Dư Ngã Tâm Động

Chương 9: Khóc nhè

Giọng điệu đối phương còn giống ngày thường, lơ đãng bình thản, nghe không giống đang an ủi người, nhưng liền như vậy một chút, Diệp Kỳ Trăn thực sự thấy ấm áp, má nàng cọ cọ trên đầu gối, lặng lẽ gật đầu, thấy Ôn Dư quả thực chỉ là mắt nhìn thẳng phía trước, cùng nàng cách một thân người, lặng im ngồi một bên, không định rời đi.

Lần thứ hai bị Ôn Dư bắt gặp nàng lén khóc, Ôn Dư nhất định cảm thấy nàng thực làm ra vẻ, liền bởi vì chuyện nhảm nhí, có cái gì để khóc? Diệp Kỳ Trăn lại cảm thấy mất mặt, tuy rằng nàng hay khóc là sự thật.

Nàng từ nhỏ liền hay khóc, khi còn bé, cha mẹ liền nghiêm khắc giáo dục nàng nói, con khóc để làm gì? Người hay khóc là vô dụng nhất, không ai thích, muốn nàng giống tỷ tỷ nàng.

Nàng sợ bị người chán ghét.

Sau lại liền sửa lại......

Đổi thành trốn đi khóc.

Dù lớn lên về sau nàng cũng không tán thành cha mẹ nói vậy, nhưng thói quen thực đáng sợ, huống hồ ở trong mắt người khác nàng luôn là tích cực lạc quan a, khóc lên sẽ rất kỳ quái đi. Đường Đường nếu thấy nàng khóc như vậy, khẳng định sẽ bị dọa sợ, cảm thấy đã xảy ra đại sự.

Diệp Kỳ Trăn duỗi tay lau lau nước mắt trên mặt, ngẫu nhiên sẽ không nín được phát ra một hai tiếng nức nở, rốt cuộc có người ngồi bên, nàng không thả lỏng như trước.

Ôn Dư nghe được Diệp Kỳ Trăn cố nén khóc nức nở, định nói "Muốn khóc thì khóc đi", ngẫm lại vẫn tiếp tục bảo trì an tĩnh, không quấy rầy.

Hai người sóng vai ngồi, bảo trì trầm mặc ít nhất có mười phút.

Diệp Kỳ Trăn rốt cuộc ngừng nước mắt, nàng ngẩng đầu, cũng đón gió nhìn về phía nơi xa, trên mặt sông ánh lên cảnh đêm rực rõ, theo sóng lay động, tựa như ảo mộng. Nàng tưởng lần sau lại đến, có thể mang theo camera.

"Cảm ơn." Diệp Kỳ Trăn nhìn bóng dáng Ôn Dư trên cầu thang, nói. Nàng đã cảm ơn Ôn Dư nhiều lần, đây là duyên phận gì, nàng cho rằng mình là cát tường trong mắt Ôn Dư.

Chờ Diệp Kỳ Trăn nguyện ý nói chuyện, Ôn Dư lúc này mới quay đầu nhìn đối phương, ánh sáng ở đây tốt hơn sân thể dục sau trường học, nàng rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Diệp Kỳ Trăn khóc đến đỏ hoe, nhìn còn đáng thương hơn lần trước.

"Không biết cậu tin hay không......" Ôn Dư nói.

"Ân?" Diệp Kỳ Trăn không rõ nguyên do.

"Tôi không có ý gì với Quản Minh, cũng không có hứng thú với cậu ta." Suy xét xong, Ôn Dư bình tĩnh cùng Diệp Kỳ Trăn nói.

Nàng không buồn giải thích những việc này, nói cũng không ai tin, với người ngoài nàng chính là một kẻ chẳng ra gì. Bị cô lập bị tung tin vịt bị chán ghét, dần dà, đều chết lặng. Không để bụng là không bị thương tổn, nàng vẫn luôn nói với chính mình như vậy.

"Ân, đều là hiểu lầm." Diệp Kỳ Trăn gợn sóng bất kinh đáp.

Nghe không ra chút nào nghi ngờ, tin tưởng mình như vậy sao? Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn một lát không nói, rốt cuộc nàng quen người khác khịt mũi coi thường nói với nàng: Giả bộ cái gì, ai không biết mày là thứ gì?

Diệp Kỳ Trăn thấy Ôn Dư bỗng nhiên không nói lời nào, "Làm sao vậy?"

"Lúc tên đó theo đuổi cậu, cùng vài nữ sinh đều dây dưa không rõ. Là hắn không xứng với cậu." Ôn Dư thấy tính cách Diệp Kỳ Trăn quá đơn thuần, cần thiết nhắc nhở một chút, thật sự không đáng vì loại người này thương tâm. Rồi câu còn lại, nàng cũng là tự đáy lòng nói, nàng cho rằng Diệp Kỳ Trăn xứng đáng với một người tốt.

Diệp Kỳ Trăn phản ứng chậm, bây giờ mới ý thức được Ôn Dư hiểu lầm nàng. Cũng là, nàng khóc thành như vậy, thoạt nhìn như bị tra nam tổn thương vậy. Nàng giải thích: "Cậu hiểu lầm, tôi trước nay không thích hắn...... Mắt tôi không mù."

Dù nàng nhìn "Đơn thuần", nên hiểu đều hiểu, nàng sẽ không bởi vì người ngoài đồn đãi vớ vẩn mà ghét Ôn Dư, cũng sẽ không bởi vì vài câu hoa ngôn xảo ngữ tin tưởng Quản Minh, không dễ lừa như vậy.

Ôn Dư phân không rõ những lời này là thật hay giả, nàng tranh thủ hỏi Diệp Kỳ Trăn: "Cậu không thích tên đó, vì sao lại ghét tôi?"

Diệp Kỳ Trăn nghẹn khuất nói: "Tôi đâu có ghét cậu."

"Không có sao?" Ôn Dư gằn từng chữ một, nghiêng đầu chất vấn, ý tứ làm Diệp Kỳ Trăn ngẫm kỹ lại.

"Tôi......" Hiểu rõ ngọn nguồn, Diệp Kỳ Trăn chột dạ, xác thật là tại nàng, Ôn Dư rõ ràng lần lượt đều không có ác ý. Nàng lúc này mới đúng sự thật cùng Ôn Dư nói: "Tôi tưởng cậu ghét tôi."

Người bên cạnh thanh âm khẽ run, mềm nhẹ lại ủy khuất, Ôn Dư nghe cũng không đành lòng nói cái gì nữa, nàng thừa nhận chính mình tính tình rất tệ, nhưng đối với Diệp Kỳ Trăn, nàng phát giác chính mình theo bản năng sẽ nhẹ giọng một chút, cảm thấy cô gái này quá ôn ôn nhu nhu, ngay cả vừa rồi rống người mắng chửi người đều không có khí thế đáng nói.

"Bởi vì tên đó?" Nhắc tới chuyện này, Ôn Dư tràn đầy khinh miệt, "Hắn không xứng."

Diệp Kỳ Trăn thấy được trên mặt Ôn Dư nụ cười khinh thường, nghe Ôn Dư nói "Hắn không xứng", không hiểu sao rất hả giận, nàng cũng gật đầu đi theo nói: "Hắn không xứng."

Bởi vì vậy, các nàng mơ màng hồ đồ coi nhau là tình địch suốt hai năm. Ngẫm lại cũng buồn cười.

Lần thứ hai nhìn ra cảnh đêm xa xa, Diệp Kỳ Trăn sụt sịt, lau khô nước mắt bên khóe. Thở phào một hơi, không khóc nữa.

"Còn nói không thích hắn." Ôn Dư nghiêng mắt nhìn Diệp Kỳ Trăn, trong miệng thình lình lại bật ra một câu. Nàng xem Diệp Kỳ Trăn đôi mắt đều khóc sưng lên, vừa mới khóc ước chừng hơn mười phút, rõ ràng thương tâm đến không chịu nổi, ngoài miệng còn cậy mạnh nói không để bụng. Rất giống phong cách Diệp đồng học, trước mặt người là ánh nắng tươi sáng, lén lút chính là hay khóc nhè.

"Tôi thật sự không thích hắn!" Diệp Kỳ Trăn tức giận, nghĩ đến họ Quản liền ghê tởm, nàng hướng Ôn Dư thẳng thẳng sống lưng, cao giọng biện giải.

Ôn Dư thấy thế nào nàng cũng giống như đang chết sĩ diện, "Vậy sao cậu khóc thương tâm như vậy?"

"Tôi chỉ là thích khóc, không có việc gì liền dễ dàng khóc." Diệp Kỳ Trăn buột miệng thốt ra thực đúng lý hợp tình, nàng hùng hồn thừa nhận điểm này, thừa nhận xong lại xấu hổ cúi đầu, còn nhắm mắt, thẹn thùng.

Ôn Dư nhìn thấy nàng ghét bỏ chính mình, cười ra tiếng, nhưng lập tức lại nén lại, người ta ở bên cạnh khóc thương tâm đến như vậy, nàng lúc này cười, có vẻ không tử tế. "Thiệt hay giả?"

Diệp Kỳ Trăn tưởng trước mặt Ôn Dư nàng đã sớm mất mặt, lợn chết không sợ nước sôi, nàng giương đôi mắt đỏ hồng sưng vù nhìn về phía Ôn Dư, thực thành khẩn, "Thật sự."

Ôn Dư chống đầu, xoa xoa tóc, nhìn Diệp Kỳ Trăn không nói.

Xem thấu Ôn Dư đang nín cười, Diệp Kỳ Trăn chợt nín khóc mỉm cười, nàng lúc này còn rưng rưng nước mắt, tiếng nói hơi mang điểm nức nở, "Muốn cười liền cười đi."

Bởi một câu này, khóe miệng Ôn Dư đã cong lên.

Diệp Kỳ Trăn cười mang nước mắt, nhìn vào mắt Ôn Dư, nàng tỏ vẻ không chút để ý, trên thực tế lại từ đôi mắt người kia đến cái mũi đến môi, nhất nhất xem đến cẩn thận......

Thật sự thực mê hồn, đặc biệt là khi mỉm cười.

Nàng còn không chưa xét đoán kĩ, chỉ nhìn qua bề ngoài, Ôn Dư tuyệt đối là đối tượng Đường Tiêu nhắm chuẩn nhất từ trước đến giờ.

Điện thoại trong túi kêu lên, Diệp Kỳ Trăn lấy ra vừa thấy, có cuộc gọi thoại đến, tên ghi là truyền thông Từ Khai Minh, cũng chính là bạn cùng trường lúc trước liên hoan đã thêm WeChat.

Nhìn màn hình di động, Diệp Kỳ Trăn không lập tức nghe máy, giọng nàng vừa nghe là biết vừa khóc, vẫn là chờ tắt máy lại gửi tin nhắn qua thì tốt hơn.

"Giúp cậu nghe máy." Ôn Dư đưa tay lại đây, lòng bàn tay hướng Diệp Kỳ Trăn mở ra.

Tâm tư bị đoán trúng, Diệp Kỳ Trăn không thể tưởng tượng, ngơ ngác đưa điện thoại di động cho Ôn Dư, nàng nhìn Ôn Dư tiếp điện thoại lại click mở loa phát thanh, microphone truyền ra một giọng nam: "Diệp Kỳ Trăn, tôi là Từ Khai Minh, cậu ở đâu vậy? Chúng tôi muốn đi KTV, cậu đi lên đi?"

Ôn Dư không lập tức nói chuyện, trước đưa mắt nhìn Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn hiểu ý lắc lắc đầu, khóc thành dáng vẻ này, nào còn dám thấy những người khác.

Ôn Dư cũng đoán được là như vậy, thong dong trả lời: "Tôi là Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn không khỏe, tôi trông nom cậu ấy, chúng tôi không đi hát đâu......"

Nhắc tới Ôn Dư, Từ Khai Minh lập tức liền có ấn tượng. Ôn Dư hai ba câu liền đuổi Từ Khai Minh rồi.

Diệp Kỳ Trăn trước sau nhìn chằm chằm sườn mặt Ôn Dư, nàng thật sự không nghĩ ra, rõ ràng người tri kỷ như vậy, vì sao lại bị người khác nói thành như vậy? Quả nhiên thành kiến lầm người. Nàng nghĩ Ôn Dư bị cô lập hẳn là liên quan đến chuyện của mẹ nàng, cũng là sau vụ mẹ nàng gièm pha hỗn loạn, một ít chuyện về nàng mới bị đồn đại đến ồn ào huyên náo.

Ôn Dư trả lời xong, đem điện thoại lại nhét vào tay Diệp Kỳ Trăn, "Tại đây chờ tôi, tôi lên lầu lấy túi."

"Ôn Dư......" Diệp Kỳ Trăn đứng lên theo, gọi Ôn Dư.

Ôn Dư xoay người, nhìn Diệp Kỳ Trăn đứng ở bậc thang, ngữ khí thực bất đắc dĩ: "Một người sợ a?"

"Không phải." Diệp Kỳ Trăn ngượng ngùng, "Cậu theo bọn họ đi chơi đi, không cần theo tôi."

"Không muốn đi." Ôn Dư trả lời ngắn gọn, đi rồi.

Diệp Kỳ Trăn ngốc tại tại chỗ, nhìn bóng dáng Ôn Dư chửi thầm, nếu không thích chỗ đông người thì tới tham gia tụ hội làm gì? Chẳng lẽ thật sự có ý với Đường Tiêu?

Đợi chừng năm phút.

Diệp Kỳ Trăn nhìn đến Ôn Dư cầm túi đi tới chỗ nàng. Hai người mặt đối mặt đứng, Diệp Kỳ Trăn suy nghĩ kế tiếp làm gì, hiện tại mới không đến 8 giờ, về trường cũng quá sớm.

Nàng nhớ tới Ôn Dư đêm nay cũng chưa ăn bao nhiêu, liền nói: "Muốn đi ăn gì không?"

"Không phải mới vừa ăn xong cơm tối?" Ôn Dư nói.

"Cậu ăn ít như vậy không đói bụng sao?" Diệp Kỳ Trăn ngồi ở bên cạnh nhìn, tuyệt đối không vượt qua bảy thìa.

"Cậu còn rất chú ý tôi." Ôn Dư từ từ nói, trước kia thời cấp ba nàng lưu ý đến Diệp Kỳ Trăn không ít lần xuyên qua cửa sổ nhìn mình, nàng khi đó chỉ cho rằng Diệp Kỳ Trăn đơn thuần là ghét nàng.

Đề tài kỳ quái này vừa được nhắc tới, Diệp Kỳ Trăn nhìn bờ sông bên kia, lại cười nói: "Tôi biết gần đây có hàng mì rất ngon, tôi dẫn cậu đi ăn đi? Tôi vừa lúc cũng không ăn no."

Nàng buổi tối không ăn món chính, dạ dày còn chứa được, nhưng không đến mức không ăn no, nói như vậy chủ yếu vẫn là vì Ôn Dư.

Ôn Dư nghe xong, hơi kinh ngạc đánh giá thân thể Diệp Kỳ Trăn đơn bạc, buổi tối nàng còn thấy Diệp Kỳ Trăn ngon lành ăn từng món như hamster. Nàng không kìm được hỏi: "Cậu có thể ăn sao?"

Này...... Diệp Kỳ Trăn trăm triệu không nghĩ tới Ôn Dư sẽ phản ứng như vậy, nàng ngước mắt nhìn Ôn Dư sau một lúc lâu, nhất thời không biết nói gì, muốn nói lại thôi.

Ôn Dư đối diện đôi mắt Diệp Kỳ Trăn vẫn phiếm hồng, ý thức được chính mình lỡ miệng, không phải vừa muốn khóc chứ? Nàng thấy tình hình này, vội nhẹ giọng sửa lại: "Ăn được là phúc."

Diệp Kỳ Trăn: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Sau Ôn Ôn phát hiện, Diệp khóc nhè ở trên thuyền cũng ăn rất tốt......