Hôm ấy thời tiết vừa đẹp, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng vạn vật.
Cách ngày 30 Tết vừa vặn còn một tuần. Dương Thư nhìn lịch rồi quyết định ra ngoài mua sắm. Tuy rằng trong nhà chỉ có một người nhưng cơm tất niên vẫn phải làm.
Vừa nhớ đến chính mình còn nhìn lịch vào hôm ấy, Dương Thư hận không thể tát mình một cái, này thì đòi làm cơm tất nhiên, ai bảo mày ra ngoài làm gì.
Dương Thư ra đến cửa thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Thấy hai chữ “sư phụ" trên màn hình, hắn liền cảm thấy mí mắt nháy liên hồi.
Không ổn rồi, có biến.
Nhưng cuộc gọi của sư phụ thì không thể không nhận, Dương Thư bèn bắt máy.
Nếu có thể quay lại thời điểm ấy, Dương Thư muốn chém cmn ngón tay đã ấn nút nghe.
“Tiểu Thư à.” Tiếng sư phụ vang lên, Dương Thư nhanh lẹ đáp lại.
“Sư phụ nghe thằng con cá chép kia nói rồi. Con đừng lo lắng, sư phụ hiểu hết mà. Con phải kìm nén trong lòng nhiều năm như thế mà chúng ta lại không biết. Thế mà còn sắp xếp nhiều buổi gặp mặt với phụ nữ cho con. Là sư phụ không đúng, hẳn là phải hỏi ý kiến của con trước.”
Dương Thư gật gù, cảm thấy sư phụ mình tự kiểm điểm bản thân rất đúng. Không hỏi mình muốn hẹn hò hay không đã sắp xếp gặp mặt, xấu hổ chết đi được.
“...Hiểu sai về giới tính của con, thật sự là lỗi của sư phụ, về sau…”
Thấy hướng tư duy của sư phụ sắp đi lên con đường đầy ánh sáng của Đảng rồi mà lại tự đâm đầu xuống mương, Dương Thư lập tức nói chen vào để tắt cái đài này: “Sư phụ à, con thực sự không nghĩ đến việc hẹn hò yêu đương.”
Đầu bên kia điện thoại thoáng chốc yên lặng. Sau một chuỗi tiếng sột soạt, hiển nhiên là điện thoại được chuyền cho người khác, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Sư điệt.”
Trong nháy mắt, Dương Thư trở nên nghiêm túc trả lời cuộc gọi từ sư bá của mình. Sau 7749 màn hỏi thăm đời sống cán bộ, Dương Thư vừa định kết thúc thì nghe thấy mệnh lệnh giáng xuống đầu.
“Lát nữa học trò của Quý tiên quân ghé qua nhà con đấy nhé.”
Bên tai Dương Thư như có tiếng sấm sét vang trời. Cứ nghĩ rằng sư bá sẽ là cọng cỏ duy nhất cứu mình giữa dòng người lũ lượt thúc giục hẹn hò hồ hởi mời cơm, sẽ mãi là chốn thiên đường để Dương Thư tìm về.
Thế nhưng cọng cỏ ấy cũng bị gió thổi đi đời vùi dập giữa những thị phi. Đang hoài nghi tính chân thật của việc sư bá với tính cách kiên định sao có thể bị lung lay bởi cuộc đời, Dương Thư lại nghe thấy tiếng ôn thần thúc giục kết hôn: “Hai người bên nhau làm đôi bạn ăn tết nhé, không cần đi thăm hỏi tôi.”
Dương Thư chà chà khuôn mặt, thương lượng với giọng tha thiết: “Sư bá, con có thể…”
“Không thể.” Dứt khoát lưu loát không chừa lại chút tình người như thế này, đây đúng là thái độ bao năm không đổi của sư bá rồi.
Sau đó ôn thần thúc giục kết hôn tiếp tục nói: “Đối xử với đồ đệ của tiên quân cho tốt vào, đừng có gây chuyện rồi đến tai sư phụ.”
Đồ đệ ngoan ngoãn Dương Thư vội vàng cúi đầu khom lưng, “Vâng, dạ, đã biết.”
Nghĩ lại thì, nguyên thân của Quý tiên quân hình như là một đóa hoa hồng, đồ đệ của hắn chắc cũng cùng một loại hoa hành lá hẹ. Dương Thư vừa nghĩ vừa quay trở về phòng. Sau khi lấy thanh kiếm cất bên dưới giường ra để kiểm tra một lượt rồi mới ra ngoài.
Dương Thư nghĩ, sư bá cũng không để lại phương thức liên lạc, vừa đúng lúc mình ra ngoài mà hắn đến nhà thì không phải quá chuẩn sao.
Hài lòng với tính toán hết sức thông minh cơ trí của mình, Dương Thư cầm mấy cái giỏ đựng hàng bảo vệ môi trường màu đỏ rồi ra ngoài. Vừa mới đi xuống cầu thang được vài bước, còn cách lề đường mấy bậc thì thấy một chiếc BMW màu trắng phóng qua trước mặt, không hề có ý định giảm tốc độ.
Đây là khu phố kiểu cũ, dù bên trong nhà được Dương Thư trang hoàng nội thất hiện đại, nhưng bên ngoài vẫn là kiến trúc lỗi thời. Bãi đỗ xe ngầm cũng không có, đừng nói đến thang máy. Mỗi lần về nhà là phải leo bò lết lên đến tầng 6, còn chỗ đỗ xe thì dùng phấn trắng vạch ô, cũng không khác vòng tròn do Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng vẽ cho Đường Tăng là bao.
Nhưng phấn trắng vạch ô làm sao so được với Định Hải Thần Châm vẽ vòng tròn, không thể tránh tai miễn họa.
Dương Thư chứng kiến chiếc BMW dùng đầu hôn mông con xế cưng Chery của mình, cảm thấy như có tiếng sấm sét vang lên ầm ầm trong đầu mình.
Mông bé Chery bị đâm hỏng, cảnh báo tích tích tích vang lên đinh tai nhức óc. Con BMW trắng lùi về sau một chút, rồi dừng lại. Dương Thư vung tay lên, bé Chery liền ngừng khóc tích tích. Nhìn sang con BMW không chút xây xước, đôi mắt Dương Thư giật liên hồi.
Cửa xe BMW mở ra, từ ghế lái bước xuống một người mặc áo hoa xanh biển lòe loẹt và quần jeans. Người ấy đi đến trước Dương Thư, kéo mặt nạ xuống, để lộ ra nửa gương mặt.
Lúc này Dương Thư mới thấy rõ diện mạo của người đứng trước mặt. So với mình lùn hơn hẳn một cái đầu, mặt trắng nõn, cằm có một nốt ruồi, tóc đen có hơi dài xuống cổ chỉa lởm chởm lên. Tên ấy nhìn thẳng vào Dương Thư rồi nói: “Tôi là Quý Nhiên, đồ đệ của Quý tiên quân.”
Dương Thư gật đầu, hỏi: “Vì sao cậu đâm xe của tôi?”
Nếu thằng nhãi này dám nói rằng nó không cố ý, Dương Thư sẽ lập tức dùng một chân đá bay con xe BMW của nó, sau đó nói rằng mình cũng không cố ý.
“À, tôi cố ý đấy.”
Không tỏ vẻ làm màu, Dương Thư nghĩ vị Quý đồng chí này hẳn không phải là đoá sen trắng không nhuốm chút bụi trần* hóa hình đâu nhỉ.
*bạch liên hoa
“Sư bá của anh lo rằng anh sẽ lái xe suốt đêm để trốn đi nên kêu tôi cứ đâm nát xe của anh trước rồi có gì tính tiếp.”
Thủ đoạn cao siêu như thế, Dương Thư không thể không bái phục, chỉ có thể nói: “Thôi bỏ đi vậy.”
Hai người im lặng nhìn nhau, không biết nên nói gì tiếp theo.
Quý Nhiên thấy trên tay Dương Thư giỏ đi chợ, nhướng mày hỏi: “Anh muốn đi siêu thị à?”
Dương Thư gật đầu.
Quý Nhiên nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, nói: “Lên xe, tôi chở anh đi.” Bộ dáng cực kỳ giống đại gia nhà giàu trên phim truyền hình. Dương Thư đã buông xuôi việc đắn đo suy nghĩ trong lòng, thay vì bị đông lạnh đến chết trong cái thời tiết ma chê quỷ hờn này, xin nguyện lòng ngồi con xế xịn vi vu.
Ngồi vào ghế phụ, Dương Thư phát hiện rằng mình có thể thoải mái duỗi chân thẳng chân, thế nhưng vẫn nhịn xuống cảm giác duỗi người oằn mình mà kéo dây an toàn cài trước ngược.
Lại nhìn về phía bé cưng Chery với cặp mông thảm đến không nỡ nhìn, Dương Thư có đầy đủ bằng chứng và lý do để hoài nghi rằng vị Quý đồng chí này công tác ở lĩnh vực phá bỏ và di dời đồ vật.
Xế xịn bon bon trên đường vô cùng vững vàng. Dương Thư nghiêng đầu nhìn Quý Nhiên, thầm nghĩ không ngờ nhìn trẻ trâu thế mà tay lái rất vững ấy chứ, bèn lên tiếng hỏi: “Quý đồng chí này…”
“Đi khu trung tâm thương mại ở bên kia cầu vượt được chứ?” Quý Nhiên ngắt lời.
Dương Thư gật đầu nói cũng được. Sau đó Quý Nhiên lại nói: “Gọi tôi là Qúy Nhiên đi, đừng có đồng chí này đồng chí nọ. Sợ người ta không biết tôi là gay à?”
(*) Giới trẻ Trung hay gọi các thành viên thuộc cộng đồng LGBTQ là ‘đồng chí’.
Dù rất muốn giải thích mình thực sự không cố ý, nhưng thấy Qúy Nhiên kéo cửa sổ xe xuống để mắng té tát tên lái xe chuyển làn choán hết cả đường, Dương Thư bèn lặng lẽ ngậm miệng lại.
Phía trước lại kẹt xe, tiếng còi bóp inh ỏi. Bên trong chiếc BMW là bầu không khí im lìm. Quý Nhiên vừa mới mắng người, gương mặt vẫn còn vương nét bực bội. Dương Thư cho rằng cậu ta bực mình tên tài xế kia, lại nhớ đến lời trăn trối của sư bá phải thể hiện thái độ hữu nghị thân thiện, liền mở miệng an ủi: “Không cần vì những người như vậy mà khó chịu, dịp tết nên xe chật người đông thôi.”
“Không phải bực mình vì chuyện này.” Sắc mặt Quý Nhiên hình như càng khó chịu.
Xe phía trước nhích lên một đoạn, Quý Nhiên cho xe chạy rì rì theo sau nhưng rồi lại ngừng lại. Bầu không khí im lặng một lần nữa làm Dương Thư cảm thấy ngượng ngùng chết đi được. Thật hoài niệm những tháng ngày có thể ngự kiếm vi vu mọi lúc mọi nơi.
Làm gì có kẹt xe, càng không có chuyện xếp hàng mua phiếu. Chỉ cần một thanh kiếm là có thể bình thiên hạ. Nhưng bọn người phàm mày mò mân mê thế nào mà khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, camera tia khắp nơi mọi chốn, thử ngự kiếm đi một lần xem là bị các anh cảnh sát của Cục Quản lý Không trung túm cổ ngay.
Dương Thư nhìn dòng người chật như nêm phía trước, thở một hơi thật dài. Quý Nhiên đột nhiên bắt chuyện: “Không phải là sư bá của anh muốn tôi đâm xe đâu, là tự tôi muốn đâm đấy.”
Dương Thư nghiêng đầu nhìn sang, một lát sau mới “à" lên một tiếng như cuối cùng cũng hiểu Qúy Nhiên đang nói gì.
“Nếu không anh thật sự dùng con Chery đó để bỏ chạy thì tôi chỉ có thể chui xuống lỗ vì quá mất mặt.” Quý Nhiên ghé đầu vào tay lái, vừa nghiêng mặt sang nhìn Dương Thư vừa nói: “Cho nên nhanh gọn lẹ đâm luôn xe của anh cho rồi.”
Dương Thư đột nhiên rất muốn chạy về nhà, rút cái kiếm được cất dưới giường ra để một nhát chém xuống loài thực vật không biết chủng loại gì đang ở trước mặt mình. Hắn im lặng một hồi rồi nói: “Đây là xe mua trả góp, trả góp còn chưa xong thì nó đã xong trước.”
Con mẹ nó tiền trả góp còn chưa trả hết mà tên thực vật này đã đâm bé cưng thành một đống sắt vụn, Dương Thư cảm thấy lòng mề gì của mình đều được đem ra xào nấu hết rồi, chứ không thì sao lại đau thế này.
Quý Nhiên thấy hắn có vẻ đau đớn không cùng, thoáng nghĩ rồi nói: “Chờ sang năm tôi lái nó đi sửa cùng anh.”
Dương Thư không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Quý Nhiên cho xe nhích lên thêm một đoạn, phát hiện ra đằng trước xe vẫn kẹt bèn há mồm phun ra mấy câu chửi thề quốc dân. Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Dương Thư, nói: “Không phải anh vẫn luôn thích nữ à, sao đột nhiên lại quay xe thế?”
“Không phải, thực ra chuyện này khá phức tạp,...” Dương Thư tóm tắt đơn giản tiền căn hậu quả, rồi chốt lại: “Thực ra tôi cũng không quá thích ai, chắc là cả nam và nữ đều thích.”
Quý Nhiên ừ một tiếng, không nói thêm nữa, tự bật đài trên xe ô tô lên nghe.
Trong xe máy sưởi phả ra hơi ấm thật thoải mái. Dương Thu khịt khịt mũi, cảm thấy hình như có một hương thơm vị ngòn ngọt trong không khí, liền quay sang hỏi Quý Nhiên: “Cậu có ngửi được mùi hương gì không?”
Quý Nhiên nghe thấy, tỏ vẻ lơ đễnh nói: “Không có, chắc ngươi ngửi thấy mùi nước hoa của xe thôi.”
Trong lòng lại thầm mắng, mẹ nó bản thân đắc ý phấn khởi cho cố vào, mùi hương trên người tỏa ra còn không biết.
Dương Thư ngước mắt lên nhìn liền phát hiện một bình nước hoa ở phía trước. Quý Nhiên nói như vậy thì bản thân liền cho là như vậy, cũng không nghĩ nhiều nói. Nhắc đến mùi hương, Dương Thư bèn thắc mắc: “Quý Nhiên, ngươi là cái gì…”
Hỏi như thế nào đây, chủng loại gì sao? Dương Thư còn đang suy nghĩ để tìm từ phù hợp, Quý Nhiên đã tự trả lời: “Tôi và sư phụ giống nhau, đều là hoa nguyệt quế. Sư phụ tôi màu vàng, tôi màu trắng.”
Dương Thư “ừ" một tiếng. Sau đó Quý Nhiên lại hỏi: “Tôi là loại hoa gì anh cũng biết rồi, không định giới thiệu về bản thân một chút à?”
Nghĩ cũng đúng, Dương Thư hắng giọng nói: “Ta tên Dương Thư, 527 tuổi, hiện đang công tác ở Cục quản lý Hôn nhân phi nhân loại, là nhân viên ở phòng đăng ký kết hôn.”
“Nói năng thuần thục như vậy, đã từng hẹn hò bao nhiêu lần rồi?” Quý Nhiên lái xe với tốc độ không khác ốc sên là bao, vừa lái vừa hỏi.
Dương Thư lắc đầu, nói: “Không, đây là lần đầu tiên. Cậu là đối tượng đầu tiên tôi tìm hiểu.”
Quý Nhiên “ừ" một tiếng, cuối cùng cũng có thể dẫm chân ga cho xe lao đi.
“Cậu thật sự không ngửi được mùi hương gì sao?” Dương Thư lại hỏi lần nữa, cảm thấy mùi hương không giống với mùi nước hoa của xe.
“Không ngửi thấy, ngậm mồm vào.” Quý Nhiên một phát rú ga lao vào bãi đỗ xe ngầm rồi thắng lại, trừng nhau qua cửa kính với một nữ tài xế, cuối cùng dùng quyền lực và ý chí mà giành được chỗ đỗ xe.
Dương Thư muốn vỗ tay thật to để tỏ lòng thành kính đối với kỹ thuật lái xe của đối tượng hẹn hò của mình.