hồi lâu, Thái Vĩ nhìn cậu: “Sao, cậu cảm thấy hai vị bác sĩ này là một người.”

Phương Mộc lắc lắc đầu, “Không biết”.

Thái Vĩ trầm mặc một lúc, “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, vụ án của Mạnh Phàm Triết đã phá bỏ rồi, quay về ngủ một giấc là được.”

“Nhưng không thấy bức thư đó nữa, anh không cảm thấy đáng nghi ngờ sao?”

Thái Vĩ thoáng trầm ngâm, “Phương Mộc, không phải là tôi không tin cậu, chỉ là bà lão mất đi đứa con trai duy nhất, nỗi đau đớn tột cùng là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa, tôi đoán rằng có lẽ bà nhất định không chịu tin rằng con trai bà lại hung dữ, tàn ác như vậy. Cho nên, bà lão coi những sự việc mà mình cảm thấy khả nghi đều thành những chứng cứ giúp con trai mình lật lại vụ án, điều này cũng rất có khả năng xảy ra. Còn về lá thư đó, tôi thực sự nghi ngờ, liệu nó có tồn tại hay không. Có thể do bà lão hy vọng cậu có thể đến đó, mới bịa ra cái lý do này.”

“Lật lại vụ án? Thế thì sao bác ấy lại không trực tiếp gọi điện thoại cho các anh?”

“Cậu là người bị hại trong vụ án này, có lẽ bà lão muốn biết nhất, tại sao Mạnh Phàm Triết lại muốn gϊếŧ cậu.”

Phương Mộc lại “hừ” một tiếng, quay người nằm xuống ghế, không nói gì nữa.

Thái Vĩ nhìn cậu, nghĩ một lát, bèn hỏi: “Có đói không? Khi đến khu phục vụ phía trước, tôi mua một chút đồ ăn cho cậu nhé.”

Một lúc sau mới nghe thấy Phương Mộc rầu rĩ nói: “Không cần. Cảm ơn!”

Thái Vĩ bất lực lắc lắc đầu, tăng tốc.

Sắp đến giờ ăn trưa, Thái Vĩ lái xe đến trước cổng trường Đại học J, Thái Vĩ mời Phương Mộc ăn cơm trưa tại một quán ăn nhỏ gần cổng trường, Phương Mộc lạnh lùng từ chối, cầm cặp sách đi thẳng vào trong trường.

Thái Vĩ dõi theo đến tận khi cậu hòa lẫn vào trong đám người trước cổng trường, khẽ lầm bầm một câu “Đồ ngang ngạnh”, rồi kéo cửa xe khởi động ô tô.

Giữa tiếng động cơ kêu ầm ĩ, Thái Vĩ lại nắm chặt vô-lăng, suy tư. Trầm ngâm một hồi, anh lôi di động ra, ấn mấy số.

“A lô, anh Thái à?” Đầu phía bên kia truyền tới giọng nói của Lý Duy Đông.

“Ừm, là tôi. Duy Đông, thực sự không phát hiện thấy bức thư đó ở hiện trường sao?”

“Khà khà, sao thế, anh vẫn không tin chúng tôi à?”

“Không phải, không phải, tôi chỉ tiện thể hỏi vậy thôi.”

“Thực sự không thấy. Hay là tôi lại sai người đi tìm xem sao?”

“Ừ, làm cậu mất công rồi.” Thái Vĩ vội vàng nói, “Ngoài ra, phiền các cậu điều tra kỹ xem, hiện trường có dấu vết của người khác ra vào hay không?”

“Được. Nhưng dạo này, trọng điểm công việc của chúng tôi là tụ điểm những sòng bạc lớn, công việc rất bận, lại thiếu người. Khi có thời gian, tôi chắc chắn sẽ điều tra giúp anh, có tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay cho anh biết.”

“Cảm ơn thiện chí, thế đã nhé, tôi còn có chút việc. Tôi gác máy đây.”

Tắt máy điện thoại, Thái Vĩ lại ngẩng đầu nhìn đoàn người đông đúc ở trước cổng trường Đại học J, những sinh viên cười nói rôm rả, đi ra đi vào, khuôn mặt vô lo vô nghĩ, dường như không có chút phiền muộn nào.

Lẽ nào, chúng ta thực sự đã sai rồi?

Đây là một giả thiết khiến Thái Vĩ khó mà chấp nhận được.

***

Đỗ Ninh không ở trong phòng, nếu không anh chàng này lại hỏi đi hỏi lại mãi, Phương Mộc ném cặp sách lên ghế, nằm vật xuống giường. Toàn thân vô cùng đau nhức, vết thâm tím trên mặt vẫn chưa hết sưng, khi vừa chạm đầu xuống gối, Phương Mộc buông một tiếng thở dài não nề.

Phương Mộc gắng gượng lật người, rất muốn ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt lại không tài nào ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện hai hình ảnh mơ hồ.

Ký hiệu ở trên cửa kính!

Phương Mộc đứng dậy, ngồi xuống bàn, lấy giấy và bút vừa cố gắng hồi ức lại cảnh tượng mình nhìn thấy buổi tối hôm đó, vừa tô tô vẽ vẽ. Thực ra cậu cũng không chắc chắn đó rốt cuộc là do hơi nước tan ra, hay là có người cố tình làm như vậy. Hình dáng trong ký ức dần dần rõ nét, dấu vết dưới ngòi bút cũng dần dần xuất hiện hình dạng.

Ký hiệu đó có tất cả hai chữ: chữ bên trái có vẻ giống “9” (bên trong còn có một gạch ngang nhỏ) chữ bên phải hơi giống chữ cái “A”. Phương Mộc cầm tờ giấy, lật đi đảo lại, nhưng chẳng thể nào nhận ra được điều gì, bèn ném xuống bàn, lôi thuốc lá ra buồn bực hút.

Có người đã đến nhà Mạnh Phàm Triết trước mình, không chỉ lấy đi bức thư đó mà còn gϊếŧ chết mẹ Mạnh Phàm Triết. Vậy thì, có thể suy đoán ra hai việc: thứ nhất, hắn biết lá thư này, sau nữa, biết Phương Mộc muốn đến nhà Mạnh Phạm Triết, thứ hai biết mẹ Mạnh Phàm Triết bị bệnh tim, hơn nữa sợ chuột.

Phương Mộc hồi tưởng lại khung cảnh lúc mình nghe điện thoại ở thư viện ngày hôm đó, bên cạnh có người hay không, có những ai, hoàn toàn không nhớ được gì. Lúc đó mình đã bị tin tức trong điện thoại cuốn hút, không hề chú ý đến việc xảy ra xung quanh.

Lúc đó, giá như bảo mẹ Mạnh Phàm Triết đọc lại nội dung bức thư đó một lượt thì tốt biết mấy, chỉ lo lắng bà lão quá kích động, sợ bệnh tim bột phát, đến lúc đó lại hại mất tính mạng của bà.

Phương Mộc mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm nghiền mắt .

Mạnh Phạm Triết từng nuôi mèo, vậy thì có lẽ cậu ấy sợ chuột. Thực ra, nỗi sợ hãi của con người đối với bất cứ sự vật nào cũng đều xuất phát từ kinh nghiệm trong cuộc sống. Mạnh Phạm Triết sợ hãi chuột, có lẽ bắt nguồn từ mẹ cậu. Có thể từ khi còn nhỏ đã từng tận mắt chứng kiến mẹ cậu sợ hãi chuột, cho nên cậu cũng dần dần hình thành tâm lý sợ chuột.

Vậy thì, người biết được mẹ Mạnh Phàm Triết sợ chuột, chắc phải là người hiểu rất rõ Mạnh Phàm Triết. Người có thể khiến cho Mạnh Phàm Triết thổ lộ hết tâm sự, có lẽ chính là người bác sĩ đó!

Nếu như thực sự có người này, vậy thì suy đoán lúc đầu của Phương Mộc không hề sai: ban đầu, người bác sĩ này đã chữa trị cho Mạnh Phàm Triết, giúp cậu bước đầu khắc phục tâm lý sợ điểm danh, có thể còn thử giúp cậu khắc phục tâm lý sợ chuột (kiến nghị cậu nuôi một con mèo). Chính vì vậy, Mạnh Phàm Triết đã vô cùng tin tưởng và dựa dẫm vào người bác sĩ đó, thậm chí có thể nói hoàn toàn nghe theo.

Vậy thì, hàng loạt các vụ án gϊếŧ người xảy ra giả sử tính từ ngày 1 tháng 7 năm nay, liệu có phải Mạnh Phàm Triết đã tiến hành dưới sự thao túng của hắn hay không ?

Không phải, Phương Mộc nhanh chóng phủ nhận giả thiết của mình. Trước tiên, cho dù Mạnh Phàm Triết tính tình có yếu ớt hơn nữa, cậu ấy cũng vẫn là một thạc sĩ ngành luật, bảo cậu ấy đi gϊếŧ người, cậu ấy không thể nào đồng ý. Tiếp đến, giả định Mạnh Phàm Triết bị người bác sĩ đó thôi miên, vậy thì khả năng này cũng không lớn. Cho dù có tác phẩm điện ảnh đã miêu tả thôi miên thành một việc rất thần kỳ, nhưng từ trong các vụ án tư pháp thực tiễn, vẫn chưa có chứng cứ đủ để chứng minh có thể thôi miên người khác đi thực thu gϊếŧ người. Hơn nữa, qua 6 vụ án gϊếŧ người, nếu chỉ dựa vào thôi miên, không thể hoàn thành kế hoạch phạm tội một cách tỉ mỉ, chu đáo, cẩn mật đến như vậy.

Vậy thì, liệu có phải tất cả các vụ án đều do người bác sĩ đó làm hay không? Phương Mộc bất giác rùng mình.

Đây là một người như thế nào, vì sao lại muốn chĩa mũi dùi vào mình?

Có người gõ cửa. Vào ra mở cửa, là Đặng Lâm Nguyệt. Vừa nhìn thấy cô, Phương Mộc cố tình quay đầu đi, nhưng Đặng Lâm Nguyệt vẫn nhìn thấy vết thâm tím trên mặt cậu.

“Trời ơi, sao anh lại thành ra thế này?”

“Không sao, không sao!” Phương Mộc vừa nói cho qua chuyện vừa nhường chỗ cho cô bước vào phòng. Nhưng Đặng Lâm Nguyệt vẫn cứ hỏi mãi, bộ dạng có vẻ như quyết hỏi cho bằng được. Phương Mộc không né tránh được cô, đành phải kể lại hết cho cô mọi việc đã xảy ra. Nghe xong, một lúc lâu sau Đặng Lâm Nguyệt vẫn không lên tiếng, chỉ ngồi lặng lẽ bên giường.

Trầm mặc hồi lâu, Đặng Lâm Nguyệt mở miệng nói: “Anh...nhất định phải hành động tiếp như vậy sao?”

“Ơ, gì cơ?”

Đặng Lâm Nguyệt ngẩng đầu, đặt tay lên đầu gối Phương Mộc nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Làm một người bình thường có được không anh, nghiêm túc học tập, tốt nghiệp một cách thuận lợi, sau đó chúng ta cùng ra nước ngoài, có được không?”

Phương Mộc cúi đầu không nói, nhẹ nhàng bỏ tay Đặng Lâm Nguyệt ra, lắc đầu.

“Tại sao chứ?” Đặng Lâm Nguyệt đã ngân ngấn nước mắt, “Anh cảm thấy cuộc sống của anh bình thường sao? Anh cảm thấy anh sống như vậy rất vui sao?”

Phương Mộc nói khẽ: “Không”

“Thế sao anh vẫn cứ phải hành động như vậy mãi!” Đặng Lâm Nguyệt đứng bật dậy, “Anh là cảnh sát à? Anh có trách nhiệm này sao? Hay là có người ép anh phải làm như vậy?”

Nhìn thấy Phương Mộc cúi đầu không nói, cô cắn chặt môi, cố gắng kìm chế ngữ khí của mình, “Phương Mộc, em thừa nhận, em thích anh bởi vì anh là một người đàn ông từng trải. Trên cơ thể anh toát ra một sức mạnh không gì so sánh được, khiến em hiếu kỳ, cũng khiến em say mê. Nhưng sau khi em yêu anh, em phát hiện ra thứ sức mạnh đó khiến em sợ hãi. Tại sao vây quanh anh lại có nhiều sự chết chóc đến như thế, tại sao anh luôn làm cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến như vậy? Cái người họ Mạnh đã chết rồi, đó là đáng phải bị trừng phạt như vậy, điều này thì có liên quan gì đến anh? Tại sao anh vẫn cứ dây dưa mãi? Tại sao anh lại phải gây ra biết bao nhiêu phiền phức không đáng có đến như vậy?” Cô dừng lại, “Khi anh làm như vậy, anh có nghĩ đến em không?”

Phương Mộc ngẩng đầu, “Mạnh Phàm Triết không phải là hung thủ, hung thủ là một người khác.”

“Thế thì đã sao? Mặc kệ hắn có được không? Để cảnh sát hành động có được không? Anh hãy cứ làm một sinh viên bình thường có được không?”

Phương Mộc cười buồn, lắc lắc đầu, “Không thể nào!” Cậu nhìn Đặng Lâm Nguyệt, “Có rất nhiều việc....em không hiểu được đâu.”

“Có chuyện gì mà em không hiểu, anh hãy nói cho em nghe!” Đặng Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Phương Mộc lau nước mắt, chăm chăm nhìn vào Phương Mộc.

Phương Mộc nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết của cô, há miệng, nhưng lại chỉ phát ra mấy chữ: “Em...không cần thiết phải biết....”

Đặng Lâm Nguyệt cứ nhìn chăm chăm vào mắt Phương Mộc cho đến tận khi cậu cúi đầu xuống.

Không biết bao lâu sau, Đặng Lâm Nguyệt lau nước mắt trên mặt, từ từ đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, em hy vọng anh biết rằng, cho dù xảy ra chuyện gì, em vẫn đều ở bên cạnh anh.”

Nói xong, cô kéo cửa bước đi.

Trong khoảnh khắc, Phương Mộc rất muốn gọi cô lại, ôm cô vào lòng, nói với cô: “Anh xin lỗi, hãy tha lỗi cho anh!”

Nhưng, cậu lại chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn cô biến mất ở phía bên kia cánh cửa.

***

Mấy hôm sau Thái Vĩ gọi điện đến, nói Lý Duy Đông đã tiến hành khám xét điều tra lại hiện trường ở thành phố S một lần nữa, do hiện trường đã bị phá hoại nghiêm trọng, do đó không có cách nào chứng minh được trước khi Phương Mộc đến liệu có người đã từng ra vào hiện trường hay không. Ngoài ra, tiến hành điều tra những người hàng xóm ở xung quanh, cũng không phát hiện ra manh mối nào đáng giá. Cảnh sát đã tiến hành lục soát khắp trong và ngoài mấy lượt, chứng thực bức thư Phương Mộc nói đến không hề có tại hiện trường.

Qua điện thoại, Thái Vĩ không hề có ý đưa ra kết luận, nhưng lập trường của anh cũng đã rất rõ: bức thư đó không hề tồn tại. Có người đang nói dối, còn việc người này là Phương Mộc hay Đổng Quế Chi, thì không biết.

Phương Mộc chẳng buồn giải thích thêm với anh, sau khi nói vội vã mấy câu bèn gác máy, cậu cảm thấy Đặng Lâm Nguyệt đang ngồi bên luôn cố gắng lắng nghe nội dung trong cuộc điện thoại, không quay đầu mà chỉ giải thích một câu: “Thái Vĩ, tình hình điều tra ở thành phố S.”

Đặng Lâm Nguyệt quả thực nói được, làm được, mấy ngày hôm nay, ngoài thời gian ngủ, cô không rời Phương Mộc nửa bước. Dù Phương Mộc ra khỏi ký túc xá lúc nào, cũng đều có thể nhìn thấy Đặng Lâm Nguyệt đang đợi ở dưới tầng.

Chỉ có điều, cô ngày càng ít nói, cho dù là lúc ăn cơm, cô cũng thường xuyên im lặng. Rất nhiều lúc, Phương Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô cũng đang chăm chú nhìn mình.

Cái nhìn chăm chú này đã không còn là sự dịu dàng và ngóng trông thuở ban đầu yêu nhau nữa, mà có vẻ như đang soi xét. Thứ ánh mắt này khiến Phương Mộc cảm thấy tâm trạng hoảng loạn, luôn chỉ nhìn vào mắt cô có mấy giây đã đầu hàng.

Buổi tối khi trở về ký túc xá, Đặng Lâm Nguyệt luôn đứng lặng lẽ dưới khu ký túc xá nữ mấy phút, Phương Mộc đứng ở bên cạnh cô, hoặc là hút thuốc, hoặc là trầm mặc, cũng không hề lên tiếng. Đặng Lâm Nguyệt thường bất ngờ quay người chạy lên tầng, Phương Mộc đợi cô mấy lần, đều không thấy cô quay lại giống như buổi tối hôm đó.

Trần Giao đã từng tìm gặp Phương Mộc nói chuyện một lần, cô nói với Phương Mộc, mấy ngày hôm nay, tâm trạng Đặng Lâm Nguyệt rất thất thường, thường cả ngày không thấy mặt đâu, sau khi về phòng cũng leo lên giường ngay, có một lần Trần Giao phát hiện ra Đặng Lâm Nguyệt nửa đêm trốn ở trong chăn khóc, hỏi cô có chuyện gì, cô chỉ bảo là gặp ác mộng, rồi không nói thêm gì nữa.

Trần Giao nói với Phương Mộc vẻ uy hϊếp, Đặng Lâm Nguyệt đã từng hỏi cô sự chọn lựa của mình rốt cuộc là đúng hay không. “Nếu như anh không có biểu hiện tốt hơn chút nữa, cẩn thận Đặng Lâm Nguyệt sẽ đá anh đấy!”

Đá với không đá, Phương Mộc cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ có điều, cậu nghe thấy những biểu hiện thương tâm của Đặng Lâm Nguyệt, cũng thấy hơi xót xa. Cho nên, khi Đặng Lâm Nguyệt thử mời cậu tham gia buổi party đêm Noel, cậu vui vẻ nhận lời.

Trong trường đại học, lễ Noel là ngày lễ được coi trọng nhất. Cho dù, đây là ngày lễ của nước ngoài, nhưng những thanh niên da vàng tóc đen này lại còn hăng say hơn cả ngày tết. Bắt đầu từ trung tuần tháng 12, tất cả các cửa hàng quanh trường, cửa hàng bán đồ lưu niệm, hoa tươi, đã bắt đầu các hoạt động tuyên truyền. Trong trường đâu đâu cũng nhìn thấy những tờ áp phích và quảng cáo ngôn ngữ khoa trương, còn có cả hình ảnh ông già râu trắng đội mũ đỏ. Các cô gái bắt đầu tưởng tượng ra món quà mà mình sẽ nhận được, các chàng trai bắt đầu tiết kiệm tiền, chỉ để nhận được nụ cười của bạn gái, hoặc là theo đuổi được cô gái mà mình có tình cảm.

Phương Mộc không hề bị lây nhiễm thứ không khí này, trước đây, khi còn một mình, cậu vốn chẳng có khái niệm lễ Noel. Giờ đây cũng như vậy, khi Đỗ Ninh hẹn cậu cùng đi mua quà, cậu cứ ngẩn người ra.

Đỗ Ninh nhẫn nại như một cô gái lượn đi lượn lại trong tòa thương mại quốc tế, cứ luôn miệng hỏi Phương Mộc cái này thế nào, cái kia ra sao. Phương Mộc cứ nhún vai nói, “cũng được”. Anh chàng này cũng cảm thấy dẫn Phương Mộc đi cùng để chọn đồ đúng là không được sáng suốt cho lắm, nên chẳng thèm chú ý đến cậu nữa. Phương Mộc cảm thấy nhàn nhã đút tay túi quần đi dạo lòng vòng.

Mặc dù có hơi nhàm chán, nhưng hiếm khi có được tâm trạng thảnh thơi như lúc này. Căng thẳng đã quá lâu, lại xảy ra quá nhiều sự việc không muốn nhớ lại, có thể đi dạo lòng vòng với tâm trạng thư thái như lúc này, thực sự là một việc thật sảng khoái.

Khi đi qua một quầy hàng bày rất nhiều các món đồ lưu niệm nho nhỏ, Phương Mộc vô tình nhìn thấy một món đồ có quả cầu thủy tinh, sáng lóng lánh, trông rất bắt mắt, nên đã nhìn kỹ hơn. Cô bán hàng lập tức nhiệt tình chào mời, Phương Mộc nghĩ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, bèn bước tới ngắm nghía. Đó là một hộp nhạc, bên dưới là hộp nhựa vuông, bên trên có quả cầu bằng thủy tinh, trong quả cầu thủy tinh có khung cảnh rất thơ mộng: một cô gái và một cậu con trai đứng dưới đèn đường, cô gái ngọt ngào khẽ dựa vào lòng cậu con trai. Trong quả cầu còn có một số hạt nho nhỏ màu trắng, trông có vẻ như thể hiện bông tuyết.

Cô bán hàng ấn nút công tắc ở dưới đáy hộp, chiếc đèn đường bé xíu chợt lóe sáng, và những hạt màu trắng đó cũng bắt đầu chuyển động xung quanh quả cầu. Cùng với tiếng nhạc tinh tang vang lên, khung cảnh trong quả cầu cũng sinh động hẳn lên, một đôi tình nhân nhỏ bé đang dựa sát vào nhau.

Khóe miệng Phương Mộc bất giác nở nụ cười. Tuyết rơi rồi.

Khiến ta nhớ đến mùi vị của những cành cây khô trong không khí.

Khiến ta nhớ đến tiếng “lạo xạo” khi bước chân giẫm lên tuyết.

Khiến ta nhớ đến cái cảm giác buồn buồn khi lông đuôi ngựa quẹt ngang qua mặt.

Khiến ta nhớ đến hai bóng hình người dưới bóng đèn đường lúc tách rời lúc lại dính sát vào nhau.

“Buổi tối xem, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.” Cô bán hàng cắt dòng suy tư của cậu.

“Cái này bao nhiêu tiền?” Phương Mộc rút ví ra.

Vừa thanh toán xong, Đỗ Ninh cũng chen ra khỏi đoàn người đi mua sắm, bước tới, trong tay xách một chiếc túi nhựa nho nhỏ.

“Khà khà, cậu cũng mua rồi à, đây là cái gì?” Cậu ta giành lấy chiếc hộp giấy trong tay Phương Mộc, “Hộp nhạc à? Cậu đúng thật là chẳng có chút sáng tạo nào cả! Thứ đồ này đã lỗi thời mấy năm nay rồi!”

Phương Mộc cười, “Còn cậu thì sao, mua gì rồi?”

“Hi...hi, món đồ này của tớ, khá là lợi hại.” Cậu ta thận trọng lấy từ trong túi nhựa ra một chiếc hộp con tinh xảo, “Nước hoa hàng hiệu, 450 tệ cơ đấy.”

“Hi, cậu nhóc này giàu quá nhỉ.”

“Chắc chắn Trần Giao sẽ rất thích cho mà xem.” Đỗ Ninh cười tít mắt.

***

Ngày 24 tháng 12 , đêm Noel.

Thạc sĩ khóa 2001 của Học viện Ngoại ngữ thuê đại sảnh lớn của một nhà hàng trong thành phố để tổ chức bữa tiệc Noel, chi phí chia đều, hơn nữa còn yêu cầu, những ai có người yêu, nhất định phải đưa đi cùng.

Bữa tối là bữa ăn tự chọn, mọi người vừa ăn vừa tham gia những tiết mục biểu diễn mà mình tập luyện. Phương Mộc không có hứng thú, ăn chút salat hoa quả và miếng gà rán, lặng lẽ nhìn ra con đường xe cộ vẫn đi lại tấp nập.

Trong đại sảnh rất nóng nực, trên cửa kính đầy những giọt nước, Phương Mộc lấy tay di di trên cửa kính. Di tay một lúc, cậu mới phát hiện ra mình đang vẽ hai ký hiệu kỳ lạ nhìn thấy ở nhà Mạnh Phàm Triết tối hôm đó.

Phương Mộc vẫn luôn tin tưởng chắc chắn Mạnh Phàm Triết không phải là hung thủ. Nếu như người đến nhà Mạnh Phàm Triết trước cậu thực sự là người bác sĩ đó, vậy thì hai ký hiệu ở trên cửa kính chính là để lại cho Phương Mộc xem.

Lẽ nào đây là gợi ý của hung thủ cho vụ án tiếp theo sao?

Cậu vừa nhìn “9” ở giữa còn có thêm một gạch nhỏ, lắc lắc đầu. Nếu như Đặng Lâm Nguyệt là “6”, mình là “7”, thì người tiếp theo bất luận thế nào cũng không thể là “9”, cho nên, ký hiệu này không thể là 9. Hơn nữa, số “9” này viết hơi kỳ lạ, ngoài việc ở giữa thân có một gạch ngang, phần lớn, mọi người khi viết số 9, bên dưới ít nhiều cũng hơi nghiêng chéo một chút, nhưng người này khi viết số “9” lại gần như vuông góc với mặt đất.

Không phải 9. Lẽ nào là chữ “q”?

Còn về chữ bên phải, nhìn kiểu gì cũng giống chữ cái A. Nếu là chữ, sao một chữ lại viết hoa, một chữ lại viết thường?

Đúng lúc Phương Mộc đang vắt óc suy nghĩ, trên tấm kính cửa sổ xuất hiện bóng hình Đặng Lâm Nguyệt.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Đặng Lâm Nguyệt vừa mới nhảy xong, mặt đỏ bừng bừng, liên tục phe phẩy cổ áo để quạt mát.

“Ồ, không có gì.”

“Sao anh không chơi?”

“Hà…hà, anh không biết nhảy. Em cứ chơi đi, mặc kệ anh.”

Đặng Lâm Nguyệt khẽ đặt bàn tay lên tay Phương Mộc, dịu dàng nói: “Vậy em cũng không chơi nữa, em ở lại với anh.”

Đúng lúc đó, anh chàng hướng dẫn buổi party cao giọng nói: “Sau đây, là lúc trao đổi quà cho nhau. Các bạn hãy thể hiện tình yêu sâu đậm của mình dành cho đối phương nào!”

Đặng Lâm Nguyệt rụt tay về, nôn nóng lục ở trong túi xách, loáng cái, trong tay đã xuất hiện một chiếc hộp kim loại nhỏ xinh. Cô đưa tay về phía trước, “Tặng anh này! Giáng sinh vui vẻ!”

“Cảm ơn em!” Phương Mộc nhận lấy, nhìn thấy trên chiếc hộp tinh xảo viết chữ “Zippo”, cậu hiểu ngay, là bật lửa.

“Anh mở ra xem đi!” Đặng Lâm Nguyệt hai tay chống cằm, khuôn mặt nhìn cậu tràn đầy vẻ mong ngóng Phương Mộc mở hộp, là sao Vĩnh hằng, loại hàng độc, giá trên thị trường quyết không dưới 1.200 tệ. Mở nắp ra bật một cái, một đốm lửa vụt sáng.

“Anh có thích không?” Đặng Lâm Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, “Nhưng anh phải biết rằng, không được hút quá nhiều thuốc đâu đấy. Thế, quà của em đâu?”

Phương Mộc do dự một lát, giơ tay ra lấy hộp nhạc đó.

“Ôi, đẹp quá! Nút bật ở đâu hả anh? Ồ, không cần nói cho em đâu, em tự tìm.” Đặng Lâm Nguyệt ấn mấy nút phía dưới hộp, hộp nhạc bắt đầu kêu tinh tinh, tang tang.

Đèn đường vụt sáng, bông tuyết tung bay.

Đặng Lâm Nguyệt dựa cằm lên cánh tay, nhìn hai hình người bé xíu trong quả cầu đang ôm nhau thật chặt cho đến hết bản nhạc.

“Em rất thích!” Cô cẩn thận bọc hộp nhạc lại, ngẩng đầu nhìn Phương Mộc cười, “Cảm ơn anh!”

Đỗ Ninh ôm Trần Giao đi đến. Món quà cậu nhận được là một đôi giày chơi bóng rổ hãng Nike, cậu chàng này đi ngay lúc đó.

“Thế nào? Đẹp trai không?” Cậu nói đầy đắc ý.

“Được rồi anh ạ, trông anh kìa.” Trần Giao ấn tay vào đầu cậu, “Lâm Nguyệt lát nữa bọn mình đi hát, cùng đi nhé!” Đặng Lâm Nguyệt nhìn Phương Mộc, dường như muốn nghe ý kiến của cậu, Đỗ Ninh thấy vậy liền kéo tay cậu đứng dậy, “Không cần hỏi đâu, cậu ấy chắc chắn đi!”.

Ba chiếc xe taxi chở mười mấy thanh niên trẻ đi đến quán KTV “Bay lượn giữa màn đêm”. Phương Mộc còn chưa xuống xe, đã thấy Đỗ Ninh xuống khỏi chiếc xe phía trước, đang cầm di động nói gì đó, nhưng mấy giây sau điện thoại đã bị đối phương tắt, Đỗ Ninh nhìn màn hình di động, tỏ vẻ khó hiểu, Trần Giao đi đến cạnh cậu, muốn hỏi đến cùng, nhưng điện thoại lại reo, Đỗ Ninh mở máy, sau khi “A lô” mấy tiếng liền, đối phương dường như không trả lời, Đỗ Ninh so so vai với Trần Giao, Trần Giao đứng bên cạnh, sắc mặt đầy băn khoăn.

Mọi người lục đυ.c kéo vào KTV, bên ngoài chỉ còn lại Phương Mộc, Đặng Lâm, Đỗ Ninh, và Trần Giao. Đỗ Ninh đang vung tay vung chân giải thích với Trần Giao điều gì đó, Trần Giao chỉ cười nhạt, dường như không tin lời giải thích của Đỗ Ninh.

Đặng Lâm Nguyệt đi đến đó, nói với Trần Giao mấy câu, rồi quay lại khoác tay Phương Mộc đi vào KTV.

“Họ sao thế?” Phương Mộc hỏi cô.

“Em cũng không biết, có lẽ là xảy ra chút hiểu lầm, chúng ta vào trước đi, đừng cản trở họ. Trần Giao nói, lát nữa sẽ vào.”

Cả đám bạn đã bao hai phòng, sau khi gọi một chút bia và đồ ăn vặt, liền bắt đầu hào hứng ca hát. Phương Mộc bị các bạn hùa vào, cũng song ca cùng Đặng Lâm Nguyệt bài hát “Em không yêu anh nhiều.”

Nhưng, Đỗ Ninh và Trần Giao không hề bước vào phòng hát.

Lúc đó, Phương Mộc gọi điện cho Đỗ Ninh, cậu ấy không nghe máy. Đặng Lâm Nguyệt cũng gọi cho Trần Giao, cũng không có hồi âm. Phương Mộc hơi lo lắng, cầm áo khoác nói muốn đi tìm họ, mấy cậu nam sinh khác vội vàng ấn cậu ngồi xuống ghế, “Khà khà, hai người bọn họ đã yêu nhau lâu thế, đêm Noel, cậu đi làm phiền gì chứ?” Phương Mộc nghĩ cũng phải, nếu như hai người đó đi nhà nghỉ, vậy thì đúng là mình đã làm họ cụt hứng mất rồi.

Khi vui chơi đến 3 giờ sáng, mọi người đều mệt, có mấy người không gượng nổi, bèn nằm trên ghế sofa ngủ khò. Mấy người thấy chơi chưa đã, cũng không còn sức để hát nữa, ngồi xuống bàn uống bia và trò chuyện. Có người đề nghị kể chuyện kinh dị, lập tức được mọi người tán đồng.

Thế là mỗi người kể một chuyện, nào là ma xó ở xóm núi, nào là chuyện ma trong văn phòng, mấy bạn gái nhát gan sợ hãi trốn sau lưng bạn trai, chỉ thò ra đôi mắt, run rẩy sợ hãi lắng nghe.

“Hừ, các cậu kể những thứ này, chỉ đều là nói bừa, nếu nói đến kinh dị thì phải nghe cậu ấy.” Một người nam sinh đập tay lên vai Phương Mộc đang ngáp ngủ. “Người ta, đó mới gọi là tư liệu có thực đấy.”

Mọi người bỗng chốc hào hứng hẳn lên.

“Đúng rồi, Phương Mộc, chẳng phải cậu giúp cảnh sát điều tra vụ án sao, kể một ít xem nào.”

“Nghe nói vụ án gϊếŧ người hàng loạt mà cậu thạc sĩ Học viện Luật đó làm, cậu cũng tham gia phá án, mau kể xem nào.”

“Ừ, nghe nói suýt nữa cậu bị tên hung thủ đó gϊếŧ chết, mau kể cho chúng tôi nghe đi!”

Phương Mộc nhìn những khuôn mặt hiếu kỳ xung quanh, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng bị thầy hiệu phó gọi lên khán đài phát biểu.

Họ không hề quan tâm đến sự đau khổ của những nạn nhân, cũng không quan tâm đến số phận của Mạnh Phàm Triết. Sự sống chết của người khác, đối với họ mà nói, chẳng qua là tìm chút đề tài kí©ɧ ŧɧí©ɧ để trò chuyện mà thôi.

Phương Mộc lạnh lùng nói: “Chẳng có gì đáng để kể cả.”

Những người đang chuẩn bị để nghe thấy tin tức nội bộ phát ra tiếng “xì xì” đầy thất vọng, mấy bạn nữ vừa rồi vẫn còn trốn sau lưng bạn trai, dường như vẫn không can tâm, nói với Phương Mộc: “Đừng có mà nhỏ mọn như thế, nói ra xem nào.” Một cô gái còn chẳng buồn bận tâm đến cái lườm của bạn trai, ôm chặt cánh tay Phương Mộc lắc qua lắc lại, “Nói đi, nói đi anh chàng đẹp trai, em thích nghe câu chuyện phá án nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm.”

Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, đến khi cô ta sợ hãi ngừng lắc tay.

“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Khà khà...”, khóe miệng Phương Mộc khẽ mỉm cười, “Có người lột sạch da trên người em rồi làm thành áo mặc vào người manơcanh, liệu em có thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”

Cô gái đó lấy tay che miệng, sợ hãi đến độ mặt trắng bệch ra, bạn trai cô ta bất mãn hét lên: “Cậu sao thế, không kể thì thôi, dọa cô ấy làm gì?”

Những người khác vội vàng dàn hòa, Phương Mộc cầm lấy áo khoác và cặp sách bước nhanh ra khỏi phòng hát. Mới đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng của Đặng Lâm Nguyệt ở phía sau.

“Anh đừng giận, họ không ác ý.” Cô kéo cánh tay Phương Mộc, ánh mắt như đang cầu xin, “Anh ở lại đi, có được không?”

Phương Mộc khẽ khàng rút tay ra, “Thôi, bọn em chơi đi, về sớm một chút.” Nói xong, cậu đi thẳng luôn, không thèm quay đầu lại.